Đi Ra Mắt Đi Ba Ba

Chương 112 - Nam Tâm Khai Cùng Cùng Kẹo Que Của Nàng

Dương Tiểu Quang cũng cho không nói ra đề nghị tốt gì.

Loại chuyện cưới muội muội của mình này, liền xem như không có quan hệ máu mủ, nhưng dù sao cũng cùng chung một tấm hộ khẩu, luôn cảm giác là một vấn đề rất nghiêm trọng.

Nhất là phụ thân Ngụy Sơn lại là điển hình của lão cha cường thế.

Nếu mà Ngụy Sơn có dũng khí đem chuyện muốn cưới Ngụy Hân nói ra, Ngụy Sơn thật có thể sẽ bị cha hắn đánh gãy chân.

Trong phòng lại lâm vào một trận trầm mặc.

Một chút sau, Ngụy Sơn hít sâu, sau đó đứng lên.

"Ngụy Sơn, quyết định rồi sao?" Dương Tiểu Quang cũng chấn động.

Mặc dù không cách nào giúp đỡ cái gì, nhưng cho dù cổ vũ lại vẫn là có thể.

Ngụy Sơn vung tay lên: "Thu dọn gian phòng! Một hồi lão cha trở về, nhìn thấy trong phòng loạn như thế, vậy liền xong."

Dương Tiểu Quang: . . .

"Ta liền biết rõ ngươi không có can đảm!"

Ngụy Sơn trợn mắt một cái: "Ngươi nói giống như rất nhẹ nhàng, nhưng ngươi có dũng khí cưới Vi muội sao?"

"Choáng, ta cũng không phải muội khống, tình huống của ta với ngươi có giống nhau sao? Ngươi lại kéo tới làm gì? Kéo tới lúc Ngụy Hân đi lấy chồng à?"

"Được, đi, giúp ta thu dọn đồ đạc."

Dương Tiểu Quang thở dài, bắt đầu giúp Ngụy Sơn thu dọn đồ đạc, sau đó nhìn thấy TV bị nện nát, lại nói: "Cái TV này lại bị sao thế? Chúng ta không có đụng TV mà."

"Còn không phải ngươi chọc ta tức giận, đầu óc nóng lên liền đem TV nện vỡ." Ngụy Sơn nói xong, nhớ tới cái gì, lại một mặt khẩn trương: "Cha ta trở về khẳng định sẽ mắng ta."

"Ta gánh, để ta thêm mua TV mới cho người." Dương Tiểu Quang nói.

"Cũng được. Nhưng tài chính bây giờ của người cũng rất khẩn trương mà? Vừa có bạn gái mới, đều cần dùng tiền đi."

"Ây. . . Không có việc gì, ta chẳng mấy chốc sẽ phát tài. Các loại nhị ca có tiền, ta đi mua cho ngươi cái nàng dâu, loại xinh đẹp nhất kia."

"Đi đi đi, ta chỉ cần Ngụy Hân. . ."

Vừa dứt lời, đột nhiên một đôi vợ chồng trung niên vào nhà.

Ngụy Sơn nhìn thấy nam tử, dọa cú sốc: "Cha, các ngươi trở về."

Còn người đi bên cạnh cha của Ngụy Sơn là mẹ của hắn.

"Cửa này, còn trong nhà nữa. Người nói cho ta, đã sảy ra chuyện gì ?" Ngụy cha hỏi.

Lực chú ý của hắn cũng quét lên người Dương Tiểu Quang, một bên chờ Ngụy Sơn trả lời.

"Cái này, cái này. . ." Ngụy Sơn ấp úng nói.

Dương Tiểu Quang thì mở miệng nói: "Bá phụ, bá mẫu, thật có lỗi, ta cùng Thiên Lý đánh nhau, đem nơi này làm rối loạn. Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ bồi thường cho ngài."

Ngụy cha trợn Dương Tiểu Quang một chút, nói: “ Bồi thường cái gì cũng không cần, quan trọng là, huynh đệ các ngươi tại sao lại đánh nhau?"

"Cũng là bởi vì một chút mâu thuẫn trên sinh hoạt."

"Ai. Mấy người các ngươi từ thời cấp ba chính là bằng hữu, làm sao còn có thể bởi vì sinh hoạt mà đánh nhau?"

"Đừng thu dọn, đi tìm Thiên Lý là được rồi." Ngụy cha phất phất tay nói.

Kỳ thật Ngụy cha người này, trừ tính khí nóng nảy, yêu cầu với Ngụy Sơn cũng rất nghiêm ngặt, nhưng đối với bọn người Dương Tiểu Quang lại rất ôn hòa, rất quan tâm.

Với Dương Tiểu Quang, cha của Ngụy Sơn thật ra cũng là một cái trưởng bối không tệ.

Đương nhiên, đứng tại góc độ của Ngụy Sơn, cũng không phải là rất tốt.

Nếu như nếu để cho Ngụy cha biết rõ nhưng thật ra vì cái gì Dương Tiểu Quang cùng Ngụy Sơn đánh nhau, Ngụy Sơn tuyệt đối lại sẽ bị bắt lại đem vào gia huấn.

Ngụy Sơn cũng âm thầm dài thở phào, ánh mắt nhìn nhìn Dương Tiểu Quang.

Dương Tiểu Quang hiểu ý, lập tức đứng dậy cáo từ.

Sau khi rời nhà Ngụy Sơn, Dương Tiểu Quang cũng lộ ra vẻ mỉm cười.

Bởi vì chuyện của hắn cùng Ngụy Sơn cuối cùng đã giải quyết xong.

Người không phải là một sinh vật sống độc thân.

Đối một cái nam nhân mà nói, nếu như không có mấy cái huynh đệ thành tâm, nhân sinh của hắn sẽ mất đi rất nhiều vui thú.

Giờ này, cũng đã là giữa trưa.

Lúc Dương Tiểu Quang trở lại biệt thự của Hạ Hà, Hạ Hà đang bận rộn trong phòng bếp, mà Nam Cung Khai Tâm thì ở phòng khách xem tivi.

Nhìn TV một chút, nội tâm Dương Tiểu Quang lấm tấm mồ hôi.

« Tiểu Ma Tiên ».

"Đây là phim hoạt hình Đóa Đóa cùng Thi Kỳ thích xem đi!"

Nhưng mà, Nam Cung Khai Tâm lại đang xem ti vi ngon lành, trong miệng nàng ngậm lấy một cây kẹo que, con mắt cũng không rời đi màn hình TV.

Ánh mắt Dương Tiểu Quang rơi xuống trên que kẹo của Nam Cung Khai Tâm, nhịn không được nói: "Nam Cung tỷ, ngươi thích ăn kẹo que, có phải bởi vì xem nhiều« heo đại hiệp » hay không. . ."

Lời nói còn chưa dứt Dương Tiểu Quang đã bị Nam Cung Khai Tâm một tay đưa ra sau ghế sô pha bắt tới, sau đó đem kẹo que trong miệng nàng nhét vào miệng Dương Tiểu Quang.

Toàn bộ quá trình, mặt không biểu tình, nước chảy mây trôi.

Dương Tiểu Quang càng bạo mồ hôi. Sau đó lấy ra kẹo que mới nói:

"Nam Cung tỷ, ngươi như thế này rất mất vệ sinh. . ."

Lại không nói chuyện, một hồi lốp bốp vang lên, Dương Tiểu Quang bị Nam Cung Khai Tâm cuồng ẩu một trân.

Ẩu đả Dương Tiểu Quang xong, Nam Cung Khai Tâm liền đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Hạ Hà từ phòng bếp đi tới, ngồi xuống trước mặt Dương Tiểu Quang, tức giận nói: "Ngươi cái tên này làm sao lại không nhớ lâu chứ?"

"Không phải. Ta chỉ là ăn ngay nói thật." Dương Tiểu Quang ngừng lại, lại nói: : "Ta ăn kẹo que chưa xong, ngươi sẽ ăn sao?"

Bên tai Hạ Hà ửng đỏ: "Hừ! Già mồm! Lúc ngươi cùng mỹ nữ hôn môi, làm sao không cảm thấy không có vệ sinh?"

Dương Tiểu Quang nghẹn lời.

Hắn thật đúng là không có cách nào phản bác.

"Lại nói, ngươi vậy mà nói nước bọt đại tỷ không vệ sinh, ngươi thật là sống ngán." Hạ Hà lại nói.

Khóe miệng Dương Tiểu Quang hơi đánh, không có lên tiếng.

"Đúng, ngươi cùng Ngụy Sơn bây giờ thế nào rồi?" Hạ Hà lại nói.

"Ân ái như lúc ban đầu."

"Cút!"

Dương Tiểu Quang lấm tấm mồ hôi: "Hạ Hà, ngươi quá táo bạo, ngươi đừng bị Khai Tâm muội muội ảnh hưởng, ôn nhu một chút không tốt sao?"

"Không được! Ta không muốn biến thành An Tĩnh."

Dương Tiểu Quang: . . .

"Không giống được, ngươi là ngươi, An Tĩnh là An Tĩnh. Ta làm sao có thể đem hay người các ngươi coi như một?"

"Ta đi tiếp tục làm cơm."

Nói xong, Hạ Hà liền lại trở lại phòng bếp.

Lúc này, Nam Cung Khai Tâm cũng từ phòng vệ sinh đi ra.

Bình Luận (0)
Comment