Đi Ra Mắt Đi Ba Ba

Chương 114 - Nữ Hài Đã Định Chung Thân Khi Còn Nhỏ

Dương Tiểu Quang tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Sở Yên Nhiên.

Điện thoại tút tút vài tiếng, kết nối.

"Sở Yên Nhiên, thông báo tuyển dụng của chúng ta làm sao đã biến mất rồi? Một ngày tiền thuê cũng mấy ngàn khối đấy." Dương Tiểu Quang nói.

"A, đã chiêu đủ nhân thủ." Sở Yên Nhiên nói.

Thanh âm của nàng nghe rất bình thản.

Dương Tiểu Quang cũng nghe ra một chút không thích hợp.

"Cái kia, Sở tổng, ngươi làm sao?" Dương Tiểu Quang ngẫm lại, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi.

"Không có việc gì."

"Ngươi bây giờ đang ở đâu?"

"A, đã trở lại bệnh viện Cửu Châu."

"Chờ ta."

Dương Tiểu Quang chỉ nói hai chữ này, sau đó liền cúp điện thoại, sau đó nhanh như chớp chạy về Cửu Châu bệnh viện.

Lúc trở lại văn phòng chủ tịch, Dương Tiểu Quang phát hiện, trong phòng làm việc, trừ Sở Yên Nhiên i, còn có một cái nữ nhân.

Nàng đại khái hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, người mặc một bộ váy công sở, áo sơ trắng như tuyết, hai ngực độn căng, phảng phất như lúc nào cũng có thể sẽ băng mở cúc áo bật ra. Nửa mình dưới là thân eo mượt mà, một đôi vớ cao màu đen, ẩn ẩn có thể thấy được da thịt trắng nõn.

Ngũ quan của nữ nhân này mặc dù không có tinh xảo như Sở Yên Nhiên, nhưng dáng vóc tuyệt đối có thể xưng cấp độ yêu nghiệt.

Nhìn thấy Dương Tiểu Quang tiến đến, nữ nhân đẩy đẩy mắt kính trên mũi, khẽ mỉm cười nói: "Vị này chính là Dương thư kí đúng không?"

Dương Tiểu Quang một mặt hồ nghi: "Ngươi là…?"

"A, tự giới thiệu một chút. Ta tên Khúc Dĩnh, là thư ký mới của Sở tổn, về sau hai chúng ta chính là đồng sự." Nữ nhân mỉm cười đưa tay ra nói.

"Khúc Dĩnh?"

Con ngươi Dương Tiểu Quang thu nhỏ lại.

Hắn mơ hồ nhớ tới, trước đó hắn cùng Sở Yên Nhiên đi chung xe, lúc đó, mẹ Sở Yên Nhiên gọi cho Sở Yên Nhiên, đề cập tới cái tên này.

Tình huống cụ thể, Dương Tiểu Quang cũng không hiểu rõ, chỉ mơ hồ nghe được Khúc Dĩnh này là được phái tới giám thị Sở Yên Nhiên.

Lúc ấy, Sở Yên Nhiên để mẹ nàng cự tuyệt, nhưng theo kết quả đến xem, giống như là cự tuyệt thất bại.

Mà cái đó cũng nói rõ, gia tộc đối phương xác thực rất cường thế.

Dương Tiểu Quang chỉnh đốn cảm xúc, nhìn xem cách tay Khúc Dĩnh đang đưa tới, nhếch miệng cười một tiếng, sau đó nắm lấy.

Nói là nắm tay, nhưng Dương Tiểu Quang cũng nhân cơ hội chấm mút.

Hắn thừa dịp nắm tat, dùng ngón út cào trong lòng bàn tay Khúc Dĩnh.

Một mực thần sắc bình tĩnh, đàm tiếu như gió Khúc Dĩnh lại nhíu mày, liền rút về tay, thản nhiên nói: "Dương thư kí, tiểu động tác của người rất nhiều nha? Bình thường cùng Sở tổng cũng nắm tay như thế sao?"

"Thật có lỗi, thật có lỗi. Ta quá kích động, tướng mạo của người rất giống nữ hài lúc bé hứa hôn với ta."

Phốc

Sở Yên Nhiên nhịn không được cười phun.

Khúc Dĩnh cũng không cách nào duy trì bình tĩnh, sắc mặt trở nên khó xử nói: "Ngươi thật là có chút da."

"Quá khen, quá khen." Dương Tiểu Quang lần chủ động vươn tay, nói: "Khúc thư ký, về sau chúng ta đều là thư ký của Sở tổng, cần phải hảo hảo ở chung nha."

Khúc Dĩnh nhìn tay Dương Tiểu Quang một chút, cũng không tiếp tục nắm lấy.

Nàng quay người nhìn xem Sở Yên Nhiên, nói: "Sở tổng, không có việc gì mà nói, ta liền đi trước. Ta cũngvừa tới Tây Kinh, cần dàn xếp chỗ ở."

"A, Khúc thư ký đi thong thả."

"Còn có, ta mang đến mấy cái kia bác sĩ đều là bác sĩ uy tín từ các phogn khám lớn, mong rằng Sở tổng không nên lãnh đạm người ta." Khúc Dĩnh lại nói.

"Ta biết rồi." Sở Yên Nhiên bình tĩnh nói.

Khúc Dĩnh lại không có nói cái gì, quay người rời đi.

Sau khi Khúc Dĩnh rời đi, Sở Yên Nhiên mới từ trên ghế làm việc đứng lên đi đến trước mặt Dương Tiểu Quang.

"Dương Tiểu Quang, ngươi được nha, cái nữ nhân gì ngươi cũng có dũng khí đùa giỡn. Ngươi biết nữ nhân kia là người nào không?"

Dương Tiểu Quang biểu lộ bình thản: "Ta chẳng cần biết nàng là ai? Khi dễ lão bản của ta, chính là không được."

Sở Yên Nhiên sững sờ, khé miệng lập tức cười một tiếng: "Lời này, ta thích nghe . Nhưng mà, ngươi muốn dùng miệng pháo công ta, vậy liền sai lầm."

"Ngươi suy nghĩ nhiều. Bởi vì ngươi là mẹ của Thi Kỳ, ta mới bảo hộ cho ngươi. Hảo hảo cảm tạ con gái của ngươi đi."

Sở Yên Nhiên: . . .

Hỗn đản này!

Một chút sau, Sở Yên Nhiên thu thập cảm xúc, lại nhìn xem Dương Tiểu Quang nói: "Cái Khúc Dĩnh này chính là nữ nhân lúc trước mẹ ta đã nhắc tới. Nàng thật ra là một người phi thường có tài, đừng nói làm chủ tịch một cái bệnh viện nhỏ, coi như làm CEo của công ty Thượng Thị cũng có tư cách. Nhưng vấn đề duy nhất chính là. . ."

Nàng dừng lại một chút, sau đó thản nhiên nói: "Nàng là người của Lôi Mặc, chuẩn xác mà nói, nàng thích Lôi Mặc, chính là loại nguyện ý vì Lôi Mặc chấp nhận hi sinh tất cả. Lần này tới Cửu Châu bệnh viện, nói là giúp bệnh viện kinh doanhn, kỳ thật chính là đến giám sát ta."

"Lôi Mặc là?"

"Chính là thông gia của Sở gia chúng ta, Lôi gia thiếu chủ, coi như là hôn phu của ta." Sở Yên Nhiên bình tĩnh nói.

Đây là lần thứ nhất Dương Tiểu Quang từ miệng Sở Yên Nhiên biết được 'Gia tộc kia' cùng tên của 'Nam nhân kia' .

Lôi Mặc. . .

Mặc dù Dương Tiểu Quang cùng Lôi Mặc cũng không quen biết, nhưng bản năng vẫn hiện lên người kai là một tên rất đáng ghét.

Dương Tiểu Quang nháy mắt mấy cái: "Nói đến, khi còn bé, có nữ hài cúng ta đính hôn ước tên là gì nhỉ?"

Dương Tiểu Quang suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ ra được.

Chỉ là vừa mới linh quang chợt hiện, ngẫu nhiên nhớ tới chuyện như thế, nhưng đối phương là ai, dáng dấp ra sao lại hoàn toàn không nhớ rõ.

Nghĩ tới sọ não đau nhức vẫn không nhớ ra được, Dương Tiểu Quang đành phải thôi.

Sở Yên Nhiên thì bĩu môi: “Dạng như ngươi thế này, còn có nữ hài nguyện ý đính hôn với người?"

"Khi là chuyện lúc còn bé, ngươi không tin cũng được." Dương Tiểu Quang ngừng lại, lại nói: "Sở tổng, ngươi nói bác sĩ đã thông báo tuyển dụng đủ, là cái Khúc Dĩnh này mang đến người sao?"

"Oa, ngươi gần nhất có phải đã khai khiếu hay không? Thông minh như vậy."

Dương Tiểu Quang: . . .

Sở Yên Nhiên cười cười, sau đó thần sắc hơi ngưng trọng nói: "Khúc Dĩnh mang đến tám cái bác sĩ, tất cả đều là bác sĩ thâm niên của nhiều lĩnh vực khác nhau."

Dương Tiểu Quang nhìn Sở Yên Nhiên một chút, nói: "Sở tổng, ngươi muốn những người này sao?"

Sở Yên Nhiên lắc đầu: "Mặc dù khi bọn hắn đi vào xác thực có thể tăng lên thực lực của chúng ta, nhưng những người này đều là Khúc Dĩnh mang đến, nghe theo lời của Khúc Dĩnh. Nhưng Cửu Châu bệnh viện là địa bàn của ta."

Dương Tiểu Quang gật gật đầu: "Ta hiểu."

Hắn ngừng lại, lại nói: "Ta giúp ngươi cưỡng chế bọn hắn rời đi. Bây giờ ta vẫn là chủ tịch của Cửu Châu bệnh viện "

"Thế nhưng mà. . ." Sở Yên Nhiên có chút do dự.

Dương Tiểu Quang hai tay đặt ở trên vai Sở Yên Nhiên, cười cười nói: "Ta biết rõ, ngươi không muốn cùng Khúc Dĩnh vạch mặt. Việc này giao cho ta xử lý là được."

"Nha."

Lúc này, Sở Yên Nhiên mới chú ý tới hai cái bàn tay heo ăn mặn trên vai của mình.

Khóe miệng nàng giật nhẹ, nhưng cũng không đẩy tay của Dương Tiểu Quang ra.

Trước khi Dương Tiểu Quang rời đi, Sở Yên Nhiên đột nhiên nhớ tới chuyện gì, lại nói: "Đúng, Dương Tiểu Quang."

Bình Luận (0)
Comment