Nam nhân nghe vậy, dừng bước lại, quay đầu nhìn Dương Tiểu Quang: "Ngài còn có chuyện gì sao?"
Hắn biểu lộ có chút thấp thỏm, sợ Dương Tiểu Quang không cho Hoàng bác sĩ chữa bệnh cho nhi tử của hắn.
"Ngươi tính gom tiền từ đâu?" Dương Tiểu Quang mở miệng nói.
"A, ngươi yên tâm, ta biết một cái cho vay nặng lãi, ta nhất định sẽ gom góp đủ tiền." Nam nhân vội vàng nói.
Dương Tiểu Quang nhíu mày: "Vay nặng lãi. . . Ngươi biết rõ hậu quả mượn vay nặng lãi sao?"
"Nhưng. . . Nhưng mà, ta rất cần tiền để chữa bệnh cho nhi tử của ta. Ta. . ." Nam nhân vừa sốt ruột, nước mắt cũng sắp trào ra.
"Hai vạn khối, có sao?" Lúc này, Dương Tiểu Quang đột nhiên nói.
Nam nhân sững sờ, sau đó gật gật đầu: "Thẻ ngân hàng của ta vừa vặn có hai vạn."
"Cho ta, ta chữa bệnh cho nhi tử của người. Thời gian, nếu không thuận lợi, tám ngày là được rồi. Thuận lợi mà nói. . ."
Dương Tiểu Quang nói còn chưa dứt lời, Hoàng bác sĩ liền cười phốc một tiếng.
"Dương thư kí, không, Dương tổng, ngươi quá mức rồi. Thu phí chỉ một phần mười của ta, thời gian trị liệu ngắn đi một phần mười. Thu phí bao nhiêu tạm thời không đề cập, tám ngày liền muốn chữa khỏi bệnh này, không chỉ là cuồng vọng tự đại, mà lại không có trách nhiệm! Chúng ta làm theo nghề thuốc, nhất định phải nghiêm cẩn, nghiêm túc, tránh loại chuyện miệng pháo."
Dương Tiểu Quang nhìn xem Hoàng bác sĩ cũng xán lạn cười một tiếng: "Hoàng bác sĩ, thính lực của lỗ tai người xảy ra vấn đề có phải hay không? Ta nói là, không thuận lợi mà nói, sẽ cần tám ngày. Nếu thuận lợi. . ."
Hoàng bác sĩ đánh gãy lời nói Dương Tiểu Quang, khẽ cười nói: "Thuận lợi mà nói, tám giờ liền có thể giải quyết sao?"
"Hoàng bác sĩ, mẫu thân ngươi không có giáo dục cho người không nên chặn ngang lời nói của người khác sao?" Dương Tiểu Quang thản nhiên nói.
Lúc này, sắc mặt Hoàng bác sĩ khó xử, nhưng cũng không tiếp tục lên tiếng.
Lúc này, Dương Tiểu Quang mới thản nhiên nói: "Tám phút."
Phốc
Hoàng bác sĩ nhịn không được cười phun.
"Cuồng vọng, thật cuồng vọng, cuồng vọng đến tình trạng vô tri." Vừa nói, Hoàng bác sĩ một bên lắc đầu liên tục.
Mà những bác sĩ khác cũng nở nụ cười trên mặt.
Mặc dù bọn hắn cũng không có mở miệng trào phúng, nhưng biểu hiện cũng nói lên tất cả.
Dương Tiểu Quang không tiếp tục để ý tới Hoàng bác sĩ, mà nhìn xem nữ nhân đang ôm đứa bé, nói: "Đem đứa bé cho ta."
Nữ nhân có vẻ hơi do dự.
Nàng rõ ràng vẫn là tin tưởng Hoàng bác sĩ hơn Dương Tiểu Quang.
"Ai." Dương Tiểu Quang thở dài: "Cho ta mười phút."
Nữ nhân lúc này mới buông đứa bé ra.
Sau đó Dương Tiểu Quang mang tiểu nam hài tới một căn phòng trống.
Dương Tiểu Quang rời đi, vị Hoàng bác sĩ kia liên tục lắc đầu: "Không biết trời cao đất rộng, cuồng vọng tự đại, không coi ai ra gì."
"Được rồi, Hoàng bác sĩ, người ta cũng là chủ tịch tạm thời, dù sao cũng là cấp trên "
Hoàng bác sĩ bĩu môi: "Cấp trên? Ha ha, hắn cũng xứng?"
Hắn ngừng lại, lại nói: "Hi vọng Khúc tiểu thư thực hiện lời hứa, đời ta liền có thể tiến vào cánh cửa kia."
"Xuỵt! Không nên nói loạn!" Có bác sĩ lập tức cảnh báo nói.
Hoàng bác sĩ cũng kịp phản ứng, tranh thủ thời gian im lặng.
Sau đó, chủ đề lại trở lại trên người Dương Tiểu Quang.
Mà đôi vợ chồng kia càng nghe, trong lòng càng sợ hãi.
"Người trẻ tuổi kia đem con chúng ta mang đi là muốn làm cái gì?"
Nhất là nữ nhân kia, càng nổi lên vô tận bất an.
"Lão công, chúng ta đi vào tìm con chúng ta đi." Nữ nhân nói.
Nam nhân cũng mười phần bất an.
Hắn nhìn xem thời gian, đã bảy phút.
"Đợi thêm ba phút!" Nam nhân cắn răng nói.
Nhưng mà, một phút sau, Dương Tiểu Quang liền đi ra, trong tay hắn còn nắm một đứa bé trai.
Khi thấy tiểu nam hài, ngay cả Hoàng bác sĩ, phụ mẫu tiểu hài tử, tất cả mọi người đều sửng sốt.
"Mụn nước, không còn lại thứ gì!" Mẹ tiểu nam hài có phản ứng đầu tiên, mừng rỡ như điên nóI ra.
Phụ thân hắn cũng tiến lên, kéo lên lưng áo của hài tử, càng là mười phần mừng rõ.
"Mụn nước trên thân cũng không có! Đây quả thực là thần y"
Mà lúc này, đám người Hoàng bác sĩ mới phản ứng được, cũng chạy tới, cẩn thận kiểm tra trình trạng của đứa bé.
Kiểm tra càng cẩn thận, sắc mặt Hoàng bác sĩ càng khó xem.
"Cái này sao có thể? Cái này. . . Cái này. . ."
Lúc này, có bác sĩ nhớ tới cái gì, sắc mặt biến hóa, lập tức cùng Hoàng bác sĩ nói nhỏ gì đó.
Khi Hoàng bác sĩ nghe xong, sắc mặt cũng đại biến, lúc nhìn lại Dương Tiểu Quang, đã không có khinh bỉ, thay vào đó thì là nồng đậm kiêng kị.
Mà đúng lúc này, một bác sĩ họ Nghiêm từ nhóm tám bác sĩ mới từ trong đám người đi ra: "Dương tổng, ta thật bội phục y thuật của Dương tổng. Ta nguyện ý phục tùng Dương tổng lãnh đạo, cố gắng làm việc!"
Mà những bác sĩ cũng chút do dự.
Có một tên bác sĩ thì đến bên người Nghiêm bác sĩ, nhỏ giọng nói: "Nghiêm bác sĩ, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi không sợ Khúc tiểu thư thu thập ngươi sao?"
Trong mắt Nghiêm bác hiện lên một tia vẻ sợ hãi, nhưng hắn khẽ cắn môi, lại nói: "Ta liều, danh ngạch trong tay Khúc tiểu thư cũng rất ít, ai cũng không có hướng ta cam đoan, có thể cầm tới 'Vé vào cửa' . Mà Dương tổng này, rất rõ ràng, sau lưng của hắn cũng có thế lực lớn, nói không chừng trong tay hắn cũng có danh ngạch. Ta cược! Hàn y sinh, ngươi có muốn cũng đánh cược một lần hay không?"
Rất hiển nhiên, người này cũng có quan hệ rất tốt với hắn, cho nên hắn mới có thể nói nhiều như vậy.
Bác sĩ kia nghe Nghiêm bác sĩ nói xong, cũng có chút tâm động, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: "Được rồi, ta không mạo hiểm như vậy. Ta vẫn lựa chọn Khúc tiểu thư."
Dương Tiểu Quang không nghe thấy hai bác sĩ này bàn tán, nhưng mà, hắn cũng có chút hoang mang với biểu lộ của mấy bác sĩ này.
"Những người này giống như biết rất nhiều thứ ta không biết !"
Đang thầm nghĩ, đôi vợ chồng trẻ kia đã quây quanh hắn, kích động nói: "Cảm ơn, Cảm ơn."
Nam hài đột nhiên nhớ tới cái gì: "Quên trả tiền cho người, ta bây giờ lập tức đi lấy tiền."
Dương Tiểu Quang không có ngăn cản hắn.
Mặc dù hắn cũng nhìn ra được người này cũng không giàu có, nhưng tiền này, hắn vẫn phải thu.
Hắn không phải thánh mẫu, hắn cùng là con, cũng là cha, vẫn phải kiếm tiền mưu sinh.
Lại nói, tiền phí của mình còn rẻ hơn Hoàng bác sĩ rất nhiều đấy.
Đưa tiễn đôi vợ chồng kia xong, tiểu Quang lại nhìn tới đám người Hoàng bác sĩ: "Còn muốn tiếp tục không? Tiếp xuống đi đâu? Hô hấp? Phụ khoa? Hay là nội khoa?"
"Không, không." Tất cả mọi người đều đồng loạt lắc đầu.
Đã đoán được phía sau Dương Tiểu Quang có người, những người này cũng không muốn đi đắc tội Dương Tiểu Quang.
"Vậy các ngươi. . ."
"Chúng ta sẽ làm việc cho tốt!" Có người nói.
"Sẽ nghe lời Sở tổng nói sao?" Dương Tiểu Quang lại nói.
"Cái này. . ." Đám người có chút do dự.
Chỉ có cái Nghiêm bác sĩ kia đi tới nói: "Ta nguyện ý phục tùng mệnh lệnh Dương tổng cùng Sở tổng."
Dương Tiểu Quang gật gật đầu, ánh mắt lại rơi xuống những bác sĩ khác: "Các ngươi đây?"
Bảy người khác, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không có lên tiếng.
Dương Tiểu Quang trực tiếp phất phất tay: "Ngày mai các người không cần tới làm."
"Nhưng mà, Khúc tiểu thư để chúng ta. . ."
Sắc mặt Dương Tiểu Quang phát lạnh: "Nơi này, là Cửu Châu bệnh viện của họ Sở, không phải họ Khúc! Trừ Nghiêm bác sĩ, các ngươi đều không cần đến!"
Nói xong, Dương Tiểu Quang trực tiếp nghênh ngang rời đi.
Mà Khúc Dĩnh rất nhanh liền biết rõ chuyện sảy ra bên Dương Tiểu Quang. . .