Đi Ra Mắt Đi Ba Ba

Chương 118 - Xong, Tiểu Tử Kia Chết Chắc Rồi !

Dương Tiểu Quang hít sâu một hơi, sau đó cùng Hồ Điệp tiến vào trong phòng.

Vừa vào, hắn đã thấy thái độ của hai bên rất khác nhau, bố mẹ chồng của Hồ Điệp tỏ vẻ rất lạnh nhạt, còn cha mẹ của Hồ Điệp lại rất nhiệt tình với Dương Tiểu Quang.

"Người là Tiểu Dương đúng không?" Mẹ của Hồ Điệp nhiệt tình nói: "Ta nghe Tiểu Điệp nói, ngươi đang làm trợ lý cho chủ tịch của Cửu Châu bệnh viện?"

"Vâng."

"Vậy cũng có thể xem là lãnh đạo của bệnh viện rồi hả?"

Hồ Điệp một mặt xấu hổ, cất tiếng nũng nịu: "Mẹeeee!"

Dương Tiểu Quang thì cười cười: "Cũng có thể xem là vậy."

"Tốt, tốt, tốt."

Nghe mẹ của Hồ Điệp nói vậy, vẻ mặt của cha mẹ chồng Hồ Điệp càng trở nên không vui.

"Bà thông gia, trước kia cũng không có nghe ngươi bợ đỡ như thế a. A, ta quên, năm đó cũng là người cưỡng ép chia rẽ Hồ Điệp cùng bạn trai đầu của nó, sau đó lại tác hợp cho con trai của ta. Ta nghĩ, trước đây cũng là do người nhìn trúng cái chức công vụ viên của nó đúng không ?. Nhắc mới nhớ, nếu như không có con trai của ta hỗ trợ, Hồ Điệp có thể lên làm cảnh sát hay không còn không biết đâu."

Bà bà của Hồ Điệp nói đến đây, đột nhiên nhìn tới phía của Dương Tiểu Quang: "Tiểu tử, có phải Hồ Điệp chưa nói chuyện này với ngươi đúng không?"

Lời vừa nói ra, không chỉ có biểu lộ của mẹ Hồ Điệp trở nên khó xử, mà Hồ Điệp cũng cực kì xấu hổ.

Nàng nhìn Dương Tiểu Quang một chút, khóe miệng nhúc nhích, muốn nói gì, nhưng vẫn giữ im lặng.

Dương Tiểu Quang đại não vân chuyển một cái, đưa tay nắm lấy ngọc thủ của Hồ Điệp, mỉm cười nói: "Ta chỉ quan tâm con người hiện tại của Hồ Điệp, cũng không phải quá khứ của nàng. Hơn nữa, ai lại không có chuyện cũ chứ?"

Khóe miệng của Hồ Điệp nhúc nhích, cuối cùng hóa thành một câu 'Cảm ơn' .

Lúc này, mẹ của Hồ Điệp mẹ rõ ràng bị Bà bà chọc giận, lập tức mở miệng nói thẳng: "Đừng nói nhảm nhiều như vậy. Con của ngươi cũng đã chết một năm, nữ nhi của ta coi như cũng đã hoàn thành nghĩa vụ. Chẳng lẽ các ngươi còn không muốn để nó tái giá? Nàng mới bao nhiêu tuổi? Mới hai mươi sáu tuổi đấy!"

"Ta chưa từng nói sẽ không cho Hồ Điệp tái giá. Chúng ta chỉ có một yêu cầu. Tái giá cũng được, để Giai Giai lại. Đó là con của nhà chúng ta, nó có họ Viên!" Bà bà ôm tay nói.

Hồ Điệp nghe xong lời này liền trở nên lo lắng, lập tức nói: "Mẹ, Giai Giai là con gái của ta, ta có thể cam đoan không sửa họ của nàng, cũng sẽ không đoạn tuyệt quan hệ của nàng cùng Viên gia, bọn họ vẫn có thể làm nãi nãi, người thân của nàng, nhưng mà, nữ nhi nhất định phải ở bên cạnh ta."

"Vậy liền không có cách nào. Chúng ta chỉ cần Giai Giai." Bà bà một bộ cường thế trả lời.

"Không được, ta cũng chỉ muốn Giai Giai." Hồ Điệp cũng mở miệng nói.

Đây là yêu cầu duy nhất của nàng.

Cục diện liền lâm vào thế giằng co.

Lúc này, Bà bà đột nhiên thở dài: "Kỳ thật còn có một cái biện pháp. Ngươi gả cho Hạo Vũ? Như thế, chúng ta vẫn là người một nhà, ai cũng không cần bỏ Giai Giai ra."

Viên Hạo Vũ, chính là em trai của Viên Dũng.

Bà bà vừa dứt lời, mẹ của Hồ Điệp liền trở nên kích động: "Ngươi nói đùa cái gì thế? Tiểu tử kia vừa vô học vừa hư đốn, trầm mê vào cờ bạc, ngay cả con dâu cũng đã chạy đi hai lần, ngươi lại muốn Hồ Điệp gả cho hắn? Ngươi nằm mơ!"

Hồ Điệp cũng nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta là sẽ không gả cho Viên Hạo Vũ."

Cảm xúc của nàng tương đối bình tĩnh, đoán chừng trước đó Bà bà cũng nói tới đề nghẹ này.

"Vậy liền không có cách nào. Dù sao, Giai Giai nhất định phải lưu ở trong nhà ta." Bà bà ôm hai tay lại, thái độ cường ngạnh.

Lúc này, Dương Tiểu Quang đột nhiên nói nhỏ vào tai của Hồ Điệp: "Điệp tỷ, Giai Giai hiện tại đang ở đâu?"

Sắc mặt của Hồ Điệp cũng có chút khó xử: "Ta cũng không biết rõ. Lúc giữa trưa, bà nội nàng đột nhiên đón nàng đi, hiện tại ta cũng không biết rõ nàng đang ở đâu. Ta hỏi bà bà, nàng cũng không chịu nói. Loại tình huống này, dù có báo cảnh sát cũng không có tác dụng gì."

"Đây là hoàn toàn áp chế a."

Lúc này, Dương Tiểu Quang nhìn xem cha mẹ chồng của Hồ Điệp, đột nhiên khẽ cười nói: "Ta biết cách để một người thoát khỏi cờ bạc, các người có muốn thử ta thử không?"

"Ngươi có cách?" Hồ Điệp bà bà kích động nói.

"Đương nhiên. Dù sao mọi người cũng là người thân, hỗ trợ một chút cũng là chuyện nên làm." Dương Tiểu Quang ngừng lại một chút, sau đó lại nói tiếp: "Có thể giao cho ta được không?"

"Được!" Bà bà liền lập tức nói.

Hiện tại nàng cũng đã bó tay rồi, nếu như có người có thể giúp đỡm thử một chút cũng không sao.

Hồ Điệp thì kinh ngạc nhìn xem Dương Tiểu Quang.

Nàng hoàn toàn không nghĩ tới, Dương Tiểu Quang lại muốn giúp Viên Hạo Vũ bỏ bài bạc.

"Hắn muốn làm cái gì? Giúp Viên Hạo Vũ bỏ bài bạc, sau đó khuyên mình gả cho Viên Hạo Vũ?"

Lúc này, Hồ Điệp trong lòng lướt qua một tia khó tả thất vọng cùng thất lạc.

Lúc này, Dương Tiểu Quang nhìn xem Hồ Điệp một chút, cũng không có nói gì.

Hắn lại nhìn xem thời gian: "Thời gian của ta đang gấp, không thể ăn cơm với các người được, xin phép được đi trước."

Dương Tiểu Quang nói xong sau đó lại chào mọi người một tiếng liền rời đi.

Sau khi rời đi, Dương Tiểu Quang liền tới Quán bar không tên.

Hiện tại cũng đã hơn tám giờ, trong quán bar cũng đã đông hơn bình thường, nhưng tổng thể vẫn không nhiều người lắm, xung quanh cũng chỉ có hơn mười người.

Mà khác với ban ngày, hiện tại nơi này còn có một cái ca sĩ.

Chỉ là lúc nhìn thấy nữ ca sĩ kia, Dương Tiểu Quang lại kinh ngạc.

Hắn lại biết cái này ca sĩ, Lục Khang Nạp. Mặc dù không phải loại cực kì nổi tiếng kia, nhưng vẫn được rất nhiều người biết đến.

"Loại ca sĩ này còn sẽ tới mấy cái quán bar nhỏ như thế này sao?"

Mặc dù Dương Tiểu Quang cảm thấy chỗ đây không bình thường lắm, dù sao một chén cocktail tới mười vạn, coi như những quán bar khác cũng xa xa không bằng.

Nhưng một cái ca sĩ đến hát ở đây vẫn để Dương Tiểu Quang có chút giật mình.

Trên quầy bar, Nam Cung Khai Tâm một bên ngậm lấy cây kẹo que, một bên pha rượu.

Xem ra nàng cùng Sở Yên Nhiên đã ăn cơm xong.

"Ngươi muốn 'Lam sắc hải dương' ." Nam Cung Khai Tâm đem một chén cocktail đẩy lên trước mặt một tên nam tử.

Mà ánh mắt của nam tử kia cũng không có đặt lên chén rượu kia.

Lúc bàn tay của Nam Cung Khai Tâm đưa đến trước mặt, hắn liền chụp lấy.

Nam Cung Khai Tâm như thiểm điện.

Kéo tay tránh khỏi, sau đó bắt lên tóc của thanh niên kia rồi đập mạnh xuống bàn.

Đụng một cái!

Đầu của nam tử đã đập lên quầy bar, sau đó đã hôn mê rồi.

Nam Cung Khai Tâm buông tay ra, nam tử kia cũng theo đó mà ngã xuống mặt đất.

Sau đó, có một nam nhân mặc tây trang đi ra, đem nam nhân kéo đi.

Đồng thời cũng có người dọn dẹp vết máu trên bàn.

Chỉ là mười mấy cái hô hấp, quầy bar đã trở lại như lúc ban đầu, giống như không có chuyện gì sảy ra.

Lúc này, Nam Cung Khai Tâm nhìn xem vẻ mặt bất ngờ của Dương Tiểu Quang: "Ngây ngốc như vậy làm gì?"

Dương Tiểu Quang chỉnh đốn cảm xúc, sau đó cũng ngồi vào trước quầy bar.

"Uống cái gì? Còn uống Thiên Sơn tuyết sương sao?"

"Thiên Sơn tuyết sương là cái gì?"

"Chính là loại trước kia người uống, mười vạn một chén." Nam Cung Khai Tâm nói ra, vẻ mặt cực kì bình tĩnh.

Dương Tiểu Quang lập tức lắc đầu: "Được rồi được rồi. Cho là loại bình thường nhất là được rồi."

Nói đùa.

Coi như hắn có tiên thủy, nhưng mười vạn một chén cocktail đối với hắn mà nói, cũng tuyệt đối là loại hàng cực kì xa sỉ.

Nam Cung Khai Tâm không nói chuyện, sau đó điều một chén cocktail phổ thông đẩy đến trước mặt Dương Tiểu Quang.

Dương Tiểu Quang thấy ly cocktail đang đưa tới, liền đưa tay bắt.

Sau đó, hắn chụp ngay bàn tay của Nam Cung Khai Tâm.

Không khí trong quán bar lập tức trở nên ngưng kết.

Những người kai có chút tiếc hận nhìn xem Dương Tiểu Quang.

"Xong, tiểu tử kia chết chắc rồi !."

Cầu đề cử, cầu kim phiếu a

Bình Luận (0)
Comment