Đi Ra Mắt Đi Ba Ba

Chương 13 - Vị Hôn Phu Của Hạ Hà

Dương Tiểu Quang vẻ mặt vui cười nói: "Ta sẽ trở lại Bộ an ninh. Vốn ta cũng là một tên bảo an."

Nghe Dương Tiểu Quang nói như vậy, Hạ Hà mới thở phào, cười cười nói: "Được rồi. Vậy ngươi hôm nay liền đi Bộ an ninh thông báo đi"

"Ừm, vậy ta đi trước."

Dương Tiểu Quang nói xong sau đó liền rời đi.

Sau khi Dương Tiểu Quang rời đi, Hạ Hà mới lại nhìn Sở Yên Nhiên nói: "Sở tổng, ngươi xem, ta cho người này tới Bộ an ninh làm có thể chứ ?"

"Làm gì ?"

"Để Dương Tiểu Quang đi làm bảo vệ."

"Ta lúc nãy đã nói, việc hoạt động và điều hành bệnh viện vẫn do người quản lý." Sở Yên Nhiên bình tĩnh nói.

Nàng nói xong, lại nhìn Hạ Hà một chút, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

"Mình nghĩ Hạ Hà cũng rất thông minh, EQ cũng rất cao, nàng hẳn là có thể nhìn ra bản tính của Dương Tiểu Quang từ sớm đi chứ. Vì cái gì nàng có thể để Dương Tiểu Quang làm thư ký của nàng lâu như vậy?"

Lúc này Dương Tiểu Quang đã bị Sở Yên Nhiên cho vào trong sổ đen.

Mà lại là loại phi thường chán ghét.

Cái này cũng khó trách.

Trừ năm đó sự kiện kia, Sở Yên Nhiên từ đó tới bây giờ còn chưa bị nam nhân chiếm tiện nghi lần nào, nhưng lại bị Dương Tiểu Quang cưỡng hôn, bóp ngực.

Cái này còn chưa tính chuyện Dương Tiểu Quang đi dụ dỗ con gái của nàng.

Một bên khác.

Dương Tiểu Quang lần nữa tới Bộ an ninh làm việc.

Một người mặc đồng phục an ninh cười tủm tỉm đi tới: "Ây da, đây không phải Dương thư kí sao? Hôm nay làm sao lại có thời gian rảnh rồi đến bộ an ninh làm bảo vệ thế nhỉ ?

Cách đó không xa còn có mấy bảo an khác xì xì bàn tán.

"Thằng Quách Minh này quá tiện, rõ ràng vừa rồi đã có thông báo, Dương Tiểu Quang một lần nữa trở về Bộ an ninh, hắn lại giả vờ không biết."

"Quách Minh là thân tín của bộ trưởng, ta nghĩ chính là bộ trưởng sai hắn đi nhục nhã Dương Tiểu Quang. Bộ trưởng cực kỳ âm hiểm, tự mình không ra mặt, lại để chó săn ra mặt."

"Nghe nói bộ trưởng chúng ta thầm mến Hạ tổng. Hừ, cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga. Chỉ là một cái bộ trưởng Bộ an ninh cũng xứng lấy được Hạ tổng của chúng ta?" Một cái bảo an thấp giọng nói.

"Kia Dương Tiểu Quang thế nhưng là một cái bảo an bình thường, còn không phải cũng ăn được Hạ tổng ? Ai nha, nghĩ đến Hạ tổng bị chà đạp, tâm ta đau quá."

Lúc này, đột nhiên có người lại nói: "Các ngươi không nên nói bậy nói bạ. Theo ta được biết, Hạ tổng đã có hôn ước, mà đối tượng ngay trong bệnh viện chúng ta."

Câu nói này lập tức gây chú ý của mọi người.

"Thật hay giả? Chúng ta làm sao không nghe nói gì nhỉ?"

"Tuyệt đối là thật. Vị hôn phu của Hạ tổng chính là bác sĩ Trịnh Thu."

" Bác sĩ Trịnh Thu sao? Theo người nói, nếu thật là Trịnh Thu mà nói, thật đúng là có khả năng. Trịnh Thu là bác sĩ thiên tài của bệnh viện chúng ta. Dựa theo bệnh viện mấy lão thầy thuốc của bệnh viện chúng ta, Trịnh Thu cũng coi như một cái đại lão y sư.

Hắn ngừng một chút, lại nói: "Mà lại, các ngươi khả năng không biết. Trịnh Thu lại là con nhà giàu, nhà của hắn chính là hào môn thế gia Trịnh gia. Các ngươi ngẫm lại xem, như thế một vị suất khí, gia thế tốt, lại có tài chữa bệnh vì sao lại liên tục cự tuyệt những clời mời của các bệnh viện lớn mà lựa chọn bệnh viện của chúng ta ?"

Tất cả mọi người hai mắt tỏa sáng.

"Vì Hạ tổng? !"

"Không sai. Trịnh Thu tốt nghiệp khoa y của đại học Harvard, mà Hạ tổng cũng vậy, bọn hắn cũng coi là bạn học thời đại học."

"Các ngươi kiểu nói này, ta ngược lại thật ra nhớ một chuyện. Mấy ngày trước, ta đi tiệm cơm, thấy Trịnh Thu cùng cha mẹ của hắn đang cùng Hạ tổng cùng phụ mẫu của nàng ăn cơm, đoán chừng là đang thương lượng sự tình kết hôn"

"Nói như thế, Dương Tiểu Quang cùng Hạ tổng hẳn là không có gì quan hệ mập mờ gì rồi ?"

"Ngươi đây không phải nói nhảm sao? Nếu như ngươi là nữ nhân, Trịnh Thu cùng Dương Tiểu Quang, ngươi sẽ chọn ai?"

Đám người cười vang.

Đó chỉ là một câu hỏi ví dụ, liền xem như đồ đần đều biết chọn Trịnh Thu.

Coi như Trịnh Thu không có thân thế hiển hách, chỉ bằng vào y thuật cùng tính cách điệu thấp nho nhã cũng đủ để toàn thắng điếu ti Dương Tiểu Quang.

Bên kia Quách Minh hiển nhiên cũng là nghe được mấy người này thảo luận.

Hắn hiển nhiên cũng kinh ngạc.

"Trịnh Thu là vị hôn phu của Hạ Hà? Đây chính là một tin tình báo lớn nha."

Hắn cũng không đoái hoài tới thu dọn Dương Tiểu Quang, tranh thủ thời gian tìm lão đại Vương Khải báo cáo tình huống.

Trịnh Thu có phải thật là vị hôn phu của Hạ Hà hay không, điểm này tạm thời còn chưa thể xác định.

Nhưng mọi người có thể xác định là, Dương Tiểu Quang khẳng định là thất thế, bằng không cũng sẽ không từ cao cao tại thượng giám trở lại làm bảo an.

"Dương Tiểu Quang, chào mừng trở lại Bộ an ninh." Mặc dù người đàm tiếu Dương Tiểu Quang, nhưng cũng có người cùng Dương Tiểu Quang quan hệ không tệ.

Giờ phút này cùng Dương Tiểu Quang chào hỏi nam nhân gọi An Khang, cũng là một cái lão bảo an.

Dương Tiểu Quang cười cười nói: "Ta đã chuẩn bị tâm lý, không nghĩ tới còn có đồng bọn quan tâm ta."

An Khang cười cười: "Không cần để ý tới những người kia. Bảo an làm sao? Đây chẳng lẽ không phải công việc sao? Bảo an thấp kém hơn người sao ?

Dương Tiểu Quang phình lên bàn tay: "Đúng, nói hay lắm."

An Khang cười cười, lại thở dài nói: "Bất quá, chúng ta bảo an, cái thân phận này, thật đúng là không dễ dàng a. Ngươi bị Hạ tổng gọi đi, chúng ta cũng nhìn thấy hi vọng, nhưng bây giờ xem ra, chúng ta muốn xoay người vẫn khó a."

"Ây. . ."

Dương Tiểu Quang không có phản bác, bởi vì An Khang nói đúng sự thật.

"Không thể một mực làm bảo an a. Nếu để cho Đóa Đóa biết ba ba của nàng chỉ là một cái bảo an tại bệnh viện. . ."

Ai

Dương Tiểu Quang thở dài.

Đúng lúc này, đột nhiên một thanh âm vang lên: "Dương thư kí."

Dương Tiểu Quang quay đầu một nhìn, một thanh niên hai bốn hai lăm tuổi, mặc áo khoác trắng đi tới.

Dương Tiểu Quang trợn mắt một cái: Bác sĩ Trịnh, ngươi cũng đừng giễu cợt ta. Hiện tại người nào không biết ta đã trở về Bộ an ninh?"

Người thanh niên này chính là Trịnh Thu, một người rất có danh khí trong Cửu Châu bệnh viện.

"Thật có lỗi, thật có lỗi, hô thuận miệng, trong lúc nhất thời không kịp sữa đổi" Trịnh Thu ngừng lại, từ trong túi lấy ra một cái đồng hồ bỏ túi, nói: "Là thế này. Đồng hồ của Hạ Hà để quên ở nhà ta. Hai chúng vừa mới cãi nhau, đang có chiến tranh lạnh, ngươi có thể đem đồng hồ này giao cho Hạ Hà sao?"

Dương Tiểu Quang nhìn đồng hồ trong tay Trịnh Thu, hơi có chút ngẩn người.

Kia thật là đồng hồ của Hạ Hà, chính là quà sinh nhật mình đưa cho Hạ Hà, nhưng Dương Tiểu Quang cũng không có thấy Hạ Hà đeo qua.

"Hạ Hà tới nhà Trịnh Thu sao ? Hai người bọn hắn đã phát triển đến tình trạng này sao?"

Dương Tiểu Quang trong lòng có chút không hiểu thất lạc.

Một lát sau, hắn khẽ cười khổ: "Ta à, ỷ quen Hạ Hà, lại nghĩ đến ảnh hưởng chuyện hôn nhân của nàng sao? Thật sự là quá ảo tưởng. Hạ Hà có hạnh phúc của nàng, có nhân sinh của mình, ta có tư cách gì khoa tay múa chân chứ?"

Nhẹ nhàng lắc đầu, Dương Tiểu Quang cảm xúc bình tĩnh trở lại.

Hắn từ tay Trịnh Thu nhận cái đồng hồ kia, sau đó nói: "Được, ta sẽ giúp người trả nó cho Hạ Hà."

Bình Luận (0)
Comment