"Ây. . ."
Không đợi Dương Tiểu Quang mở miệng, Hồ Điệp xoay người, đưa lưng về phía Dương Tiểu Quang, nhìn về hướng của mộ viên, nói: "Ta cho là ta đã quên lãng Viên Dũng, nhưng vừa rồi trước mộ bia của hắn, ta mới biết rõ, trong lòng ta hắn là trọng yếu như vậy. Thật xin lỗi."
"Ây. . ." Dương Tiểu Quang hơi trầm mặc, sau đó cười cười nói: "Không có việc gì, chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng. Ta với ngươi không về cùng một chổ, vậy ta về trước đây?"
"Ngươi đi về trước đi."
"Được."
Dương Tiểu Quang quay người, lúc chuẩn bị rời đi, Hồ Điệp đột nhiên nói: "Chờ một chút."
"Ừm?"
Dương Tiểu Quang vừa mới quay người qua, Hồ Điệp liền nhào tới, môi thơm của nàng hôn vào miệng của Dương Tiểu Quang.
Vài giây sau, Hồ Điệp mới buông miệng ra, thoáng kéo ra Dương Tiểu Quang, nói: "Cám ơn ngươi trong khoảng thời gian này đã giúp đỡ ta, ngươi nhất định sẽ được hạnh phúc mà ngươi muốn."
"Ách, không có việc gì."
"Vậy bái bai." Hồ Điệp phất phất tay.
"Bái bai."
Dương Tiểu Quang cũng phất phất tay, sau đó rời khỏi mộ viên.
Trên đường trở về, tư tưởng của Dương Tiểu Quang có chút không tập trung.
Ra mắt mấy năm này, hắn không biết từng có bao nhiêu kinh lịch chia tay kinh lịch loại này, cho nên hắn cũng không có quá bi thương.
Chỉ là. . .
"Coi như thất tình nhiều, tâm tình vẫn rất buồn. Đi quán bar."
Dương Tiểu Quang lại một lần đi tới quán tựu nhỏ Chưa Tên ở một hẻm chỗ sâu.
Bây giờ là buổi sáng, trong quán bar rất ít người, chỉ có một bàn ba người khách.
Mà quầy bar những tiểu muội phụ trách pha rượu cũng không phải là Nam Cung Khai Tâm.
"Hôm nay bệnh viện Quang Minh tổ chức buổi trình diễn thời trang, Khai Tâm muội muội khẳng định là đang bận công việc ở bệnh viện bên kia."
Trong lúc đang hầm nghĩ, tiểu muội pha rượu khẽ mỉm cười nói: "Tiên sinh, uống gì?"
"Tùy tiện." Dương Tiểu Quang nhớ tới cái đó, lại tranh thủ thời gian thêm một câu: "Không nên quá quý, ngàn đồng trở xuống."
Tiểu muội pha rượu mỉm cười: "oK."
Rất nhanh, một chén cocktail màu hồng được đẩy lên trước mặt của Dương Tiểu Quang.
"Rượu này gọi là gì?"
"Biển lam sắc Aegean."
"Danh tự êm tai." Dương Tiểu Quang bưng chén rượu lên, miệng nhẹ nhàng nhấp, lập tức ánh mắt sáng rõ: "Dễ uống."
Dương Tiểu Quang uống hết một hơi, sau đó giơ ngón tay cái lên: "Lợi hại. Ta chưa từng uống qua Chicken tail tốt như vậy. . ."
Nói còn chưa dứt lời, đầu của Dương Tiểu Quang đột nhiên bị người từ phía sau kéo đến quầy bar, giống như âm thanh của Nam Cung Khai Tâm vang lên: "Không đi cùng bạn gái của ngươi, ngươi ở chỗ này tán gái sao?"
"Mở. . . Nam Cung tỷ, ngươi nói ai vậy?"
"Nữ cảnh sát kia, ngươi còn có bạn gái khác sao?"
"Hồ Điệp." Dương Tiểu Quang thở dài: "Chúng ta đã chia tay. Chúng ta quét xong mộ trượng phu của nàng trở về, sau đó chia tay."
"Ngô. . ." Nam Cung Khai Tâm buông tay ra, lập tức tiến vào trong quầy bar.
Vừa rồi tiểu muội bị dạy dỗ nhìn rất e ngại Nam Cung Khai Tâm.
Gặp Nam Cung Khai Tâm tiến đến, tranh thủ thời gian đứng qua một bên: "Nam Cung tỷ, buổi sáng tốt lành."
Nam Cung Khai Tâm phất phất tay: "Ngươi hết giờ làm rồi đi về đi, nơi này giao cho ta."
"Vâng."
Tiểu muội pha rượu mau chóng rời đi.
Dương Tiểu Quang lấm tấm mồ hôi: "Ngươi dọa tiểu cô nương người ta."
"Đây chính là xã hội, đây chính là chỗ làm việc." Nam Cung Khai Tâm nói.
Nàng dừng một chút, nhìn Dương Tiểu Quang, nói: "Ngươi với nữ cảnh sát kia đã chia tay sao?"
"Ừm." Dương Tiểu Quang khẽ thở dài: "Chẳng lẽ ta thật sự đã F.A?"
"Ai biết đâu?"
Một lút sau, Nam Cung Khai Tâm đem một ly cocktail phóng tới trước mặt của Dương Tiểu Quang: "Nếm thử cái này, ta mới pha cocktail."
"Quý sao?"
Nam Cung Khai Tâm trợn nhìn Dương Tiểu Quang một chút: "Ta mời khách."
Dương Tiểu Quang lúc này mới yên tâm bưng ly cocktail này lên.
Hắn nôn nóng quát, phóng tới bên miệng ngửi ngửi, một mùi hương đậm đặc chui vào lỗ mũi.
"Hương vị!"
Dương Tiểu Quang sau đó nhấp một hớp nhỏ, hương vị nồng hậu dày đặc thuần làm bên trong Dương Tiểu Quang nổ tung, loại cảm giác này đơn giản không cách nào miêu tả.
Ly cocktail này tiến vào trong bụng sau đó, Dương Tiểu Quang cảm giác toàn bộ phần bụng của mình rất ấm.
Đồng thời, tửu kình trong bụng tản ra, toàn bộ thân thể của Dương Tiểu Quang từng tế bào giống như đều muốn sôi trào lên.
"Cái này. . . Đây rốt cuộc là rượu gì? Cái này, cái này. . ." Dương Tiểu Quang biểu lộ chấn kinh.
Quán bar duy nhất một bàn khách nhân kia nghe được lời nói của Dương Tiểu Quang.
Một nam nhân đứng dậy, đi tới, nói: "Nam Cung tiểu thư, ngươi cũng giúp chúng ta pha một chén cocktail loại mà hắn uống đi?"
"Rượu này là vì một mình hắn mà pha." Nam Cung Khai Tâm biểu lộ đạm mạc cự tuyệt.
Trên mặt của Nam nhân mỉm cười trong nháy mắt cứng đờ.
Sắc mặt hắn khó coi: "Nam Cung tiểu thư, ngươi không muốn cho ta mặt mũi sao?"
"Không" Nam Cung Khai Tâm nói thẳng.
"Ngươi!"
Nam nhân khí gấp bại hoại, lúc đang muốn phát tác, hắn bị bạn của hắn tới lôi đi.
"Lôi uy, ngươi tỉnh táo một chút đi. Nàng mặc dù là dưỡng nữ, nhưng dù sao vẫn là Nam Cung gia đại tiểu thư. Chúng ta chỉ là đệ tử của Lôi gia phổ thông, lần này tới Tây Kinh hiệp trợ Khúc Dĩnh tiểu thư, đừng gây chuyện thị phi."
Ba người sau đó kết hết nợ liền rời khỏi quán bar Chưa Tên.
Âm thanh của Bọn hắn rất thấp, nhưng Dương Tiểu Quang vẫn nghe được.
Lôi gia, hiệp trợ Khúc Dĩnh. . .
"Chẳng lẽ ba người này là được Khúc Dĩnh kêu đến giúp đỡ?"
Dương Tiểu Quang nhíu mày.
"Ừm? Ngươi biết bọn hắn?" Nam Cung Khai Tâm mở miệng nói.
Dương Tiểu Quang hơi trầm mặc, sau đó đem sự tình nói ra.
"Ngô. . . lão bản nương của ngươi là vị hôn thê của Lôi Mặc."
"Không phải vị hôn thê. Phụ mẫu song phương quyết định thông gia từ bé, tính là hôn ước?"
"Tiểu Quang, theo ý của ngươi, thậm chí đại bộ phận nhìn ra, ở thời đại bây giờ, phụ mẫu hứa thông gia từ bé căn bản không tính hôn ước, thậm chí dính líu phạm pháp. Nhưng mà, có rất nhiều gia tộc cổ xưa, ép duyên như vậy vẫn là dòng chính." Nam Cung Khai Tâm thản nhiên nói.
"Nhưng mà. . ." Dương Tiểu Quang đang muốn mở miệng, đột nhiên ý thức được cái đó, hắn nhìn Nam Cung Khai Tâm, nói: "Nam Cung tỷ, ngươi biết Lôi Mặc?"
"Là như thế nào." Nam Cung Khai Tâm vừa sát chén rượu, vừa thản nhiên nói.
Dương Tiểu Quang: . . .
Hắn không tiếp tục hỏi tiếp.
Hỏi lại tiếp theo, lại liên lụy đến thân thế của Nam Cung Khai Tâm.
Nhưng Nam Cung Khai Tâm rõ ràng không muốn đàm luận chủ đề thân thế của nàng.
Dương Tiểu Quang một hơi nâng chén cocktail còn lại uống một hơi cạn sạch, sau đó đứng lên nói: "Nam Cung tỷ, ta đi về trước."
Mặc dù hắn không có truy vấn Nam Cung Khai Tâm, nhưng không có nghĩa là hắn không muốn biết rõ.
Hắn muốn điều tra gia tộc của Nam Cung với Lôi gia.
Đẳng Dương Tiểu Quang rời đi sau đó, mở cửa một hốc tối của quán bar ra.
Bên trong một nam nhân chừng ba mươi tuổi đi ra.
Hắn cũng không đẹp trai, nhưng toàn bộ khí chất lại siêu quần bạt tụy, nho nhã ôn hòa, hết lần này tới lần khác khí tràng nhưng lại cường đại.
"Khai Tâm, nam nhân vừa rồi là gì của ngươi?" Nam nhân mỉm cười nói.
"Lão bản, ngươi khi nào mà trở nên bát quái thế?" Nam Cung Khai Tâm sát chén rượu, mặt không chút thay đổi nói.
Nam nhân cười cười: "Chỉ là có chút hiếu kì. Ngươi vừa rồi điều chế cocktail nếu như bán cho những lão gia hỏa kia, chí ít kiếm lời trăm vạn, kết quả ngươi lại đem nó cho một người bình thường, có chút phung phí của trời."
"Hắn bây giờ chỉ là phổ thông mà thôi."
"Ngươi cảm thấy, hắn có thể trở thành một thành viên của chúng ta không?"
"Không, hắn siêu việt hơn tất cả chúng ta."
Nam nhân: . . .