Ngụy Hân đã tới, Dương Thủy Vi cũng xuất hiện ở đây cũng không kỳ quái.
Nhưng điều làm cho Dương Tiểu Quang kinh ngạc là, vì cái gì An Hi cũng ở đây?
"Ta hẹn nàng." Nam Cung Khai Tâm giống như nhìn thấu được ý nghĩ của Dương Tiểu Quang ý, nói.
Dương Tiểu Quang biểu lộ có chút kinh ngạc: "Nam Cung tỷ, ngươi biết nàng sao?"
"Ừm. Dù sao, chúng ta cũng cùng trong y học."
"Ngụy Hân là ai gọi tới?"
"Hạ Hà."
"Ngụy Tịch Nguyệt đâu?"
"Ngươi tình phụ."
Hắn nhìn nhìn ở cách đó không xa Sở Yên Nhiên đang nói chuyện phiếm với Ngụy Tịch Nguyệt, khóe miệng hơi đánh: "Không phải tình phụ. . ."
Dương Tiểu Quang chỉnh đốn xuống lại, sau đó ho khan hai tiếng nói: "Chư vị, các ngươi cứ tùy tiện chơi, ta muốn đi công tác. Đóa Đóa, Thi Kỳ, không nên chạy loạn."
"Biết rõ, ba ba." Dương Đóa Đóa nói.
Sở Thi Kỳ cũng nói: "Biết rồi, Quang thúc thúc."
Dương Tiểu Quang sau đó liền rời đi.
Công viên nước Long Cung rất lớn, chia làm mấy khu.
Cuối cùng, Dương Tiểu Quang bị phân đến khu khác, nơi này nước sâu vừa phải, có thể cho đại nhân với tiểu hài nghịch nước cùng một chổ, đây là khu Long Cung nhân khí nóng nhất.
Dương Tiểu Quang làm việc cũng rất đơn giản, chính là ở trong nước phía dưới bậc thang trơn bóng đón người.
Chính là lúc khách hàng từ phía trên trượt xuống thì đợi ở chổ này, làmnhân viên cứu sinh của Long Cung phải chịu trách nhiệm tiếp ứng khách hàng, phòng ngừa khách hàng hắc nước, thậm chí là chết chìm.
Âm thanh đang run, một điều tương đối khó chính là, nhân viên ở đây đón khách hàng mỹ nữ, đều là hai tay ôm eo.
Nhưng lúc đón sửu nữ, đều nắm tóc.
Đương nhiên, điều này bị phát hiện khả năng tương đối lớn.
Bởi vì nếu như trong công việc, ngươi thật sự đối đãi từng người khác nhau như vậy, sẽ bị khiếu nại dẫn đến nghỉ việc.
Lúc xác nhận Dương Tiểu Quang ở khu C sau đó, Sở Yên Nhiên và các nàng cũng nhao nhao di chuyển quân đội đến nơi này.
"Quang thúc thúc, Quang thúc thúc, chúng ta ở chỗ này." Trên bờ, Sở Thi Kỳ dùng sức quơ tay, mặt rất hưng phấn.
Dương Tiểu Quang xoay người, hướng về phía Sở Thi Kỳ với Dương Đóa Đóa khoa tay múa chân giơ hai ngón tay hình chữ V.
Nhưng mà, hắn vừa mới chuyển người qua, thì có một nữ khách hàng khoảng hơn ba mươi tuổi theo cầu thang trượt lên trượt xuống đến, chạy trong nước, bị sặc nước.
Nữ khách hàng kia tự động ở trong bể bơi đứng lên, chỉ vào Dương Tiểu Quang, tức giận nói: "Ngươi cuối cùng là làm việc thế nào? Ta muốn khiếu nại ngươi!"
Mặt của Dương Tiểu Quang rất xấu hổ: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Nhưng mà, nữ khách hàng kia phát nổi trận thịnh nộ nhưng sau đó không có đi khiếu nại Dương Tiểu Quang.
Điều này khiến Dương Tiểu Quang rất cảm khái, trên đời vẫn có nhiều người tốt.
Về phần kẻ đầu têu Sở Thi Kỳ lại đang lè lưỡi, gương mặt không có cố ý.
Sở Yên Nhiên tức giận nói: "Sở Thi Kỳ, ngươi đừng quấy rầy Quang thúc thúc làm việc làm việc nữa, đoán chừng hắn đang muốn vứt bỏ công việc."
"Mẹ, chúng ta cũng đi bậc thang trơn bóng đi!" mặt của Sở Thi Kỳ rất hưng phấn.
Dương Đóa Đóa cũng đang chờ mong nhìn Sở Yên Nhiên.
Sở Yên Nhiên bất đắc dĩ, đành phải gật gật đầu: "Được, ta đưa các ngươi đi."
Nói xong, Sở Yên Nhiên liền đưa hai cái la lỵ rời đi.
Hai cái la lỵ là đã sớm đổi lại đồ tắm, nhưng Sở Yên Nhiên vẫn là áo sơ mi trắng mặc cùng với quần jean, nàng xem ra cũng không định xuống nước.
Ngụy Tịch Nguyệt cũng không có ý xuống nước, vào chỗ ở bên bờ lẳng lặng nhìn về phía dưới bể bơi chổ Dương Tiểu Quang đang làm việc.
Lúc này, có một mỹ nữ dáng vóc ngạo nghễ đang từ bậc thang trơn bóng trượt xuống đến đến nơi, Dương Tiểu Quang tinh chuẩn ôm nàng eo, vững vàng đưa nàng phóng vào trong nước.
Mỹ nữ kia gật gật đầu nhìn Dương Tiểu Quang, mỉm cười nói: "Tạ ơn."
"Không cần khách khí." Dương Tiểu Quang nói đáp lại.
Cảnh này được Ngụy Sơn ở trên bờ quan sát thấy làm mặt hắn ước ao ghen tị.
"Móa, công việc này của Tiểu Quang cũng quá sướng rồi. Ta thật hối hận, ta cũng muốn làm nhân viên cứu sinh như hắn."
Ngụy Hân ở bên cạnh Ngụy Sơn nghe vậy, lỗ mũi hừ một tiếng: "Ca ca là lưu manh!"
Ngụy Sơn sờ lên mũi, không lên tiếng.
Mặt của Triệu Thiên Lý thì phong khinh vân đạm, hoàn toàn không vẻ hâm mộ hay ghen ghét.
"Thiên Lý, ngươi không phải là gay thật sao? Trước mắt nhiều đôi chân dài trắng Hoa Hoa như vậy, làm soa ngươi có thể nhìn mà không một chút phản ứng như vậy?"
Triệu Thiên Lý cười cười: "Ta đã sớm nói với các ngươi, ta là gay, mà các ngươi không không tin."
Lúc này, chung quanh đột nhiên có một chút xao động nhỏ.
Ngụy Sơn với Triệu Thiên Lý quay đầu nhìn lại, là do Nam Cung Khai Tâm với Hạ Hà, còn có An Hi đến đây.
Ba người đều mặc bikini.
Kiểu dáng mặc dù cũng không phải là đặc biệt bại lộ, nhưng bởi vì dáng vóc của Hạ Hà với An Hi đều ở cấp độ yêu nghiệt, bất luận bikini mặc trên người là gì các nàng đều sẽ rực rỡ hào quang.
Về phần Nam Cung Khai Tâm, mặt trẻ cự thuộc tính x cũng hấp dẫn không ít ánh mắt.
"Ô oa, An Hi nữ nhân kia dáng vóc không chênh lệch so với Hạ Hà chút nào. Thiên Lý, nếu để cho ngươi ở giữa An Hi và Hạ Hà chọn một người làm bạn gái, ngươi tuyển ai?"
Triệu Thiên Lý cười cười: "Đã nói, ta là gay."
Nhưng tầm mắt dư quang của hắn lại chăm chú nhìn Nam Cung Khai Tâm.
Nhưng mà, Nam Cung Khai Tâm cũng không nhìn hắn.
Nam Cung mặc bikini đi tới, sau đó nhìn Ngụy Hân với Dương Thủy Vi: "Hai người các ngươi không đổi áo tắm sao?"
Gương mặt của Ngụy Hân với Dương Thủy Vi đều ửng đỏ, cùng lắc đầu.
Hạ Hà khẽ cười nói: "Đều là đại nhị, còn thẹn thùng như thế."
Dương Thủy Vi biểu lộ một chút phiền muộn: "Chúng ta không giống với Hạ Hà tỷ các ngươi, ngực cũng không lớn như thế."
Trong giọng nói của Vi muội tràn ngập nồng đậm oán niệm.
An Hi thì khẽ cười nói: "Muốn ta giúp ngực của ngươi lớn hơn sao? Nghĩ C liền C, nghĩ D liền D, nếu như ngươi nghĩ F, thậm chí G, cũng là có thể nha."
Khụ khụ!
Dương Thủy Vi liền bị sặc.
"Không cần, tạ ơn!"
Nam Cung Khai Tâm trợn nhìn An Hi một chút: "Đừng đùa bỡn Vi muội nhà ta."
Nói xong, nàng ánh mắt nhìn xuống bể bơi.
"Dương Tiểu Quang thật đúng là chọn đúng việc làm."
"Đúng không, trong đầu đại tỷ cũng nghĩ như vậy sao?" Ngụy Sơn soạt soạt soạt cọ đến bên cạnh Nam Cung Khai Tâm, ánh mắt nhìn về hướng ngực của Nam Cung.
Nhưng ánh mắt vừa quét tới, liền bị Nam Cung Khai Tâm nắm lấy cổ áo vứt xuống dưới bể bơi.
Phù phù ~
Ngụy Sơn rơi xuống nước, phun ra một mảng bọt nước lớn.
"Tiểu Quang, cứu ta." Ngụy Sơn nằm trong bể bơi, đưa tay nói.
Dương Tiểu Quang trợn trắng mắt: "Tự mình làm đi, không thấy được ta đang làm việc sao."
Ngụy Sơn bất đắc dĩ, đành phải ngượng ngùng leo ra bể bơi, mặc quần áo ướt sũng, đi tới bên bờ.
Triệu Thiên Lý đưa cho Ngụy Sơn một cái khăn mặt, tức giận nói: "Tiểu tử này thật sự là không nhớ lâu."
Ngụy Sơn cười hắc hắc: "Vẫn là Khai Tâm muội muội công bằng. Bỏ mặc ta, vẫn là tiểu Quang, chỉ cần chọc Khai Tâm muội muội, đều là bị bạo đánh. Nhưng mà, nữ nhân Hạ Hà kia mãi mãi cũng sẽ chỉ hướng về tiểu Quang."
Triệu Thiên Lý lại trợn trắng mắt: "Người ta thân thể của Dương Tiểu Quang có năng lực tự lành cường đại, thụ thương rất nhanh liền có thể khôi phục. Ngươi thì sao?"
"Các này, ngươi chờ chút."
Ngụy Sơn xoa đầu.
Một lúc sau, hắn yếu ớt nói: "Cũng phải nói, mặc dù ta với Dương Tiểu Quang bị đánh giống nhau, nhưng bởi vì thân thể của Dương Tiểu Quang có thể khôi phục nhanh chóng, cho nên, kết quả vẫn là ta thảm nhất?"
Triệu Thiên Lý một tay che lấy cái trán: "Huynh đệ, chúc mừng ngươi, đã nhiều năm như vậy, ngươi rốt cuộc mới phản ứng."
Ngụy Sơn: . . .