Dương Tiểu Quang mới nhìn Ngụy Tịch Nguyệt một chút, Ngụy Tịch Nguyệt nói thẳng: "Ngươi đừng nghĩ. Muốn làm kiêm chức tại Long cũng còn khó hơn xin làm việc ở các công ty lớn."
"Không thử một chút, làm sao biết được chứ ?"
Dương Tiểu Quang ngừng lại, nhìn Ngụy Tịch Nguyệt, một mặt tràn đầy hiền lành.
"Ngươi muốn làm gì?" Ngụy Tịch Nguyệt thì vô cùng cảnh giác nói lại.
Dương Tiểu Quang cười hắc hắc: "Ngụy tiểu thư, ngươi có thể dẫn ta đến đó một chút hay không? Ta cũng là huynh đệ của Ngụy Sơn đấy. . ."
"Ai da. Trước đây không biết là người nào mắng ta ngực lớn không có não nhỉ, làm sao bây giờ lại dùng tình nghĩa huynh đệ tới nói vậy ta?" Ngụy Tịch Nguyệt nghe tới việc huynh đệ tình thâm liền tức giận.
"Lúc đó ta cũng không biết người là tỷ tỷ của Ngụy Sơn mà."
"Vậy ngươi bây giờ biết, nếu như ta lại hỏi người câu hỏi lúc đó, ngươi sẽ còn mắng ta ngực lớn não tàn không?" Ngụy Tịch Nguyệt lại nói.
Dương Tiểu Quang nghiêm túc ngẫm lại, sau đó gật gật đầu: "Sẽ."
Ngụy Tịch Nguyệt: . . .
Một chút sau, Ngụy Tịch Nguyệt trợn mắt một cái: "Ta nghe Ngụy Sơn nói, bởi vì con gái của ngươi từng rớt xuống sông, cho nên để ngươi sinh ra bóng ma tâm lý, cho nên mới sẽ đối với câu hỏi của ta nhạy cảm như vậy. Chuyện này cũng là ta không đúng. Nhiều khi, ta nói chuyện thật có chút không dùng tới đại não, nhưng ta tuyệt đối không có ác ý gì. Ta xin lỗi ngươi."
"Ây. . ." Dương Tiểu Quang ngược lại trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Lời này của Ngụy Tịch Nguyệt để ấn tưởng của nàng trong Dương Tiểu Quang tốt lên không ít.
Coi như Ngụy Tịch Nguyệt không có thân phận 'tỷ tỷ' thân phận này, Dương Tiểu Quang cũng chưa coi tới chán ghét.
Lúc này, Ngụy Tịch Nguyệt trừng mắt, lại nói: "Ta đều nói xin lỗi, ngươi đến cùng có tha thứ cho ta không ta?"
Dương Tiểu Quang lấm tấm mồ hôi.
Một hồi, Dương Tiểu Quang chỉnh đốn cảm xúc lại, sau đó mới nói: "Cũng không phải sự tình lớn lao gì, ta cũng chỉ là không kiềm chế được cảm xúc, ta cũng xin lỗi ngươi."
Ngụy Tịch Nguyệt nhếch miệng cười một tiếng: "OK. Vậy chúng ta hai xem như hết ân oán. Ngươi vừa rồi giúp ta, ta giúp ngươi cũng là chuyện đương nhiên. Chỉ là, ta trong Long cung cũng thấp cổ bé họng, nếu như giúp người không được, ngươi cũng đừng trách ta a."
"Tuyệt đối sẽ không!"
Ngụy Tịch Nguyệt gật gật đầu: "Vậy được, chúng ta đi thôi."
Hai người chuẩn bị tìm một chiếc taxi.
Nhưng thời điểm băng qua đường, Ngụy Tịch Nguyệt lại chú ý tới một chi tiết.
Lúc đầu Dương Tiểu Quang là đứng bên phải của mình, nhưng thời điểm băng qua đường, hắn lại lặng lẽ đứng sang bên trái của mình.
Mà bên phải xe nhiều lên.
Dương Tiểu Quang lại đổi sang bên phải.
Đây là một loại bảo vệ cho nàng.
Ngụy Tịch Nguyệt kinh ngạc trong lòng: "Dương Tiểu Quang này mặc dù tính khí nóng nảy, nhưng cũng có tính tinh tế tỉ mỉ, một mực âm thầm bảo vệ ta."
Ngụy Tịch Nguyệt suy nghĩ nhiều như thế, hắn hoàn toàn là vì bảo hộ Dương Đóa Đóa quá lâu, mới dưỡng thành cái này.
Sau khi lên taxi, hai người tiến về Long cung.
Mà trên đường đi tới Long cung, hai người cũng trò chuyện rất nhiều.
Dọc theo con đường này, hiểu biết của Ngụy Tịch Nguyệt về Dương Tiểu Quang càng nhiều, hảo cảm đối với Dương Tiểu Quang cũng tăng lên rất nhiều.
19 tuổi bỏ học nuôi con gái, làm nhiều kiêm chức như vậy, chỉ là vì nữ nhi có cuộc sống thoải mái, trong xã hội hiện tại, đây cũng không phải việc nam nhân nào cũng làm được.
Một cỗ cảm xúc kì lạ hóa thành một công dụng không rõ bắt đầu sinh sôi trong lòng Ngụy Tịch Nguyệt .
Bất quá, Ngụy Tịch Nguyệt hiện tại cũng không phát giác được.
Hơn mười phút sau, hai người đi tới Tây Kinh một vùng thành thị ven biển.
Tây Kinh cũng không phải là tỉnh lị hay thành thị, nhưng thành Tây Kinh cũng không tính là nhỏ, kinh tế phát đạt, xí nghiệp cũng có gần năm mươi nhà, nhân khẩu cũng đạt tới năm trăm vạn.
Mà lại, bởi vì là thành phố du lịch, cho nên Tây Kinh nhân khẩu lưu động càng nhiều, cái này khiến Tây Kinh vô cùng sinh động.
Thân là thành phố du lịch, Tây Kinh có rất nhiều điểm du lịch, trong đó nhất nổi danh nhất chính là Long cung.
Để xây dựng khu du lịch nãy cũng tốn trên trăm ức, để người xưng Disney ở Hoa Hạ.
Long cung chiếm diện tích rất rộng, thậm chí bao gồm một đoạn bãi biển.
"Dương Tiểu Quang, ngươi ở chỗ này chờ ta một chút. Ta đi tìm một người phụ trách tuyển dụng kiêm chức thông báo." Ngụy Tịch Nguyệt nói.
"Được."
Ngụy Tịch Nguyệt không nói gì, liền tiến vào Long cung.
Một lát sau, Ngụy Tịch Nguyệt tìm tới một cái nam nhân chừng ba mươi tuổi.
"Tống tổng, chúng ta không phải bây giờ đang tìm người cứu sinh trên biển sao, ta liền giới thiệu cho người một người." Ngụy Tịch Nguyệt nói.
"A, ai vậy?" Nam nhân thuận miệng nói.
"A, là bằng hữu của ta."
"Có sơ yếu lý lịch sao?" Nam nhân lại nói.
"Có một phần, nhưng chỉ là bản tạm thời mà thôi."
"Ta xem một chút."
Ngụy Tịch Nguyệt không nghĩ nhiều, sau đó đem một phần sơ yếu lý lịch đưa tới.
Trên lý lịch sơ lược có Dương Tiểu Quang danh tự, ảnh chụp.
Nam nhân nhìn sơ yếu lý lịch lại đột nhiên không nói lời nào, mà là cười mỉm từ trên xuống dưới đánh giá Ngụy Tịch Nguyệt.
Ngụy Tịch Nguyệt biểu lộ cực kì mất tự nhiên: "Nếu là Tống tổng cảm thấy không thích hợp, vậy coi như ta không nói. Quấy rầy."
Lúc Ngụy Tịch Nguyệt chuẩn bị lúc rời đi, nam nhân kia đột nhiên mở miệng nói: "Ta không nói không thể a."
Sau đó, hắn ngữ chuyển hướng, lại nói: "Nhưng ta có một điều kiện."
"Cái gì?"
Thanh niên họ Tống kia nhìn Ngụy Tịch Nguyệt, nhếch miệng cười một tiếng: "Ngươi phải làm bạn gái bạn gái của ta."
Ngụy Tịch Nguyệt biểu lộ có chút khó xử.
Bởi vì nàng biết, Thanh niên họ Tống này đã kết hôn, cũng đã có vợ con.
"Tống tổng, việc này không tốt lắm đâu?"
"Vì cái gì không tốt? Ngươi muốn giúp người khác, dù sao cũng phải đổi lại cái gì? Bằng không, ta dựa vào cái gì giúp ngươi? Ngươi cũng phải biết, tiêu chuẩn nhận người của Long cung của chúng ta nghiêm ngặc cỡ nào a. Ngươi nghĩ rằng tùy tiện a miêu a cẩu đều có thể đi vào sao?" "
Thanh niên ngữ khí cường thế, liên tiếp đặt câu hỏi.
Một lần nữa trở lại trước mặt Dương Tiểu Quang, Ngụy Tịch Nguyệt biểu lộ rất hổ thẹn: "Dương Tiểu Quang, rất xin lỗi, ta khả năng không thể giúp ngươi làm việc rồi."
Dương Tiểu Quang cười cười: "Không sao a. Đi cửa sau không được, chúng ta còn có thể vào bằng thực lực a. Luận chức vị, ta không có niềm tin , nhưng dăm ba loại cứu sinh này, ta tuyệt đối có thể vượt qua!"
Ngụy Tịch Nguyệt lại biểu lộ ngưng trọng, muốn nói lại thôi.
"Ừm? Ngươi làm sao?" Dương Tiểu Quang lại nói.
Ngụy Tịch Nguyệt hơi trầm mặc, cuối cùng vẫn đem sự tình nói ra.
"Mẹ nó!" Dương Tiểu Quang giận mắng một câu: "Trên đời cũng có người không biết xấu hổ như vậy!"
Ngụy Tịch Nguyệt thở dài: "Cho nên nói, ngươi không có cách nào cầm xuống công việc này."
Dương Tiểu Quang không nói chuyện, trầm ngâm một chút, mới lại nói: "Long cung chỉ có một mình hắn làm quản lý kiêm chức sao ?"
"Không phải. lúc phỏng vấn, sẽ có ba giám khảo, nhưng ý kiến của Tống Gia Vĩ sẽ nặng hơn." Ngụy Tịch Nguyệt nói.
Nàng kỳ thật cũng không muốn để Dương Tiểu Quang đi tham gia phỏng vấn, bởi vì Tống Gia Vĩ chắc chắn sẽ cố ý làm khó dễ.
Ngụy Tịch Nguyệt hiện tại rốt cục hiểu rõ, vì sao Tống Gia Vĩ lúc đầu cũng không có cự tuyệt, mà đợi nàng đem sơ yếu lí lịch của Dương Tiểu Quang lấy ra, mới bắt đầu bàn điều kiện.
"Cực kỳ âm hiểm!"
Ngụy Tịch Nguyệt hiện tại rất hối hận.
"Nếu như ta không có tự tác chủ trương đem sơ yếu lí lịch của Dương Tiểu Quang giao ra, có lẽ có thể nặc danh tham gia công việc."
Lúc này, Dương Tiểu Quang đột nhiên lại nói: "Ngươi giúp ta đi bộ phận nhân sự trực tiếp báo danh đi."
"Thế nhưng mà. . ."
Dương Tiểu Quang thuận tay xoa xoa khuôn mặt Ngụy Tịch Nguyệt, mỉm cười nói: "Tin tưởng ta."
Hắn đây là vì thuận tay vò khuôn mặt nữ nhi.
Ngụy Tịch Nguyệt đầu tiên là sững sờ, nhưng sau đó lại mặt đỏ tim run!