Ở đây đã có nhiều người đến nên Sở Yên Nhiên cũng không nhìn thấy Dương Tiểu Quang, vẫn đang cùng nam nhân kia cười cười nói nói.
Dương Tiểu Quang rất hiểu chuyện, không có đi đến chào hỏi, mà đứng dựa vào cánh cửa gần đó chờ tan học.
Qua một lát, một người nữ kéo một cánh tay của người đàn ông, trông cách ăn mặc có chút thời thượng hướng phía bên này đi tới.
Nàng lúc đầu chỉ là đi ngang qua qua đây, nhưng ánh mắt lướt qua, nhìn thấy Dương Tiểu Quang, lại đột nhiên mở miệng : "A? Đây không phải Dương Tiểu Quang sao?"
Sở Yên Nhiên trong đại sảnh đang cùng người nói chuyện nghe được ba từ "Dương Tiểu Quang" liền quay đầu nhìn lại phía cánh cửa trước cổng.
"Ừm? Tên kia đến lúc nào nhỉ?"
Sở Yên Nhiên cũng không đi qua, mà đứng im quan sát tình huống.
Dương Tiểu Quang nhìn nữ nhân kia, khóe miệng kéo xuống.
Nữ nhân này tên là Diệp Khải Lệ, là đối tượng hèn hò thứ 22 của Dương Tiểu Quang.
Dù đã từng đi hẹn hò nhiều lần nhưng cũng có mấy người Dương Tiểu Quang lại nhớ rất kĩ.
Diệp Khải Lệ này chính là một trong số đó.
Trước đây, thời điểm ra mắt, Diệp Khải Lệ chỉ có một cái yêu cầu, hi vọng Dương Tiểu Quang ăn ngay nói thật.
Mà Dương Tiểu Quang cũng rất thẳng thắn nói cho Diệp Khải Lệ, hắn hi vọng cô có thể xem Dương Đóa Đóa coi như con đẻ, hi vọng đối phương tính tình sẽ ôn nhu, hào phóng, khéo hiểu lòng người.
Ai ngờ, lại bị Diệp Khải Lệ vô tình trào phúng.
Nàng nói, một cái nam nhân còn mang theo con gái như Dương Tiểu Quang còn dám ra điều kiện, quá buồn cười.
Dương Tiểu Quang tức giận tại chỗ chửi thẳng.
"Ngươi mới là vướng víu, cả nhà ngươi đều là vướng víu!"
"Loại nữ nhân chanh chua như người nếu có thể gả đi, lão tử cởi đồ chạy trên đường cho người nhìn!"
Diệp Khải Lệ lúc ấy cũng nổi nóng.
"Dương Tiểu Quang, ta nhất định có thể gả đi. Ngược lại là ngươi. Ngươi nếu có thể cưới được lão bà, lão nương cũng cởi đồ chạy ra đường cho người nhìn!"
Hai người nói nhảm, chỉ là ra mắt, sau này sẽ không còn gặp lại nhau.
Nhưng khi thấy Diệp Khải Lệ một mặt cười mỉm kéo một cái nam nhân đi tới, Dương Tiểu Quang liền cảm thấy có chút không ổn.
Cuối cùng, Diệp Khải Lệ cùng nam nhân kia đi đến trước mặt Dương Tiểu Quang.
"Kelly, đây là ai vậy?" Nam nhân kia nói.
"Đây là một đối tượng hẹn hò của ta, lúc ấy rất phách lối, nói ta nếu có thể gả đi, hắn liền sẽ cởi đồ chạy trên đường." Diệp Khải Lệ khẽ cười nói.
Nam nhân kia nghe xong một bộ nghiền ngẫm: "Trên đời còn có loại sự tình này a."
Lúc này, Diệp Khải Lệ nhìn Dương Tiểu Quang, lại cười ngâm ngâm nói: "Dương Tiểu Quang, vợ ngươi đâu?"
"Cắt." Dương Tiểu Quang bĩu môi, không có lên tiếng.
Diệp Khải Lệ thấy Dương Tiểu Quang như thế này liền biết hắn vẫn cô độc, nhếch miệng cười một tiếng, lại nói: "Đến, ta giới thiệu cho ngươi một cái a. Đây là lão công của ta Thường Thắng Lợi, lãnh đạo công ty Thượng Thị."
Thường Thắng Lợi cười cười: "Chỉ là trung tầng lãnh đạo mà thôi."
"Lão công, ngươi quá khiêm tốn, trung tầng lãnh đạo cũng là lãnh đạo." Diệp Khải Lệ làm nũng nói.
Dương Tiểu Quang toàn thân nổi da gà, chuẩn bị rời đi chỗ thị phi này.
"Đợi chút nữa, Dương Tiểu Quang, ngươi đi đâu đâu?"
"Ta đi đâu? Mắc mớ gì tới ngươi?"
"Đương nhiên liên quan đến ta a. Lúc đó người không phải nói, nếu ta có thể gả đi, ngươi liền cởi đồ chạy trên đường sao? Nhanh, đây là thời điểm người thực hiện lời hứa."
Lúc này, người quây xem càng lúc càng nhiều, trên mặt Dương Tiểu Quang có chút xấu hổ.
Đúng lúc này, đột nhiên có người nói: "Mỹ nữ, lão bà của người ta đang ở trong đại sảnh, ngươi kêu người ta cởi truồng chạy ngoài đường, có phải có chút quá phận hay không?"
Dương Tiểu Quang ngẩng đầu nhìn người nói chuyện, biểu lộ kinh ngạc.
Lại là nữ cảnh sát lúc trước ở nhà hàng.
Dương Tiểu Quang mơ hồ còn nhớ, nàng giống như coi Dương Tiểu Quang cùng Sở Yên Nhiên là vợ chồng, bởi vì tình cảm mâu thuẫn, Dương Tiểu Quang mang đứa bé đi, Sở Yên Nhiên liền báo cảnh sát.
Nàng lúc ấy coi Sở Yên Nhiên nói dối, rất bất mãn với Sở Yên Nhiên.
Mặc dù nàng hiện tại không có mặc quân phục, nhưng Dương Tiểu Quang tuyệt đối sẽ không nhận lầm, chính là nữ cảnh sát kia.
Lời này của nữ cảnh sát để Diệp Khải Lệ sững sờ: "Ngươi. . . Ngươi nói hắn đã có lão bà?"
Diệp Khải Lệ có chút hoảng.
Có thể không hoảng hốt sao?
Nàng lúc ấy cũng nói, Dương Tiểu Quang nếu có thể cưới được lão bà, nàng cũng cởi trần chạy trên đường.
Lúc đầu đều là nói nhảm, không có gì ước thúc.
Nhưng lúc nãy mình còn bắt Dương Tiểu Quang cởi đồ chạy, nếu Dương Tiểu Quang thật có lão bà, vậy mình cũng phải cởi đồ chạy sao ?
Diệp Khải Lệ rất hoảng!
Lúc này, nữ cảnh sát kia nhìn tới Sở Yên Nhiên đang ở trong đại sảnh xem thị phi: "Sở tiểu thư, lão công của người bị người ta nhục nhã, ngươi lại ở một bên xem kịch sao?"
Mọi người đều hướng ánh mắt tới Sở Yên Nhiên.
Bao quát cả người nam nhân đang nói chuyện với nàng.
Sở Yên Nhiên trong lòng đang muốn khóc.
Đây thật là 'Tai họa bất ngờ', 'Tai bay vạ gió' a!
Sở Yên Nhiên nhìn Dương Tiểu Quang một chút.
Dương Tiểu Quang cũng bình tĩnh nhìn nàng.
Một chút sau, Dương Tiểu Quang thu hồi ánh mắt, yếu ớt thở dài: "Không sao a. Quan hệ của hai chúng ta chẳng bao lâu nữa sẽ kết thúc, bắt nàng vì ta lên đài cũng không tốt lắm a."
Sở Yên Nhiên: . . .
Sở Yên Nhiên trong lòng lại muốn sụp đổ.
"Tên khốn Dương Tiểu Quang nói lời này là có ý gì? Thoạt nhìn không muốn để mình nhảy vào hố lửa, nhưng lại thành khẳng định mình là lão bà của hắn!"
Quả nhiên, đám người nghe Dương Tiểu Quang nói xong, cũng coi Sở Yên Nhiên là lão bà của Dương Tiểu Quang.
Mặc dù hai người tình cảm bất hòa, có khả năng bất cứ lúc nào cũng sẽ ly hôn.
Nhưng, không hề nghi ngờ, hai người bọn hắn chí ít hiện tại vẫn là vợ chồng hợp pháp!
"Gia hỏa hèn hạ!"
Nhưng mà, dù nội tâm phẫn nộ, nhưng nàng cũng không mở miệng phủ nhận.
Có thể bởi vì nàng cảm thấy càng tô càng đen.
Cũng có thể bởi vì nàng cảm thấy hoang ngôn không cần để ý tới sớm muộn cũng sẽ tự sụp đổ.
Về phần đến cùng là nguyên nhân gì, chỉ sợ có mình Sở Yên Nhiên biết.
Nhưng mà, Sở Yên Nhiên trầm mặc để đám người càng thêm khẳng định Sở Yên Nhiên là lão bà của Dương Tiểu Quang.
Cả Diệp Khải Lệ cũng vậy.
Nàng bây giờ rất hoảng.
Dương Tiểu Quang có chạy thật, cũng không quan hệ.
Nhưng nàng là nữ nhân, đã kết hôn, lão công đang bên cạnh, nàng nếu thật chạy. . .
Diệp Khải Lệ không dám tiếp tục tưởng tượng .
Lúc này, Dương Tiểu Quang nhìn Diệp Khải Lệ, lại khẽ thở dài: "Diệp Khải Lệ, làm sao bây giờ đây? Ta nhớ ngươi lúc đó cũng đã nói, nếu như ta có thể lấy được lão bà, ngươi cũng cởi trần chạy. Xem ra hai chúng ta đều thua, bằng không, hai chúng ta cùng một chỗ chạy, người thấy thế nào?"
Thường Thắng Lợi nghe xong, mặt đều đen.
"Diệp Khải Lệ, ngươi đã nói loại lời này?"
Diệp Khải Lệ biểu lộ xấu hổ: "Lão công, ngươi đừng nóng giận, ta chỉ là bị người này làm tức giận."
"Cút!"
Thường Thắng Lợi mắng một câu, hơi vung tay, trực tiếp rời đi.
Diệp Khải Lệ trước mặt bao người, cực kì chật vật.
Nàng hung hăng trừng Dương Tiểu Quang một chút, sau đó chật vật rời đi.
Dương Tiểu Quang tâm tình thư sướng a!
Lúc này, trung tâm huấn luyện dương cầm cũng tan học, đám người vây xem cũng dần dần rời đi.
"Yên Nhiên, ngươi thật. . ." Lúc này, nam nhân bên người Sở Yên Nhiên nhịn không được mở miệng.
Sắc mặt hắn rất khó coi.