Hạ Hà đi qua, sau đó nhặt lên mảnh giấy.
'Xin lỗi người '
Ba chữ đầu tiên đập vào mi mắt.
"Hạ Hà tiểu thư, rất xin lỗi, hôm nay ta thất lễ nhìn thấy ngực của người, ta cảm thấy rất áy náy. Việc này để rất bất an, ta khinh nhờn tình cảm bằng hữu nhiều năm như vậy của chúng ta, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi!"
Hạ Hà cất tờ giấy, sau đó lấy ra một tờ giấy giấy A4 cùng một cây bút.
Một chút sau, trong phòng Dương Tiểu Quang lại nhận được thư hồi âm của Hạ Hà.
To như vậy một tấm giấy A4, chỉ viết hai chữ cùng hai cái dấu chấm câu: Đồ đần! !
Dương Tiểu Quang nhìn chằm chằm giấy A4 suy nghĩ thật lâu cũng không có quá minh bạch Hạ Hà là có ý gì.
"Hạ Hà tha thứ cho ta ta? Hay vẫn không tha thứ?"
Phòng Hạ Hà.
Nàng đứng ở cửa sổ, dãn gân cốt một cái.
Dưới ánh trăng, vóc dáng vưu vật của Hạ Hà hiện lên vô cùng mỹ lệ.
Trên mặt nàng mỉm cười, nhìn tâm tình không tệ.
"Đồ đần tiểu Quang, xem ngươi có thể nhớ bao lâu?"
Nếu là Sở Yên Nhiên bị Dương Tiểu Quang nhìn thấy ngực, khẳng định nghĩ bạo đánh Dương Tiểu Quang một trận, tốt nhất là đem Dương Tiểu Quang trực tiếp đánh mất trí nhớ.
Nhưng Hạ Hà lại hi vọng Dương Tiểu Quang có thể hảo hảo nhớ kỹ 'Xuân quang', tốt nhất là có thể nhớ một đời.
Nàng sau đó lại nghĩ tới cái gì, biểu lộ dần dần bình tĩnh lại.
Nàng nằm lại trên giường, hai tay gối ở sau đầu, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Tống Thanh Phong, An Tĩnh. . ."
Hạ Hà cũng rõ ràng, hai người kia là chướng ngại lớn nhất của hai người.
Một người dù đã mất sớm, nhưng vẫn ảnh hưởng tới quan hệ của hai người.
"Tống Thanh Phong. . ." Hạ Hà cũng không biết hồi tưởng lại cái gì, ánh mắt phức tạp.
——
Ngày kế tiếp.
Dương Tiểu Quang vừa rời giường mở cửa, liền bị Hạ Hà dùng chân dài ngăn ở cửa.
"Khụ khụ, cái kia, tiểu tỷ tỷ, mới sáng sớm liền khoe chân dài sao?" Dương Tiểu Quang chột dạ nói.
"Dương Tiểu Quang, nhôm qua trong tờ giấy, ngươi thừa nhận nhìn trộm ta?" Hạ Hà nói.
Dương Tiểu Quang một mặt phiền muộn.
Hắn chỉ đã thừa nhận nhìn thấy ngực của Hạ Hà, nhưng tuyệt đối không có thừa nhận là nhìn trộm a.
Nhưng nhìn Hạ Hà thế kia, hắn cũng không dám giảo biện.
"Ta coi như ngươi ngầm thừa nhận." Hạ Hà ngừng lại, lại nói: "Ngươi tính làm sao bù đắp cho ta?"
"Ngươi, ngươi nói."
"Tối ngày mốt, phụ mẫu muốn dẫn ta muốn cùng cha mẹ Trịnh Thu cùng nhau ăn cơm, ngươi phải cùng ta đi." Hạ Hà nói.
"A? Ta giả mạo bạn trai của người sao?"
Loại việc này, mặc dù Dương Tiểu Quang chưa làm lần nào, nhưng sáo lộ này trong tiểu thuyết cũng quá quen rồi.
"Không phải giả mạo bạn trai của ta, bọn họ cũng đều biết ta không có bạn trai, còn biết ta chưa đi ra bóng mờ của lão đại người" Hạ Hà nói.
Dương Tiểu Quang nháy mắt mấy cái, yếu ớt nói: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
Hạ Hà trợn Dương Tiểu Quang một chút, lại nói: "Nói tóm lại, ngươi cùng ta đi ăn cơm."
Dương Tiểu Quang tưởng tượng tràng diện kia, tê cả da đầu: "Ta cũng không phải bạn trai của người, sẽ cảm giác rất xấu hổ a."
"Ngực cũng bị ngươi nhìn, ngươi xấu hổ một hồi thì làm sao?" Hạ Hà thẳng thừng hỏi ngược.
Dương Tiểu Quang hết lời để nói.
"Ngươi đến cùng có đi hay không?" Hạ Hà lại nói.
"Đi! Phải đi! Ta cũng muốn nhìn xem ai dám buộc Hạ Hà nhà ta kết hôn!" Dương Tiểu Quang hào tình vạn trượng nói.
"Ta không quan tâm ngươi có phải đang khoác lác hay không, dù sao ta cũng nhớ kỹ câu nói này của người."
Nói xong, Hạ Hà thu lại chân dài, lắc lắc eo đi xuống lầu.
Dương Tiểu Quang lau lau mồ hôi trên trán.
"Cảm giác sai sai ở đâu đó a."
Xuống lầu, bàn ăn đã dọn xong bữa sáng.
"Nhanh đi rửa mặt, sau đó ăn cơm." Hạ Hà nói.
"Ừm."
Dương Tiểu Quang sau đó liền đi rửa mặt.
Rửa mặt xong, Dương Tiểu Quang trở lại phòng ăn, ngồi xuống cạnh bàn ăn.
Nhìn bữa sáng tinh xảo trên bàn, nội tâm Dương Tiểu Quang lướt qua một tia cảm khái.
Dương Tiểu Quang nghĩ đến một ngày Hạ Hà bị gả cho người, trong lòng có chút phiền muộn.
"Ta đây là vì lão đại cảm thấy tiếc hận sao?"
Dương Tiểu Quang có chút mê mang.
"Ngốc cái gì đó? Nhanh ăn cơm đi." Hạ Hà lại nói.
"Nha."
Dương Tiểu Quang cầm lấy đũa, cõi lòng đầy tâm sự bắt đầu ăn cơm.
Lúc ăn được một nửa, chuông biệt thự lại vang lên.
"Ta đi xem một chút."
Hạ Hà nói xong cũng đứng dậy rời đi.
Nàng đi vào chỗ cửa lớn, Sở Yên Nhiên đang đứng ngoài cửa.
"Sở tổng, cám ơn ngươi giúp chúng ta chiếu cố Đóa Đóa." Hạ Hà một bộ như nữ chủ nhân.
Sở Yên Nhiên khóe miệng giật nhẹ.
Nàng chỉnh đốn cảm xúc, sau đó cười cười nói: "Không có việc gì. Ta tới gọi các người đi ăn điểm tâm."
"A, ta đã làm bữa sáng cho Dương Tiểu Quang, hắn đang ăn" Hạ Hà khẽ cười nói.
Sở Yên Nhiên nghẹn lời, không biết nên nói cái gì.
"Sở tổng?"
"Ách, vậy chúng ta liền không tiếp tục làm phiền các ngươi."
"Đợi chút nữa ta đi đón Đóa Đóa, sau đó đưa nàng đi học." Hạ Hà lại nói.
"Vẫn là ta đưa nàng đi. Cũng tiện đường mà." Sở Yên Nhiên nói.
"Vậy được rồi."
Hạ Hà cũng không có kiên trì đi đưa Đóa Đóa, bởi vì muốn dành thời gian bên tiểu Quang.
Sở Yên Nhiên cũng không nói thêm cái gì, sau đó liền trở lại biệt thự của mình.
Hạ Hà vào nhà nói lại cho Dương Tiểu Quang.
"Không có việc gì. Nữ nhân kia mặc dù khó chịu với ta, nhưng rất tốt với Đóa Đóa." Dương Tiểu Quang nói.
Nhưng mà, lúc Dương Tiểu Quang cùng Hạ Hà ăn xong, đang chuẩn bị đến công ty, Sở Yên Nhiên lại đem hai cái tiểu la lỵ tới.
"Ai, hai nha đầu này muốn ngươi đưa các nàng đi học." Sở Yên Nhiên rất bất đắc dĩ nói.
Dương Tiểu Quang cười cười: "Đi."
"Lấy xe ta." Lúc này, Hạ Hà đột nhiên nói.
Sở Yên Nhiên nghe vậy, cũng không có lại nói cái gì.
Nàng vốn là muốn để Dương Tiểu Quang lấy xe nàng đem hai cái la lỵ đi học.
Một chút sau, Dương Tiểu Quang mở chiếc kia Volvo mới S90 của Hạ Hà mang theo Sở Thi Kỳ cùng Dương Đóa Đóa rời đi.
Chờ bọn Dương Tiểu Quang rời đi, Sở Yên Nhiên nhìn Hạ Hà, cười cười nói: "Hạ tổng, ngươi ngồi xe ta a?"
"Cảm ơn." Hạ Hà cũng là cười cười nói.
Tối hôm qua nghĩ thông suốt, cảm thấy Sở Yên Nhiên sẽ không trở thành tình địch của mình, hảo cảm của Sở Yên Nhiên với Hạ Hà lại tăng lên.
Ở trong mắt Hạ Hà, chỉ cần ngươi không giành nam nhân với ta, chuyện gì cũng dễ nói.
Mà đổi thành bên ngoài, Dương Tiểu Quang lái xe, chuẩn bị trước đem Dương Đóa Đóa đưa đến nhà trẻ Thất Thải Vân.
"Khụ khụ, Đóa Đóa, Thi Kỳ, các ngươi hiện tại có thể nói cho ta, đối tượng hẹn hò tối này là ai a? Ta cũng muốn sớm làm chuẩn bị a." Dương Tiểu Quang nói.
Dương Đóa Đóa gật gật đầu: "Ừm. Cho nên chúng ta mới để ngươi đưa chúng ta đi học, chính là bàn bạc kế hoạch với người."
"Vậy người kaia là ai?" Dương Tiểu Quang bị hai cái la lỵ làm rất hiếu kì.
Dương Đóa Đóa lúc này mới đưa miệng tới lỗ tai Dương Tiểu Quang nói cái gì.
Cũng không biết Dương Đóa Đóa cùng Dương Tiểu Quang nói cái gì, nhưng gặp Dương Tiểu Quang nghe nghe, thần sắc cả người bỗng nhiên tế nhị.