Sở Yên Nhiên gật gật đầu.
"Người hẹ hò là ai vậy?" Ngụy Tịch Nguyệt lại hỏi.
Sở Yên Nhiên buông buông tay: "Mặc dù ta cũng là người của【 Ủy ban giới thiệu bạn gái cho Dương Tiểu Quang 】, nhưng đến bây giờ ta cũng không biết rõ đêm nay ai sẽ hò với Dương Tiểu Quang."
Ngụy Sơn nghe cũng không hiểu gì.
"Cái kia, các ngươi đang nói gì thế?" Ngụy Sơn hỏi nhỏ.
Ngụy Tịch Nguyệt nhìn Ngụy Sơn một chút, nàng hơi trầm ngâm, sau đó nói: "Ngụy Sơn, hắn không nói với người sao. Dương Tiểu Quang là thư ký của Yên Nhiên."
"Cái gì? !"
Ngụy Sơn hoàn toàn mộng bức.
Trong kí ức của hắn, Dương Tiểu Quang đùa giỡn Sở Yên Nhiên sau đó bị Sở Yên Nhiên hành hung một trận.
Sau khi hành hung một trận xong, Sở Yên Nhiên lại nghênh ngang rời đi.
Sở Yên Nhiên khả năng cũng không biết rõ tên của Dương Tiểu Quang.
"Nhưng, Dương Tiểu Quang lúc nào trở thành thư ký của Sở Yên Nhiên?"
Ngụy Sơn nhớ tới lúc phần nàn với Dương Tiểu Quang hán cùng Sở Yên Nhiên đã mất liên lạc, biểu lộ của tên kia giống như có chút vi diệu.
Lúc ấy, Ngụy Sơn cũng không biết rõ biểu lộ này là có ý gì, nhưng bây giờ hắn đã hiểu.
"Dương Tiểu Quang! Ngươi cái hỗn đản này, rõ ràng quen biết Sở Yên Nhiên, vậy mà không nói cho ta! Ngươi chẳng lẽ muốn ăn một mình?"
Ngụy Sơn nghĩ lại, lại cảm thấy không đúng.
"Tiểu Quang nếu có ý với Sở Yên Nhiên, hắn cũng không cần phải đi ra mắt a. Hắn bây giờ là thư ký của Sở Yên Nhiên, nhà ở ven hồ được xem ánh trăng, làm gì cần phải bỏ gần tìm xa chứ."
Oán hận trong lòng Ngụy Sơn lui một chút, lập tức lại vô cùng hâm mộ Dương Tiểu Quang.
"Dương Tiểu Quang hỗn đản này vậy mà lại thành thư ký của Sở Yên Nhiên, ta làm sao lại không có loại vận may này chứ ?
"Đúng." Lúc này, Ngụy Tịch Nguyệt đột nhiên nói: "Xế chiều hôm nay Dương Tiểu Quang sẽ đến Long cung làm phỏng vẫn, các ngươi muốn đi cổ vũ cho hắn không?"
Sở Yên Nhiên nhìn Ngụy Tịch Nguyệt một chút, hơi thầm nghĩ, gật gật đầu.
Nàng không phải vì Dương Tiểu Quang, mà là vì Ngụy Tịch Nguyệt.
Tính toán thời gian, thời gian yêu của Ngụy Tịch Nguyệt sắp đủ 24 giờ rồi.
Nàng cũng có chút hiếu kì, tình yêu của Ngụy Tịch Nguyệt với Dương Tiểu Quang có thể chống đỡ được 24 giờ này hay không ?
"Ta cũng đi!" Ngụy Sơn cũng nói.
"Vậy tốt, cơm nước xong xuôi, ta mang các ngươi đi. Hả?" Ngụy Tịch Nguyệt như nhớ tới cái gì, sắc mặt biến hóa: "Không được! Dương Tiểu Quang hôm nay vì cứu mình, mới bị thương, bây giờ lại đi tham gia phỏng vấn, chẳng phải là chắc chắn thất bại sao?"
Trong lòng Ngụy Tịch Nguyệt sinh ra cảm giác áy náy rất nhiều.
"Đúng, Ngụy Sơn, ta không có số điện thoại của Dương Tiểu Quang. Ngươi cùng hắn gọi điện thoại, xem hắn có đi bệnh viện không ?" Ngụy Tịch Nguyệt đang tự trách trong lòng: "Vì sao lúc đó lại quên chứ? Lúc ấy ta nên dẫn hắn đi bệnh viện mới đúng."
"Tỷ, xảy ra chuyện gì vậy?" Ngụy Sơn nghiêm túc nói.
Sở Yên Nhiên không nói gì, nhưng cũng nhìn xem Ngụy Tịch Nguyệt.
Ngụy Tịch Nguyệt hít sâu, sau đó đem chuyện tài xế muốn cưỡng hiếp nàng sau đó được Dương Tiểu Quang cứu nói ra.
Sắc măc Ngụy Sơn âm trầm: "Có bắt được người kai không?"
"Hình như là chưa, ta nghe nói là người nãy cũng đã phạm tội nhiều lần, thường xuyên gây họa rất nhiều nữ nhân." Ngụy Tịch Nguyệt nói.
Mà Sở Yên Nhiên lại chú ý tới Dương Tiểu Quang.
"Loại lưu manh kia lại còn biết làm anh hùng cứu mỹ nhân."
Để Sở Yên Nhiên có chút kinh ngạc.
"Không không, coi như hắn làm anh hùng, cũng cải biến được sự thật hắn cũng là lưu manh!"
Lại nghĩ tới mình bị tiểu Quang chiếm tiện nghi, Sở Yên Nhiên lại muốn phát điên.
"Ngụy Sơn, ngươi còn suy nghĩ cái gì? Nhanh gọi cho Dương Tiểu Quang, nhìn hắn có đi bệnh viện không?" Ngụy Tịch Nguyệt lại nói.
Ngụy Sơn chỉnh đốn cảm xúc, sau đó cười cười nói: "An. Các ngươi có thể không biết rõ, khả năng tự lành của tiểu Quang rất biến thái, chỉ cần không chết, mấy chốc liền có thể tự lành."
"Hở?" Ngụy Tịch Nguyệt sững sờ: "Thần kỳ như vậy?"
"Ừm . Thượng Đế cho hắn đầu óc ngu xuẩn, cho nên đền bù cho hắn thần kỳ thân thể." Ngụy Sơn cười nói.
Ngụy Tịch Nguyệt trừng mắt: "Ngươi mới là đầu óc heo!"
Ngụy Sơn rất phiền muộn a.
"Cái này là tỷ tỷ của ta sao?"
Sở Yên Nhiên ngược lại lộ vẻ đăm chiêu.
Nghe nói Dương Tiểu Quang cũng không lo ngại, Ngụy Tịch Nguyệt cũng dài thở phào.
Hai giờ chiều, ba người đã tới Long cung.
Diện tích của Long cung cũng rất lớn, có bảy khu vực, chia làm khu a, khu b, khu c, khu d, khu e,khu f, khu g.
Lần này phỏng vấn nhân viên sẽ làm ở khu e.
Lúc ba người tới nơi, liếc mắt liền thấy đoàn người Dương Tiểu Quang.
Lúc này, Dương Tiểu Quang đang một mặt ưu thương nhìn dám người đông nghịt phía trước.
"Tiểu Quang." Ngụy Sơn đi tới nói: "Cố lên. Chúng ta tới cỗ vũ cho người."
"Cảm ơn." Dương Tiểu Quang sa sút nói.
Hắn quay đầu nhìn Ngụy Tịch Nguyệt cùng Sở Yên Nhiên sau lưng Ngụy Sơn.
Chủ yếu là nhìn Sở Yên Nhiên.
Gặp tinh mâu Sở Yên Nhiên nhìn chằm chằm vào mình, Dương Tiểu Quang có chút chột dạ.
Trong lòng không phục nói: "Là do ngươi đánh rắm, cũng không phải ta hại ngươi đánh rắm."
Đương nhiên, lời này, hắn không dám nói ra.
"Làm sao?" Lúc này, Ngụy Sơn lại nói.
Hắn cũng không có chú ý tới 'Tiểu động tác' của Dương Tiểu Quang cùng Sở Yên Nhiên .
Dương Tiểu Quang cũng thu thập xong cảm xúc, thở dài nói: "Lúc phỏng vấn sẽ kiểm tra kĩ năng hô hấp nhân tạo."
Ngụy Sơn trợn mắt một cái: "Đây không phải nói nhảm sao? Quá bình thường!"
“Nhưng mà, ta không biết a."
"Không biết vẫn có thể học. Ngươi ví số thứ bao nhiêu?"
"Ta ở tổ 15 tổ, số 9."
"Cái kia vẫn còn thời gian, nắm chặt thời gian tìm người dạy cho người." Ngụy Sơn nhớ tới cái gì, đột nhiên chuyển mắt, sau đó quay đầu nhìnNgụy Tịch Nguyệt nói: "Tỷ, người tới dạy hắn một chút đi."
Ngụy Tịch Nguyệt nghe xong liền đỏ mặt.
Sở Yên Nhiên rất im lặng.
"Cái Dương Tiểu Quang làm trong Cửu Châu bệnh viện nhiều năm như vậy, đến bây giờ còn không biết hô hấp nhân tạo sao?"
Nhưng mà, nàng cũng không có nói cái gì.
Dù sao Dương Tiểu Quang không phải làm hộ lý .
Sở Yên Nhiên lại quay đầu nhìn Ngụy Tịch Nguyệt, trong lòng lướt qua một tia suy nghĩ dị dạng.
"Vậy ta liền làm mẫu cho ngươi." Ngụy Tịch Nguyệt đi đến trước mặt Dương Tiểu Quang trước mặt: "Ngươi trước nằm xuống đi."
"Nha."
Dương Tiểu Quang không nghĩ nhiều, sau đó tìm một chỗ sạch sẽ nằm xuống.
( Các đạo hữu nhớ đọc kĩ đoạn này để sau này còn thực hành nhé ! DG )
"Hô hấp nhân tạo, đầu tiên phải để người nằm đầu ngửa ra sau, sau đó cổ áo cởi ra. . ."
Ngụy Tịch Nguyệt một mặt vừa làm vừa giải thích.
Mà khi cởi ra cút áo, lộ ra thân thể tiểu Quang, khuôn mặt Ngụy Tịch Nguyệt đỏ còn lợi hại hơn, động tác hoàn toàn dừng lại.
Sở Yên Nhiên khóe miệng hơi kéo, nhưng không có lên tiếng.
Ngụy Sơn tự nhiên là hi vọng Ngụy Tịch Nguyệt có thể hướng dẫn Dương Tiểu Quang, cái này gọi thân càng thêm thân.
"Cái kia. . ." Dương Tiểu Quang yếu ớt nói: "Tiếp tới làm thế nào?"
Ngụy Tịch Nguyệt lúc này mới thu thập xong cảm xúc, lại nói: "Chúng ta phải loại bỏ vật thể hay nước trong cổ họng, để đường hô hấp được thông suốt, để chuẩn bị làm hô hấp nhân tạo"
Nàng ngừng lại, mới lại nói: "Lúc hô hấp nhân tạo, một để ở cằm người người bị đuối nước, một tay khác xiết chặt lỗ mũi, sau đó hít sâu, dung miệng đối miệng thổi hơi vào. Nếu như trái tim người đuối nước đột nhiên ngừng, phải ép ngực. Giống như vậy."
Sau đó, Ngụy Tịch Nguyệt biểu diễn mấy lần ép ngực Dương Tiểu Quang.
Lúc này, Ngụy Sơn một bên giật giây nói: "Tỷ, hô hấp nhân tạo làm mẫu đâu? Đơn thuần giảng giải, thi đại học 485 điểm như tiểu Quang sợ là không thể lĩnh hội a."
"Lăn." Dương Tiểu Quang một mặt tối: "Thi đại học 490 như ngươi cũng có mặt nói ta?"
Ngụy Tịch Nguyệt thì mặt đỏ tới mang tai, hai tay nàng xoa xoa, nhỏ giọng nói: "Vậy ta, liền cho ngươi làm mẫu một cái."
Không biết rõ vì cái gì, Sở Yên Nhiên đứng ở một bên nhưng trong lòng đột nhiên dâng lên một tia 'Không rõ' dự cảm!