Hạ Hà cũng không biết chuyện này, Dương Tiểu Quang cũng chưa hề nói cho ai.
Năm đó hắn chỉ có mười tuổi, đối mặt thái độ cường hành của cha mẹ Hạ Hà, trời sinh tính ôn hòa, thậm chí có chút gan nhỏ nhưng Dương Tiểu Quang lại dũng cảm nói cho cha mẹ Hạ Hà: "Ta không phải con các ngươi, các ngươi không có quyền lực đuổi ta đi!"
Suy nghĩ kỹ một chút, vậy đại khái chính là lần đầu Dương Tiểu Quang cãi lại người lớn.
Trước đó, Dương Tiểu Quang vẫn luôn là một đứa bé ngoan ngoãn, dù phụ thân nghiêm ngặt với mình cỡ nào, hắn cũng không chút nào lời oán giận.
Cũng không biết có phải hay không chuyện này kích hoạt gen ẩn trong người Dương Tiểu Quang, từ sau đó Dương Tiểu Quang bắt đầu kháng nghị các yêu cầu quá đáng của cha hắn, nhất là sau khi dậy thì, mâu thuẫn của hai cha càng ngày càng tấp nập, dẫn đến hai cha con dần dần có ngăn cách.
May mắn là, mẹ kế cùng tỷ tỷ và muội muội luôn giúp đỡ hai cha con hàn gắn tình cảm.
Mà sau khi Dương Tiểu Quang có nữ nhi, quan hệ của hai người lại trở nên hòa hợp như trước, thẳng đến chuyện năm ngoái Dương Đóa Đóa bị rơi xuống nước.
Lạc đề
Nói tóm lại, lúc ấy phụ mẫu Hạ Hà giận quá hóa giận.
Bọn hắn hoàn toàn không nghĩ tới đứa bé cũng dám dùng loại ánh mắt này nhìn bọn hắn.
Đương nhiên, do hạn chế thân phận, bọn hắn cũng không có làm gì Dương Tiểu Quang.
Chỉ là Dương Tiểu Quang dùng cái mông cũng có thể nghĩ ra được, mình tuyệt đối đã vào sổ đen của cha mẹ Hạ Hà.
Về sau, Dương Tiểu Quang liền chưa thấy qua cha mẹ Hạ Hà.
Hắn thuê biệt thự này của Hạ Hà hai năm những cũng chưa thấy có người tới quấy rối.
"Hi vọng bọn họ đã tiểu nhân vật như ta quên đi!"
Mặc dù Dương Tiểu Quang đối với cha, mẹ của Hạ Hà rất không thích, nhưng dù sao bọn hắn cũng là cha mẹ của Hạ Hà.
Từ lúc Dương Tiểu Quang quen biết Hạ Hà, hắn liền biết Hạ Hà là một đứa bé rất hiếu thuận.
Dương Tiểu Quang cũng hi vọng không vì quan hệ của mình cùng cha mẹ Hạ Hà mà xuất hiện mâu thuẫn gì.
"Tiểu Quang?" Lúc này, âm thanh Hạ Hà vang lên.
Dương Tiểu Quang chỉnh đốn cảm xúc lại, sau đó cười cười nói: "Tâm tình có chút khẩn trương."
"Lại không phải đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu, ngươi khẩn trương cái gì?"
"Hắc hắc." Dương Tiểu Quang cũng không nói thêm gì.
"Đúng." Hạ Hà đột nhiên lại nói: "Tiểu Quang, ngươi cùng An Tĩnh từ 16 tuổi bắt đầu kết giao, đến 19 tuổi kết thúc, kết giao ba năm, trong lúc đó có người thấy qua cha mẹ của An Tĩnh sao?"
"Ừm, gặp qua."
"Cảm giác, thế nào?"
"Mẹ của An Tĩnh mẹ cũng là một nữ nhân rất ôn nhu, phụ thân nàng là một tên lão binh, là một người phi thường nghiêm túc, nhưng mà hắn kỳ thật cũng rất tốt, là loại nam nhân trong ấm ngoài lạnh. Tóm lại, cha mẹ An Tĩnh cũng rất dễ gần." Dương Tiểu Quang đối với tra hỏi của Hạ Hà lại không nghĩ nhiều, thành thật nói.
Hạ Hà có chút vểnh miệng lên, nội tâm có chút buồn bực.
Bởi vì cùng so cùng cha mẹ An Tĩnh, cha mẹ của nàng mặc dù có tiền có thế, nhưng. . .
Lúc này, đột nhiên một thanh âm vang lên: "Ừm? Hạ Hà? Đã đến, làm sao không đi lên?"
Dương Tiểu Quang theo thanh vọng đi, nhìn tới một phụ nữ trung niên đang đứng cách đó không xa.
Mặc dù nàng đã lâu không gặp, nhưng không hề nghi ngờ, đây nhất định chính mẹ của Hạ Hà tên là Bạch Như.
"Ừm?"
Bạch Như cũng chú ý tới Dương Tiểu Quang.
Nàng ánh mắt hình như đang nhớ tới cái gì.
Nội tâm Dương Tiểu Quang điên cuồng cầu nguyện: "Đừng nhớ đến ta, đừng nhớ đến ta, đừng nhớ đến ta!"
Nhưng mà.
"Là ngươi." Bạch Như mở miệng.
Nàng vẫn là nhận ra Dương Tiểu Quang, nhưng mà nàng cũng biết rõ tên của Dương Tiểu Quang.
Khả năng lúc ấy nói chuyện, nàng lại không quan tâm tên của Dương Tiểu Quang;
Cũng có thể là biết rõ tên của Dương Tiểu Quang, nhưng trong mười ba năm đã sớm quên đi.
Bạch Như sở dĩ nhận ra Dương Tiểu Quang, chủ yếu vì ánh mắt lúc đó của Dương Tiểu Quang.
Dương Tiểu Quang tê cả da đầu: "A di ngài khỏe, ta là trợ lý của Sở tổng gọi Dương Tiểu Quang."
Hạ Hà thì là thoáng sững sờ, nàng quay đầu nhìn xem Dương Tiểu Quang: "Tiểu Quang, ngươi biết mẹ ta?"
"Cái này. . ." Dương Tiểu Quang trong lúc nhất thời không biết giải thích thế nào.
Lúc này, Bạch Như cười lạnh một tiếng: "Tiểu tử này có tâm kế a. Năm đó, ta nói hắn đừng quấn lấy người nữa, hắn không chịu, nguyên lai là vì leo lên phú quý a."
Hạ Hà nhíu mày: "Tiểu Quang, xảy ra chuyện gì?"
Dương Tiểu Quang khẽ thở dài, đem chuyện năm đó nói ra.
Hạ Hà nghe, kém chút xúc động muốn hôn Dương Tiểu Quang một ngụm.
Đương nhiên, cuối cùng Hạ Hà vẫn tỉnh táo lại.
Nàng đè cảm xúc lại, sau đó ngẩng đầu nhìn Bạch Như, đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng: "Mẹ, cám ơn ngươi."
Bạch Như: . . .
Nàng cảm thấy trí tuệ có chút không đủ dùng, không biết Hạ Hà muốn nói cái gì.
"Có ý gì?"
"Cảm ơn ngươi đem ta sinh ra, còn sống thật là tốt."
Hạ Hà một mặt xán lạn mỉm cười.
Nàng gần đây gặp rất nhiều chuyện tốt.
Đầu tiên, chính nàng cũng cảm giác được, Dương Tiểu Quang đã dần dần ý thức được, mình không chỉ là bnaj gái Tống Thanh Phong bạn gái, còn là một nữ nhân.
Điểm ấy phi thường quan trọng.
Nếu như Dương Tiểu Quang không cách nào đem thân phận 'bạn gái Tống Thanh Phong' này bóc xuống, hắn liền không có cách nào cùng mình tiến thêm một bước.
Dân gian có câu trêu chọc 'Vợ của bạn, không khách khí', nhưng trong hiện thực, nếu quả thật có người làm như thế, tám thành sẽ bị ngàn người chỉ trỏ.
Chớ nói chi là, Dương Tiểu Quang cùng Tống Thanh Phong còn có lời thề quân tử.
Lấy tính cách trọng tình trọng nghĩa của Dương Tiểu Quang, muốn hắn bước ra một bước này, thật quá gian nan.
Nhưng mà, tư tưởng của gia hỏa này đã bắt đầu buông lỏng, hắn bắt đầu đối với Hạ Hà sinh ra ham muốn chiếm hữu.
Mặc dù, bản thân Dương Tiểu Quang cũng không phát giác được, nhưng Hạ Hà lại phát giác.
Cái này với Hạ Hà mà nói, tuyệt đối là một cái bắt đầu tốt!
Sau đó chính lại được Sở tổng trợ công chuyện mình và Dương Tiểu Quang. Hoàn toàn vượt quá dự kiến Hạ Hà. Khiến ấn tượng của Sở Yên Nhiên trong lòng của Hạ Hà lại tăng lên.
Lần nữa chính là, Hạ Hà vừa rồi biết chuyện rất nhiều năm trước, chỉ có mười tuổi, Dương Tiểu Quang lại vì mình cứng rắn cùng cha mẹ của nàng, khiến Hạ Hà phi thường vui vẻ.
Đương nhiên, đối Hạ Hà mà nói, chuyện 'Không tốt' cũng có.
Đầu tiên: Dù Sở tổng không hứng thú với tiểu Quang, nhưng cái nữ nhi kia của nàng thật sự có thiên phú trợ công. Hạ Hà rất hoảng!
Tiếp theo: An Tĩnh sắp trở lại.
Nghĩ đến An Tĩnh, cả người Hạ Hà cũng tỉnh táo lại.
Trên người An Tĩnh có tất cả tính cách xưa nay Dương Tiểu Quang ưa thích, dịu dàng trang nhã, khéo hiểu lòng người, hình như xưa nay không phát cáu, dung mạo xinh đẹp, biết làm cơm, các loại vân vân.
Liền phụ mẫu An Tĩnh đều là loại hình nhạc phụ nhạc mẫu lý tưởng của Dương Tiểu Quang.
Nghĩ đến cha mẹ mình, Hạ Hà chỉ có phiền muộn!
Đang phiền muộn, Bạch Như lại nói: "Hạ Hà, nhanh lên đi."
Hạ Hà thì quay đầu nhìn xem Dương Tiểu Quang: "Tiểu Quang, chúng ta lên đi."
Bạch Như sững sờ, trong lúc nhất thời vậy không kịp phản ứng.
Đợi nàng kịp phản ứng, Hạ Hà đã mang theo Dương Tiểu Quang vào phòng. . .