Đứng trước cánh của ghi 'Dương Tiểu Quang', Sở Yên Nhiên dừng lại.
"Nói đến, đây cũng là lần đầu mình vào phòng nam nhân a? Mình đến Tây Kinh không có mấy ngày, đã ném nhiều lần thứ nhất trên người Dương Tiểu Quang. Lần thứ nhất bị người cưỡng hôn, lần thứ nhất bị người bóp ngực, lần thứ nhất bị người nghe được việc riêng. . ."
Sở Yên Nhiên yếu ớt thở dài: "Quả nhiên là số mệnh tương khắc!"
Một chút sau, nàng thu lại cảm xúc, không nghĩ nhiều nữa.
Hít sâu, sau đó đẩy cửa ra.
Không như trong tưởng tượng sẽ có mùi khác thường, thậm chí lại có cổ mùi thơm hoa nhài.
Mở đèn lên, sạch sẽ gọn gàng lại để Sở Yên Nhiên có chút ngoài ý muốn.
"Không nghĩ tới nơi ở của tên sắc lang đó cũng không tệ lắm."
Lắc đầu, Sở Yên Nhiên đem lực chú ý tập trung đến tìm kiếm tủ quần áo.
"Tìm được."
Sở Yên Nhiên sau đó tới tủ quần áo của Dương Tiểu Quang.
Mở tủ quần áo ra, Sở Yên Nhiên lại xuất hiện tâm tư vi diệu.
Quần áo Dương Tiểu Quan cùng Dương Đóa Đóa quần áo tách ra, mỗi bộ y phục cũng chồng chỉnh tề đủ, máng móc áo quần áo cũng một tia không nhăn.
"Hừ ngược lại là không nhìn ra, Dương Tiểu Quang thật là có tiêm lực làm vú em, không biết rõ hắn có thể đối Thi Kỳ cũng dụng tâm như thế hay không. . ."
Nghĩ tới đây, Sở Yên Nhiên tranh thủ thời gian dừng lại.
"Mình vừa rồi lại suy nghĩ gì? Thật đáng sợ! Tìm quần áo, tìm quần áo."
Dương Tiểu Quang quần áo cũng có phân loại, Sở Yên Nhiên rất nhanh liền tìm được quần bơi của Dương Tiểu Quang.
Bể bơi.
"Cho ngươi quần bơi, nhanh mặc vào!"
Sở Yên Nhiên đem quần bơi ném cho Dương Tiểu Quang, sau đó quay lưng lại.
Dương Tiểu Quang cười hắc hắc, đem quần mặc vào.
Lúc này Sở Yên Nhiên mới xoay người, nàng đi tới ghế dài gần bể bơi.
Trăng sáng làm bạn, gió hè Lương Lương, ban đêm như thế này để Sở Yên Nhiên cảm thấy rất thư thái.
Bỗng nhiên hoàn hồn, Sở Yên Nhiên phát hiện Dương Tiểu Quang đang nhìn nàng.
"Làm gì?" Sở Yên Nhiên nói.
Dương Tiểu Quang cười cười: "Cảm giác, Sở tổng có đôi khi cũng thật đáng yêu."
Sở Yên Nhiên một mặt hắc: "Ngươi đang trào phúng ta sao ?"
"Không có a." Dương Tiểu Quang rất im lặng: "Ta nói ngươi là một đại mỹ nữ, tâm lý có thể hay không đơn thuần một chút?"
Khóe miệng Sở Yên Nhiên nhúc nhích, nhưng mà, cũng không nói lời nào.
Nàng đứng dậy, sau đó nói: "Trở về đi ngủ."
"Ngươi đi ngủ đi, ta lại bơi hội." Dương Tiểu Quang nói.
Sở Yên Nhiên gật gật đầu, sau đó liền vào nhà đi ngủ.
Mà Dương Tiểu Quang thì một mực tại trong bể bơi ngâm tới mười hai giờ, đem nước trong bể bơi tất cả đều hấp thu hết, lúc này mới bò lên.
"Ai, vẫn là không có thay đổi gì."
Dương Tiểu Quang lắc đầu, sau đó cũng trở về phòng của mình.
Đêm khuya.
Nguyên bản bầu trời đêm trong sáng đột nhiên đổi thành lôi minh, tiếng lớn to lớn khiến Dương Đóa Đóa, Sở Thi Kỳ cùng Sở Yên Nhiên bừng tỉnh.
Sở Yên Nhiên rất sợ sấm sét.
Dương Đóa Đóa cùng Sở Thi Kỳ mặc dù tính cách khác biệt rất lớn, nhưng hai nha đầu này cũng đều rất sợ sét đánh.
"Không có việc gì, Đóa Đóa, sở kỳ, đến, ta ôm các ngươi." Mặc dù mình cũng rất sợ hãi, nhưng Sở Yên Nhiên vẫn vô ý thức đi bảo hộ Dương Đóa Đóa cùng Sở Thi Kỳ, đây là một loại bản năng.
Dương Đóa Đóa cùng Sở Thi Kỳ cũng trốn đến trong ngực Sở Yên Nhiên.
Oanh!
Lại là một tiếng sấm to lớn, chính Sở Yên Nhiên cũng run rẩy một cái.
Dương Đóa Đóa thoáng ngẩng đầu: "Yên Nhiên a di, ngươi cũng sợ sét đánh sao?"
"Ha ha." Sở Yên Nhiên muốn phủ nhận, nhưng cuối cùng vẫn xấu hổ gật gật đầu: "Có chút."
"Cha ta không sợ sấm sét, chúng ta đi tìm hắn ngủ đi." Dương Đóa Đóa lại nói.
Sở Yên Nhiên: . . .
Một bên khác Sở Thi Kỳ nghe xong lại hưng phấn lên.
"Ý kiến hay, ý kiến hay!"
Sở Yên Nhiên đau đầu.
Dương Đóa Đóa cùng Sở Thi Kỳ có thể đi tới phòng Dương Tiểu Quang, nhưng nàng sao có thể đi tới phòng Dương Tiểu Quang ngủ chứ?
Đây chính là phòng nam nhân độc thân, không, bây giờ cũng xem như người có vợ.
Mình một cái bà mẹ đơn thân chạy đến phòng người có vợ đi ngủ, cái này. . .
Lúc Sở Yên Nhiên đang do dự, lại một tiếng sấm to lớn vang lên.
Ba người bị dọa co lại thành một đoàn.
"Yên Nhiên a di. . ."
"Mẹ. . ."
Hai cái la lỵ đều tội nghiệp nhìn xem Sở Yên Nhiên.
Sở Yên Nhiên xoắn xuýt một chút, sau đó cắn răng nói: "Ta biết rồi!"
Lúc nàng mang theo hai cái la lỵ chuẩn bị tiến đến phòng Dương Tiểu Quang, mở cửa, Dương Tiểu Quang liền đứng ở cửa ra vào.
"Ách, Đóa Đóa sợ sét đánh, ta đang muốn gõ cửa nhìn xem." Dương Tiểu Quang giải thích nói.
Sở Yên Nhiên vén lên tóc ngang trên tráng: "A, Thi Kỳ cũng sợ sét đánh, hai đứa bé muốn ngủ chung với người."
"Mẹ, còn ngươi ?" Sở Thi Kỳ nói.
"Ta không sợ sét đánh, ta không đi." Sở Yên Nhiên nhắm mắt nói.
Vừa dứt lời, lại một cái tiếng sấm lớn nổ vang, hai cái la lỵ đều ôm chặt bắp đùi Dương Tiểu Quang.
(Hmm. Ta nhổ nước bọt, làm gì có nhiều tiếng sét cùng nhau đánh như thế ? Có người độ kiếp sao ? DG)
Sở Yên Nhiên cũng khẩn trương nhào vào trong ngực Dương Tiểu Quang.
Tiếng sấm đi xa, khung cảnh này liền xấu hổ.
Sở Yên Nhiên biểu lộ cực kì xấu hổ, cũng không biết giải thích như thế nào.
Dương Tiểu Quang thì cười cười nói: "Tất cả mọi người đến đây đi. Dù sao giường của ta rất lớn."
Hai cái la lỵ tự nhiên vui mừng hớn hở, Sở Yên Nhiên mặc dù rất khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn đến phòng Dương Tiêu Quang.
Dương Tiểu Quang nói không sai, giường hắn xác thực rất lớn, ngủ hai cái đại nhân thêm hai đứa bé, hoàn toàn không có vấn đề.
Dương Tiểu Quang cùng Sở Yên Nhiên ngủ ở hai bên, hai đứa bé ngủ ở giữa, cái này giảm bớt chút xấu hô của Sở Yên Nhiên.
Nhưng mà, sau khi đến phòng Dương Tiểu Quang, Sở Yên Nhiên đã không có sợ sét như vậy, hai đứa bé cũng thế.
Phảng phất, Dương Tiểu Quang chính cảng an toàn của các nàng.
Sở Yên Nhiên âm thầm thở phào, sau đó khóe miệng lộ vẻ mỉm cười.
"Tính toán, cũng bị hắn cưỡng hôn qua, coi như cùng hắn ngủ trên một cái giường lại như thế nào?"
Nghĩ như vậy, tâm tình Sở Yên Nhiên buông lỏng rất nhiều, lại thêm giày vò lâu như vậy cũng xác thực rất mệt mỏi, cũng không lâu lắm, nàng cũng ngủ.
Mà Dương Tiểu Quang cũng đã ngủ.
Ngày kế tiếp.
Dương Tiểu Quang bị điện thoại đánh thức, hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Là chuẩn bạn gái Tô Uyển Nhi của hắn phát tới xin video nói chuyện phiếm.
Dương Tiểu Quang rất kích động, lập tức nhấn chấp nhận.
"Hải." Nhìn thấy hình ảnh Tô Uyển Nhi, Dương Tiểu Quang nhiệt tình chào hỏi, nhưng Tô Uyển Nhi lại không có đáp lại.
"Ách, Tô lão sư? Uyển nhi?"
Lúc này, Tô Uyển Nhi rốt cục mở miệng: "Thật xin lỗi, quấy rầy."
Dương Tiểu Quang rốt cục phản ứng!
Sở Yên Nhiên còn đang trên giường mình, còn không có tỉnh dậy!
Vừa rồi mình hơi lắc lư điện thoại, camera không có đập tới hai cái la lỵ, chỉ quay Sở Yên Nhiên đi vào!
"Ách, không phải, Tô lão sư, ngươi nghe ta giải thích. . ."
Tô Uyển Nhi hít sâu, sau đó mỉm cười nhìn Dương Tiểu Quang: "Chúng ta, vẫn là chia tay đi. Chúc ngươi, hạnh phúc."
Nói xong, Tô Uyển Nhi liền cúp máy.
Dương Tiểu Quang một mặt mộng bức. . .