Dĩ Thân Dưỡng Hồn

Chương 31

Cậu vừa tự giễu xong, hình ảnh chung quanh lại thay đổi lần nữa. Lần này xuất hiện trước mặt Dụ Trăn là đạo quan nhỏ vô cùng quen thuộc.

Cậu chấn động, cơ thể không theo khống chế mà bước lên, nhưng trước mắt lại như có bức tường vô hình ngăn không cho cậu tới gần.

Một loạt tiếng bước chân truyền đến, cậu vừa quay đầu đã thấy người cha có cùng huyết thống của cậu đang ôm một đứa trẻ đang ngủ, đi dọc theo đường đất dẫn tới đạo quan. Có lẽ là gần hương tình khiếp, gã ngập ngừng đứng giữa đường đất, do dự một chút, sau đó ném đứa bé vào trong bụi cỏ rồi xoay người đi mất.

Lúc này đang cuối mùa thu, sắc trời vẫn còn sớm, trong rừng lại có sương mù, đứa trẻ mặc đồ không nhiều, cứ như vậy nằm trong bụi cỏ còn vươn sương sớm, yên lặng giống như đã chết.

Dụ Trăn ngơ ngác nhìn bóng dáng gã đàn ông đi xa, không tự giác siết chặt tay, vẻ mặt cậu căng chặt, hốc mắt hơi đỏ lên.

Kẽo kẹt ——

Cửa gỗ đạo quan bị mở ra từ bên trong, một ông lão đầu tóc hoa râm, mặc đạo bào bước ra. Ông nhìn bóng dáng gã đàn ông đi xa, nặng nề thở dài, rồi bước lên ôm đứa bé còn nằm trong bụi cỏ vào lòng.

"Đều là nợ......"

Ông lão than thở một câu, lại xoa xoa gương mặt đông cứng của đứa trẻ, vén vạt áo đạo bào bao lấy đứa bé, xoay người đi nhanh vào đạo quan không để ý đến gã đàn ông kia nữa.

"Ông nội."

Dụ Trăn nhịn không được gọi nhỏ, cậu muốn đi theo ông lão về đạo quan, nhưng bức tường vô hình kia vẫn chắn lối, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng ông lão biến mất phía sau cánh cửa.

Nỗi buồn bị vứt bỏ trong lòng vơi đi một ít, cậu si ngốc nhìn cửa lớn đạo quan, khí tức trên người từ từ dịu đi.

Nhưng mà hình ảnh đột nhiên lại đổi, biến thành chỗ công trường.

Ông lão đầu tóc hoa râm dùng dây cột một đứa nhỏ chỉ biết ngây ngô cười trên lưng, ông đứng trước mặt quản đốc, đau khổ cầu xin hy vọng có thể cho ông một công việc.

Quản đốc lại mất kiên nhẫn đuổi ông đi, vừa mắng ông lãng phí thời gian vừa trào phúng ông mang theo đứa nhỏ còn muốn xin việc kiếm tiền, ông xem tất cả mọi người đều đang làm từ thiện sao.

Ông lão thở dài một tiếng rồi rời đi, dùng số tiền cuối cùng trên người mua một chén mì cho đứa bé, còn bản thân thì chịu đói trở về đạo quan.

Dụ Trăn xem đến đầu quả tim đều run rẩy, hốc mắt lại lần nữa đỏ lên, cậu không thể tin được ông nội từng có thời điểm khó khăn như vậy.

Hình ảnh đột nhiên thay đổi nhanh hơn.

Ông lão mang theo đứa nhỏ đi khắp nơi tìm việc, nhưng đến chỗ nào cũng gặp trở ngại, mỗi ngày trôi qua càng khó khăn hơn, thường xuyên bữa có bữa không.

Mỗi ngày khổ sở cũng cho qua, nhưng đứa bé đầu óc không tỉnh táo cũng không hiểu chuyện, bởi vì quá ngốc, cứ không nhịn được mà chạy loạn khắp nơi, khiến ông lão cũng không được nghỉ ngơi tốt, vốn tuổi lớn tinh thần và sức lực cũng kém đi, lại phải cố gắng tỉnh táo để chăm sóc nó.

Chủ nhiệm Hoàng trong thôn nhìn không được, mang ít thức ăn và đồ dùng lên, sau đó vừa khuyên giải vừa an ủi: "Đưa đứa nhỏ vào Viện phúc lợi đi, ông cứ mang theo bên người như vậy coi chừng mệt chết."

Ông lão lắc đầu, thở dài: "Không được đâu, đứa nhỏ này ngốc, đưa vào Viện phúc lợi sẽ bị bắt nạt, không được không được."

"Nhưng ông cứ mang theo nó, sau này phải sống thế nào? Trước kia lúc không có nó, ông sống rất nhẹ nhàng, ông nhìn lại ông bây giờ đi, nghe tôi khuyên một câu, đưa nó đi đi."

Ông cụ cực kỳ cố chấp lắc đầu.

"Đưa đi đi." Dụ Trăn đứng bên ngoài bức tranh, nhìn khuôn mặt khô gầy của ông cụ, cậu chịu không nổi mà khuyên nhủ: "Đưa đi đi ông nội, ông quá mệt mỏi rồi, đưa nó đi thôi."

Ngày tháng gian khổ dường như mãi mãi không có điểm cuối.

Đứa nhỏ ngốc trưởng thành từng ngày, tóc ông cụ cũng càng ngày càng trắng, cho đến một ngày. Đứa bé mỗi ngày chỉ biết cười ngây ngô bỗng nhiên mở miệng gọi "ông nội", ông cụ mừng rỡ như điên, bắt đầu cân nhắc chuyện cho đứa bé đi học.

Nhưng nếu đi học, vấn đề học phí phải giải quyết làm sao? Vào thời đại của ông cũng không bắt buộc phải đi học.

Ông lão lại ra thôn, mài rách miệng cuối cùng cũng vào được công trường, sau đó không cẩn thận ngã từ trên giàn cao xuống, mặt đất đầy máu tươi.

"Không!"

Dụ Trăn dùng sức đấm tường chắn, cậu muốn chạy lại chỗ ông lão đang nằm, bỗng hình ảnh trước mắt đột nhiên biến mất toàn bộ. Trong không gian đen đặc, chỉ có một đứa nhỏ cười ngây ngô đang đứng trước mặt cậu.

Thảm trạng ông lão ngã xuống đất đầu chảy máu đan xen với đứa nhỏ cười ngây ngô trước mắt, ngực Dụ Trăn phập phồng kịch liệt, hai mắt cậu chậm rãi đỏ lên.

"Mày cười cái gì?" Cậu cất bước đi qua, ngồi xổm xuống đưa tay sờ lên cổ của đứa bé, hai mắt cậu dần mất đi tiêu cự, "Ông nội vì mày chịu bao nhiêu khổ, sao mày còn cười được?"

Đứa nhỏ vẫn hồn nhiên nhìn cậu cười.

"Không cho cười!"

Dụ Trăn rống to, sát khí trên người mơ hồ lộ ra, ngón tay cậu bắt đầu dùng sức siết chặt: "Đều tại mày...... Đều tại mày! Nếu mày không được sinh ra thì tốt rồi, nếu không có mày thì tốt rồi, nếu không có mày thì mọi thứ sẽ không xảy ra, nếu không có mày...... Mày đi chết đi!"

Ầm ——!

Phía trên bầu trời vô tận hình như vang lên tiếng sấm.

Khi các ngón tay dần siết chặt, hạt giống kim sắc trong đan điền cậu chậm rãi chấn động, mơ hồ xuất hiện vết rách.

【 Dụ Trăn, bảo vệ bản tâm! 】

Một tiếng nói trầm thấp đột nhiên vang lên trong đầu, thân thể Dụ Trăn rung lên, hồng quang trong mắt rút đi, hai mắt cậu dần thanh tỉnh, sau đó phát hiện bản thân đang làm gì thì kinh ngạc lập tức thu hồi tay.

Thân ảnh đứa trẻ biến mất.

"Tại sao mình lại như vậy, không, đó không phải mình, không phải......" Cậu ngồi bệt xuống đất nhìn chằm chằm tay mình, lúc ánh mắt chạm vào chiếc nhẫn, tất cả khủng hoảng và cảm xúc tiêu cực trong lòng đột nhiên tan biến, lý trí trở về.

Không, có chỗ nào đó rất không đúng.

"Giả."

Cậu đứng lên, cẩn thận nhớ lại các chi tiết của bức tranh, giọng nói trở nên chắc chắn: "Giả, ông nội chưa từng ngã bị thương, cũng chưa từng đến công trường, đều là giả."

Đúng là cậu không có ký ức trước khi học tiểu học, nhưng có một chuyện cậu vô cùng chắc chắn, ông nội không thiếu tiền.

Ông lão tuy rằng rất tiết kiệm, nhưng trước nay chưa từng vì tiền mà phát sầu, thậm chí vào lúc có ông cụ cô đơn trong thôn bị bệnh nặng, chủ nhiệm Hoàng tổ chức quyên tiền giúp ông cụ chữa bệnh, ông nội một lần lấy ra năm vạn tệ khiến mọi người trừng muốn rớt mắt.

Lúc lên đại học cậu bắt đầu tự kiếm tiền, cũng từng lo lắng ông lão ở nhà không có tiền tiêu, nên cậu có gửi tiền về, kết quả đều bị ông lão trả lại không thiếu đồng nào, cũng nói thêm nếu cậu không có tiền thì nói với ông, ông cho.

Ở chung vài chục năm, cậu rất chắc chắn, ông nội cũng không phải loại người sĩ diện trước mặt vãn bối, ông nói mình có tiền thì chắc chắc có tiền, không phải gạt người.

Cảm xúc từ từ ổn định lại, cậu nhìn một vòng cái không gian đen đặc này, đột nhiên nở nụ cười: "Hư Vô, mày thật xảo quyệt."

Có thể nhìn trộm những cảm xúc tiêu cực bí mật nhất trong lòng cậu, cũng thuận thế phóng đại nó lên.

Từ nhỏ đến lớn, thứ mà cậu không muốn nhất chính là trở thành gánh nặng của ông nội.

Còn về cha mẹ đã sinh ra cậu...... Cậu sờ sờ chiếc nhẫn trên tay, nhớ tới bình tinh dầu hoa hồng đã chế tác xong trước khi ngủ, nói: "Sinh ra không thể lựa chọn, cha mẹ chết sớm cũng được, bị vứt bỏ cũng chẳng sao, nuôi lớn mình là ông nội. Bây giờ có hai người khác đối xử rất tốt với mình và mình cũng đã gọi họ là cha mẹ, vì thế điều đó đã không còn quan trọng nữa."

Sinh mệnh chỉ có một, đến thì đã đến, sinh ra như thế nào cũng không cần so đo nữa, quan trọng là sau này.

Rắc.

Tiếng hạt giống vỡ truyền đến.

Bóng tối chung quanh đột nhiên rút đi, gió mát mang theo hương hoa thoang thoảng thổi nhẹ qua. Cậu phát hiện bản thân lại lần nữa biến thành hạt giống, chung quanh là bùn đất ấm áp, sau đó ánh mặt trời chiếu xuống, cậu vỡ ra nẩy mầm, từ từ chui từ dưới đất lên, lần đầu tiên tắm mình trong ánh mặt trời.

Ý thức dần trống rỗng, cậu thoải mái chìm vào ánh nắng ấm áp, cố gắng hấp thu dinh dưỡng, chậm rãi lớn lên.

Vào sáng sớm, chuyến bay quốc tế đáp xuống sân bay thành phố B.

Trong khoang hạng nhất, một vị lão giả đột nhiên nghiêng đầu nhìn ra bầu trời thành phố B, ngoài ý muốn nhướng mày.

"Ông nội, sao vậy?" Người trẻ tuổi ngồi cạnh ông thấy vẻ mặt ông không đúng, liền tò mò hỏi, hắn cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lại không nhìn ra gì. Hắn suy đoán: "Chẳng lẽ là tà ma hiện thế lần trước gây chuyện?"

"Tà ma?" Ông lão cổ quái hỏi lại, đột nhiên đứng dậy hừ lạnh: "Tà ma không có, nhưng ta thấy dấu hiệu điềm lành lại có vài phần đấy. Đám gia hỏa kia lo lắng sốt ruột réo ta về, nói cái gì mà tà ma hiện thế, ta thấy đều là trò đùa gạt ta trở về! Đi, đi tìm bọn họ tính sổ!"

Người trẻ tuổi nghe vậy thì sửng sốt, lại nhìn bầu trời bên ngoài, mê mang gãi đầu: "Dấu hiệu điềm lành? Ở đâu nhỉ, sao mình lại không thấy......"

Từ lúc Dụ Trăn tiến giai nhập định đến nay ước chừng đã hơn hai mươi ngày, nếu quy ra thời gian bên ngoài cũng gần hai ba ngày.

Cũng may lần này Ân Viêm có chuẩn bị, trước báo bình an với Cừu Phi Thiến, dùng lý do Dụ Trăn đang trộm chuẩn bị quà năm mới cho người nhà làm cớ lừa gạt, miễn cho bọn họ lại lo lắng.

Giữa trưa Dụ Trăn ra tháp, so với sự chần chờ không xác định lúc đi vào, lúc ra cậu có vẻ thong dong hơn nhiều.

Ân Viêm canh giữ ở ngoài tháp, thấy cậu ra cũng không hỏi nhiều, chỉ nghiêng đầu ra hiệu, nói: "Rửa tay, nên ăn cơm."

Dụ Trăn nghe nhưng không nhúc nhích, cậu quay đầu nhìn hắc tháp đang từ từ nhạt đi, lên tiếng gọi: "Hư Vô."

Hắc tháp hoàn toàn biến mất, mèo trắng xuất hiện, nó vẫy đuôi cọ lại bên cậu.

Dụ Trăn ngồi xổm xuống nghênh đón, sau đó vươn tay...... Đè lại đầu nó.

"Mày cái tên vô lại này." Cậu dùng sức xoa đầu nhỏ của Hư Vô, nở nụ cười thân thiết hiền lành, cái tay còn lại hạnh kiểm xấu mà đưa ra sờ soạng chân sau của nó: "Thế mà dám làm ông nội thảm như vậy...... Trước đó tao vẫn luôn tò mò, bản thể của mày là tháp, không biết lúc hóa thành mèo có phân chia giới tính hay không nhỉ? Đến đây, đừng nhúc nhích, để tao xác định cái đã."

Hư Vô cứng đờ, nó xoay mạnh người muốn chạy trốn.

Nhưng mà Dụ Trăn đã không còn là Dụ Trăn của trước đây, tu vi càng tiến giai, tố chất thân thể cậu càng được củng cố. Thế là cậu dễ dàng tóm nó lại, sau đó cười dữ tợn kéo chân nó ra.

"Méo? Méo mèo meo!" Hư Vô giãy giụa, cầu cứu Ân Viêm đứng ở cửa.

Dụ Trăn nhận ra ý đồ của nó, hành vi trêu đùa có hơi chần chờ, cũng quay đầu nhìn lại.

Người xưa có câu, đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân, tương tự, trêu mèo cũng phải xem mặt mũi chủ nhân.

"Chơi một lát đi, tôi dọn cơm lên." Ân Viêm làm lơ sự cầu cứu của Hư Vô, nói xong liền xoay người đi mất.

Dụ Trăn cảm thấy mỹ mãn mà thu hồi tầm mắt, vươn móng vuốt tội ác tới chỗ mèo con đáng thương.

Hư Vô khiếp sợ trợn tròn hai mắt, bất lực giãy giụa: "Meo ngao ngao ngao ——"

Chà đạp Hư Vô xong, ăn một bữa cơm thật no, Dụ Trăn hoàn toàn thỏa mãn. Cậu hưng phấn chạy vào chuyển bồn, đút hoa lan, đút mầm cây, sau đó lại chạy ra, túm Ân Viêm ra cửa.

"Tôi đã biết nên làm cây công đức thế nào rồi, không cần cây có sẵn, chỉ cần hạt giống là được."

Trung tâm thương mại cách đó không xa, hai người đi bộ ra cửa, tinh thần Dụ Trăn có chút phấn khích, sắc mặt hồng nhuận, vừa đi vừa nói chuyện ý tưởng toát ra trong lúc cậu nhập định: "Cây công đức sao, chỉ cần mang công đức là được. Cây đều trưởng thành từ hạt giống, chúng ta chỉ dùng công đức uẩn dưỡng hạt giống, tiếp đó chờ nó tự nẩy mầm, lại tìm người thân mang công đức gieo chúng nó xuống, như vậy cũng có thể xem là cây công đức, không phải sao?"

"Còn nữa, không phải anh nói bên cạnh công trường là trường học à? Chúng ta có thể tổ chức một hoạt động, để bọn nhỏ đến đây nhận miễn phí một gốc cây, mượn loại tinh thần phấn chấn của bọn nhỏ một cách hợp lý? Đương nhiên, tiền đề là cần phải bảo đảm bọn nhỏ an toàn."

"Tôi đã nghĩ kỹ rồi, bồ đề liên hiệu quả tốt như vậy, làm vật dẫn để uẩn dưỡng hạt giống tuyệt đối không thể tốt hơn được nữa. Nhưng mà việc này còn phải nhờ anh giúp đỡ, xanh hoá chỉnh thể khu giải trí theo chủ đề cần rất nhiều cây cối. Cần chủng loại gì, cao bao nhiêu, mấy thứ này đều phải lập kế hoạch trước, tôi sẽ dựa theo đó để mua hạt giống trồng."

Dụ Trăn nói một lúc lại ngượng ngùng, giọng cũng từ từ nhỏ xuống, cậu nói: "Còn việc tìm người trồng, tổ chức hoạt động gì đó, chắc phải dùng đến tài nguyên nhân mạch của Ân gia......"

Ân Viêm vẫn luôn yên lặng nghe cậu nói, lúc này mở miệng: "Đây vốn là hạng mục của Ân gia, cậu đang giúp tôi, cho nên đừng tự tạo gánh nặng."

Nói thì nói như vậy, nhưng xét đến cùng, bận rộn như vậy, cuối cùng người chiếm tiện nghi lại là cậu.

Dụ Trăn nhìn vẻ mặt trước sau như một của hắn, không hiểu sao lại nhìn ra một tia dung túng và chiều chuộng, trái tim cậu nhảy dựng, vội thu lại tầm mắt. Cậu hỏi: "Ý tưởng này của tôi dùng được chứ? Làm như vậy có hóa giải được sát khí không?"

"Dùng được."

Ân Viêm nghiêng đầu, nhìn dáng vẻ tinh thần phấn chấn của cậu, nhịn không được nắm lấy tay cậu, hắn nói thêm: "Cậu nghĩ rất chu toàn, nếu chỉ uẩn dưỡng hạt giống, tức nhưỡng với Vô Ngân Thủy cũng có thể dùng, nhưng công đức tiêu hao rất nhiều. Để người có công đức trồng, đầu tiên có thể cung cấp cho người có công đức cơ hội làm việc, thứ hai tăng mạnh hiệu quả công đức, một công đôi việc. Còn ý tưởng để bọn nhỏ nhận dưỡng cây, rất xảo diệu, cậu yên tâm, hóa giải sát khí là chuyện tốt, bọn nhỏ cũng sẽ được lợi."

Dụ Trăn bị nắm thì sửng sốt, cậu giương mắt nhìn hắn, vừa chạm vào ánh mắt chuyên chú của hắn lại vội dời tầm mắt, cậu đáp: "Dùng được thì tốt...... Ừm, thời gian không còn sớm, quà của ba với Tiểu Nhạc còn chưa mua, đi nhanh đi."

Diễn trò phải làm nguyên bộ, nếu đã nói không về nhà là vì trộm chuẩn bị quà cho người nhà, vậy thì quà này nhất định phải có.

Quà cho Cừu Phi Thiến đã xong, tinh dầu đã làm ra, việc chế tác nước hoa cũng khá nhanh. Quà cho Ân Hòa Tường với Ân Nhạc thì hơi khó mua, trong tay cậu không có quà thích hợp đưa cho nam sĩ, vì thế vẫn nên đi đến trung tâm thương mại xem thử có gì thích hợp hay không.

Kết quả đi lang thang một lúc lâu, hai người tay không mà về.

Ân gia quá có tiền, tiền trong tay lại Dụ Trăn có hạn. Thứ mua nổi, Ân Hòa Tường với Ân Nhạc chắc sẽ coi thường, cũng không dùng được, mà đồ thích hợp, thì đều rất đắt.

Ân Viêm tỏ vẻ cậu có thể quẹt thẻ của hắn, Dụ Trăn từ chối.

Nào có đạo lý mình tặng quà lại để người khác trả tiền, không được không được.

"Tặng quà quý ở ý nghĩa." Ân Viêm bắt đầu giảng đạo lý.

Dụ Trăn nhìn hắn, hỏi một câu xuất phát từ tận linh hồn: "Có phải anh không muốn đi dạo trung tâm thương mại với tôi không?"

Tuy rằng là đồ cổ, cũng không hiểu biết qua nhiều về thế giới này, nhưng Ân Viêm lại có dục vọng cầu sinh mãnh liệt, hắn im lặng hai giây, quyết đoán đứng dậy, nói: "Có một thứ cậu có thể mua được, ba cũng có thể dùng."

"Thứ gì vậy?" Dụ Trăn vội vàng hỏi.

Ân Viêm đút tay vào túi, trả lời: "Nhân sâm."

"......"

Dụ Trăn tính tính tiền gởi ngân hàng của mình, sau đó nhớ lại giá cả nhân sâm trên thị trường, cậu cảm thấy Ân Viêm quả nhiên không muốn đi dạo trung tâm thương mại với cậu.

Vào đêm, Dụ Trăn bị Ân Viêm đánh thức, hai người nửa đêm ra cửa, đi thẳng đến ngọn núi lớn nhất vùng ngoại thành.

Dụ Trăn buồn ngủ đến mơ màng: "Chúng ta đi tu luyện sao?"

"Không phải." Ân Viêm chuyển tay lái, nhấn ga tăng tốc: "Chúng ta đi mua nhân sâm."

Mua nhân sâm?

Dụ Trăn giật mình ngồi dậy, hoàn toàn tỉnh ngủ.

Một giờ sau, ô tô ngừng dưới chân núi, Ân Viêm dẫn Dụ Trăn leo lên núi, cuối cùng dừng trước một cây cổ thụ ở giữa sườn núi.

"Cậu nói với Sơn Thần, đồng ý dùng công đức đổi lấy nhân sâm."

Bốn phía tối đen như mực, chỉ có gió lạnh thổi vèo vèo, Dụ Trăn nhìn vẻ mặt cực kỳ đáng tin cậy của Ân Viêm, bước lên, thuật lại lời lúc nãy với cổ thụ.

Cổ thụ không đáp lại, bên tai chỉ có tiếng gió.

Dụ Trăn nghiêng đầu, cho một ánh mắt hoài nghi.

Ân Viêm nhìn cổ thụ, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ thân cây, sau một lúc thì rút tay về, nói: "Thử lại."

Không biết có phải ảo giác hay không, cổ thụ giống như run lên.

Dụ Trăn cảm thấy nếu người bên ngoài thấy chuyện hai người đang làm chắc chắn sẽ cười to một trận. Cậu hắng giọng, thuật lại lời lúc nãy lần nữa, còn ngưng ra một chút kim quang ở đầu ngón tay, sờ lên thân cây.

Một loại cảm giác thân mật truyền lại, kim quang bị cổ thụ hấp thu, sau đó lộp bộp một tiếng, một đoạn cành của cổ thụ rớt xuống, ở giữa không trung hóa thành một cây nhân sâm còn mang theo bùn đất, chính xác rơi vào lòng bàn tay Ân Viêm.

Dụ Trăn: "......" Thực sự có thể.

Hai người dẹp đường hồi phủ, Dụ Trăn lại bắt đầu buồn ngủ, cậu hàm hồ hỏi: "Vậy đưa Tiểu Nhạc quà gì thì tốt?"

Ân Viêm bật máy sưởi trong xe lên, hạ giọng trả lời: "Năm sau nó thi đại học, việc học cần phải nắm chắc."

"A?" Dụ Trăn hiếu học nhìn qua.

Ân Viêm vươn tay che lại hai mắt cậu, khóe miệng hơi cong, trả lời: "Mà tri thức là vô giá."

Hơi ấm xuyên qua lòng bàn tay đối phương truyền đến, cơn buồn ngủ đột nhiên nồng đậm hơn, Dụ Trăn từ từ nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngủ thiếp đi.

Hai người trở lại biệt thự vào ngày 30, Cừu Phi Thiến oán trách hai câu, nhưng nghĩ đến việc hai người về trễ là vì mua quà cho họ, trong lòng bà cũng không oán giận thật, chỉ nói hai câu đã thân mật gọi hai người đi ăn cơm.

Sau khi ăn xong bữa cơm đoàn viên, Dụ Trăn mang quà muốn tặng ra. Đám người Cừu Phi Thiến lập tức lên tinh thần, tất cả đều nhìn chằm chằm mấy cái hộp trong tay cậu.

Dụ Trăn bị nhìn đến ngượng ngùng, gương mặt hơi nóng lên, cậu đứng dậy đưa cái hộp nhỏ nhất cho Cừu Phi Thiến, nói: "Đây là tinh dầu và nước hoa con tự làm cho mẹ, mẹ xem có thích không, nếu không thích thì con đổi cái khác cho mẹ."

"Tự con làm?"

Cừu Phi Thiến bất ngờ, gấp gáp không chờ nổi nhận lấy hộp.

Trước đó khi nghe Ân Viêm nói Dụ Trăn tự chuẩn bị quà năm mới cho họ, trong lòng bà nghĩ đứa nhỏ này Dụ Trăn quá thành thật, quà chuẩn bị chắc cũng không quá sáng tạo, nên bà hạ quyết tâm trong lòng cho dù đến lúc đó quà không hợp tâm ý, cũng phải làm ra dáng vẻ bất ngờ yêu thích, dỗ cho đứa nhỏ vui vẻ.

Nhưng lúc chân chính nhận quà, sự bất ngờ và yêu thích xuất phát từ trong lòng bà vốn không cần giả bộ.

Thế mà tự ra tay chế tác tinh dầu nước hoa!

Bà có công ty mỹ phẩm, biết rằng mấy thứ này đúng là có thể tự làm, nhưng bà không ngờ một cậu trai như Dụ Trăn lại cẩn thận làm mấy thứ này cho bà.

Phần tâm ý này thật sự quá khiến người ta cảm thấy ấm áp, bà càng kiên định, dù Dụ Trăn làm tinh dầu nước hoa không tốt, bà cũng phải khen, khen thật nhiều, dốc hết toàn bộ kỹ thuật diễn trong cuộc đời này ra để biểu đạt sự yêu thích của bà với phần quà này.

Ôm ấp ý nghĩ như vậy, bà mở hộp ra, thấy bên trong có hai cái bình nhỏ tinh xảo. Bà giương mắt nhìn Dụ Trăn cười nhẹ, sau đó lấy ra chai nước hoa, xịt nhẹ vào cổ tay mình.

Hương thơm tươi mát thanh nhã của hoa hồng phát ra, hương vị lan tỏa ra khắp phòng ăn, từ xoang mũi đến đại não, mùi hương tràn ngập khiến gười khác cảm thấy thư giản thả lỏng.

Cừu Phi Thiến nhịn không được than thở một tiếng, trong lòng không chỉ bất ngờ mà đã kinh ngạc rồi.

Quá tuyệt vời, mùi hương này rất tinh tế, trình độ không hề giống như tự làm!

Sự chuyên nghiệp trong việc quản lý công ty mỹ phẩm bỗng xông ra, bà vội vàng vặn chai tinh dầu ra ngửi.

Một mùi hương càng nồng đậm hơn bay ra, một tầng lại một tầng, càng ngày càng hấp dẫn, giống như có một đóa hoa hồng chậm rãi nở rộ ở trước mắt, đẹp đến mức khiến người hoa mắt.

Bà mở mắt ra, nhìn bình tinh dầu hoa hồng nho nhỏ trong tay, có chút nói không nên lời.

Tay nghề này, không hề kém mấy nhân viên kỹ thuật phải dùng lương cao để mời trong công ty bà.

Sau những bất ngờ và khiếp sợ, cảm động từ từ dâng lên trong lòng.

Mọi người đều biết, tinh dầu hoa hồng rất lãng phí nguyên vật liệu, cũng hao phí rất nhiều tinh lực, cũng rất khó chế tác.

Khó trách Dụ Trăn chuẩn bị quà lâu như vậy, chỉ một bình tinh dầu hoa hồng nho nhỏ này, nếu Dụ Trăn hoàn toàn tự làm, thì cậu chắc chắn phải bận rộn đến xoay vòng mới được đến tay.

"Mẹ rất thích, Tiểu Trăn vất vả rồi." Bà cẩn thận cất tinh dầu nước hoa như bảo bối, chỉ hận không được lập tức ôm lấy Dụ Trăn xoa xoa, nhưng làm trưởng bối bà phải kiềm chế. Bà cúi đầu lấy một cái bao lì xì trong túi ra, rồi đặt vào tay cậu, nói: "Cho con, năm mới bình an thuận lợi."

"Cảm ơn mẹ."

Thấy bà thích, Dụ Trăn nhẹ nhàng thở ra, lại nhìn về phía Ân Hòa Tường, đưa cái hộp cỡ trung qua, nói: "Ba, năm mới vui vẻ."

"Ừ, ngoan." Ân Hòa Tường mất tự nhiên nhận quà, vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc mở ra, sau đó hai mắt không chịu khống chế trừng lớn, rồi nhanh chóng đóng nắp hộp, ông nói: "Quà này không tệ, Tiểu Trăn có tâm."

Nói xong cũng lấy một cái bao lì xì đưa qua, vẫn là vẻ mặt nghiêm túc ấy, nhìn không ra có vừa lòng với món quà kia hay không.

Dụ Trăn nói cám ơn rồi nhận bao lì xì, cũng không rõ thái độ của ông. Ân Nhạc bên kia đã chờ không vội mà thò đầu sang, cậu ta với tay sờ cuối cùng một cái hộp trước mặt cậu, nói: "Anh Dụ, cái này là cho em đúng không? Em biết anh Dụ tốt nhất mà, hề hề, anh chuẩn bị cho em cái gì? Có phải cái mới nhất mà em nhắc mấy lần trước đó hay không......"

Hộp mở ra, một bộ bài thi nằm ngay ngắn bên trong, rất dày, tràn ngập hương thơm tri thức.

Ân Viêm đúng lúc mở miệng, giọng nói bình tĩnh đến thiếu đánh: "Tiểu Nhạc, sang năm phải thi đại học, phải nắm chắc."

"Ha ha ha." Cừu Phi Thiến nhịn không được cười thành tiếng.
Bình Luận (0)
Comment