Tác giả: Bất Hội Hạ KỳEdit: Dĩm Tình huống chuyển biến quá nhanh.
Cừu Phi Hùng hoàn toàn không ngờ Ân Hòa Tường sẽ báo cảnh sát, gã ngây người trơ mắt nhìn Ân Viêm đẩy người chăm sóc ra, che chở Ân Nhạc với Dụ Trăn theo Ân Hòa Tường rời đi, trong lòng gã vừa tức lại vừa gấp, còn hơi hoảng loạn.
"Ba, mấy thứ điểm tâm đó......"
Cừu Tạ Hoa không tiếp tục diễn kịch nữa, gương mặt già nua nhăn nhó, vẻ mặt có chút âm trầm. Lão mở miệng trách mắng: "Anh hoảng cái gì! Dùng pháp thuật và mấy thứ bảo bối tổ tông cho thì dù cảnh sát đến đây cũng chẳng phát hiện ra cái gì. Đi, đẩy xe lăn lại đây, cái thứ Tang Môn tinh Ân Viêm này 'oan uổng' ta như vậy, Phi Thiến phải càng hiểu rõ khổ tâm của ta mới đúng."
Cừu Phi Hùng nghe thế thì ổn định lại tinh thần, gã cũng tức giận theo: "Cũng không biết Phi Thiến dạy dỗ mấy đứa nhỏ đó thế nào, được cả một đám hừ! Còn mấy người bảo mẫu kia nữa, không biết giữ miệng, thiếu thu thập!"
"Được rồi đừng nhiều lời nữa, nhanh lên!" Cừu Tạ Hoa không kiên nhẫn thúc giục, nhưng trong lòng lại không kiên định được như vẻ ngoài.
Theo lý thuyết lão đã để Định Tâm Phù trong phòng thì Ân Hòa Tường với Cừu Phi Thiến vừa bước vào đã chịu ảnh hưởng của Định Tâm Phù, dù không ngoan ngoãn phục tùng yêu cầu của lão, cũng sẽ không có tâm tư phản bác lại, càng sẽ không ầm ĩ như lúc nãy.
Chẳng lẽ lá bùa để quá lâu nên mất hiệu lực?
Vậy điểm tâm có phải cũng mất tác dụng hay không?
Lão cau mày, tầm mắt dừng trên hai chân vô lực của mình, hận đến cắn chặt răng.
Nếu không phải bỗng nhiên hồ đồ lãng phí nhiều năm như thế, Cừu gia đã sớm một bước lên trời! Nào còn có cơ hội để Cừu Phi Thiến bị Ân Hòa Tường mê hoặc, cánh cứng rồi, dám kiêu ngạo tranh luận với người ba là lão đây!
Không được, bây giờ phải xoay chuyển cục diện, Cừu gia không thể xuống dốc.
Lão nhìn mu bàn bay lấm tấm vết đồi mồi của mình, trong mắt mơ hồ hiện ra chút điên cuồng.
Lão không thể chết, còn chưa nhìn thấy Cừu gia một bước lên trời, còn chưa được hưởng tư vị của người ngồi trên cao, lão không thể chết được.
Bên kia Cừu Phi Thiến đã vọt tới trước bàn trà phòng khách, cầm lấy một miếng bánh tinh xảo đưa tới mũi ngửi thử, vừa mới đầu bà chỉ ngửi được mùi điểm tâm ngọt, dần dần, có mùi hôi bay ra.
Bà thiếu chút nữa đã bị thứ mùi đó xông cho ói mửa, mặt bà trầm xuống, bẻ mạnh điểm tâm ra nhìn thử, đáng tiếc bên trong đều là vụn bánh, vốn không thể phân rõ nguyên vật liệu. Bà nhìn quanh phòng khách nhưng không thấy được bóng dáng bảo mẫu đâu, bà nhịn không được lớn tiếng gọi: "Bảo mẫu làm điểm tâm đâu! Lăn ra đây cho tôi! Lăn ra đây!"
Gọi vài câu lại chịu không được ném điểm tâm trong tay xuống đất, không thể tiếp tục giữ lý trí bình tĩnh.
Nghe mùi thôi đã biết bên trong không phải thứ gì tốt!
Ba ruột của bà lại muốn hại con trai ruột của bà, chuyện này bảo bà làm sao chịu nổi! Chuyện này bảo bà làm sao không khó chịu trong lòng!
"Phi Thiến."
Ân Hòa Tường bước nhanh đến ôm lấy vai bà, chợt phát hiện bà đang run nhè nhẹ. Ông vội vươn tay ôm người vào lòng, ấn mặt bà lên vai mình dỗ dành: "Khóc đi, muốn khóc thì khóc, đừng nghẹn trong lòng."
"Em thật sự không rõ......" Cừu Phi Thiến ôm lấy ông, giọng nói cũng có một chút mềm yếu, bà lắc đầu: "Em chưa từng làm chuyện có lỗi với họ, vì sao họ lại muốn làm như vậy? Em không rõ......"
"Không trách em, không phải lỗi của em, không trách em."
"Mẹ."
Ân Nhạc đỏ mắt bước lại gần, vụng về giơ tay vuốt vuốt sống lưng bà, rõ ràng bản thân cậu cũng ấm ức khó chịu, nhưng vẫn mở miệng an ủi: "Không sao đâu mẹ, mấy thứ điểm tâm đó con không ăn, anh hai cũng không ăn, anh Dụ phát hiện điểm tâm không ổn, nên tụi con chưa ăn, mẹ đừng sợ."
Đây là lần đầu tiên Dụ Trăn nhìn thấy Cừu Phi Thiến mất lý trí mềm yếu như thế, trong lòng cậu nặng trĩu, lại hơi nghi hoặc vì sao Cừu Phi Thiến có thể ngửi được điểm tâm không ổn. Trước đó Ân Nhạc có thể đoán được, là do cậu thả hạt giống vào nón của Ân Nhạc, nhưng trên người Cừu Phi Thiến lại không có.
Thuật pháp khiến đồ vật vô sắc vô vị quá đơn giản.
Cậu suy đoán có lẽ là Ân Viêm làm chút chuyện, nghiêng đầu nhìn qua Ân Viêm, hy vọng hắn giải thích nghi hoặc của mình.
"Chỉ là giải trừ thuật pháp trên thi du với thi phấn, để chúng nó bại lộ khí tức vốn có." Ân Viêm hạ giọng giải thích, quay đầu lại nhìn căn phòng Cừu Tạ Hoa, rồi bước lên nói: "Ba, mẹ, ông ngoại với cậu đến."
Cừu Phi Thiến lập tức ép bản thân ngừng chảy nước mắt, rút khăn giấy trên bàn trà tùy tiện lau mặt, cũng mặc kệ lớp trang điểm đã nhòe đi. Bà nhìn Ân Hòa Tường hỏi: "Báo cảnh sát rồi?"
Ân Hòa Tường gật đầu.
"Vậy thì tốt." Cừu Phi Thiến quay đầu làm lơ Cừu Tạ Hoa vừa được đẩy vào phòng khách, bà lấy mấy miếng điểm tâm trên bàn rồi ra hiệu cho Ân Viêm với Ân Nhạc trông chừng, sau đó cất bước đi vào phòng bếp.
"Phi Thiến, con làm gì đó? Con với Hòa Tường hiểu lầm ba rồi, sao ba có thể hại cháu ngoại ruột của mình được chứ? Ba chỉ nói bảo mẫu bỏ thêm chút vị ngọt vào điểm tâm để bánh ngon hơn mà thôi, ba nhớ Tiểu Nhạc rất thích ăn đồ ngọt." Cừu Tạ Hoa ngồi trên xe lăn mở miệng, vẻ mặt hòa ái, thoạt nhìn giống như một ông lão hiền lành bình thường.
Cừu Phi Hùng phụ họa: "Đúng vậy, Tiểu Viêm thích nghĩ nhiều sao các cô cũng loạn theo thế. Mọi người đều là người một nhà, mâu thuẫn tranh cãi một tí đã báo cảnh sát, khiến người ngoài chê cười."
"Có nghĩ nhiều hay không, cứ chờ kết quả điều tra của cảnh sát mới có thể xác định." Cừu Phi Thiến dừng bước, bà lạnh nhạt xoay người nhìn họ chằm chằm, chút mềm yếu vừa nãy cũng biến mất: "Nếu lần này thật sự do tôi nghĩ nhiều, tôi oan uổng ba, vậy tôi nguyện ý chắp tay dâng lên Tường Phi với Thiến Nhạc, còn nếu không phải, sau này Cừu gia với tôi không có một phân tiền quan hệ nào!"
Lời này nói ra đủ tàn nhẫn, ích lợi đưa ra cũng đủ lớn.
Cừu Phi Hùng nhịn không được nói: "Phi Thiến cô lại nói bậy gì đó! Cái gì gọi là không có một phân tiền quan hệ? Chẳng lẽ dòng máu đang chảy trong người chúng ta có thể vứt bỏ à."
Cừu Tạ Hoa hơi động, nhưng không có khuyên gì, chỉ thở dài một hơi: "Tính tình của con từ nhỏ đều như vậy...... Quên đi, làm ba luôn muốn tốt cho con cái, con muốn tra thì cứ tra, miễn cho trong lòng con có khúc mắc."
Thái độ bình tĩnh của ông khiến Ân Nhạc ít kinh nghiệm xã hội có hơi chần chờ, cậu nhìn điểm tâm trước mặt, lộ vẻ lo lắng.
"Lòng con đúng là có khúc mắc." Cừu Phi Thiến lại không bị thái độ của Cừu Tạ Hoa dao động, hơi tự giễu nói: "Con tự nhận bản thân đã xem như một đứa con gái rất rộng lượng, từ khi con xuất giá, ngài chưa từng để con thoải mái lần nào, con yếu đuối nên con nhịn, lại khiến mấy đứa nhỏ cũng nhịn theo con. Nhưng ba à, nhường nhịn cũng có giới hạn, đây là cơ hội cuối cùng giữa chúng ta, đừng ép con hận ba."
Nói xong bà xoay người đi vào phòng bếp tìm bảo mẫu làm điểm tâm.
Ân Nhạc do dự một chút rồi đứng dậy đi theo.
"Con gọi cho chú Ông với luật sư đến đây." Ân Viêm mở miệng, cho Dụ Trăn một ánh mắt trấn an, rồi cầm lấy di động đi đến góc gọi điện thoại.
Ân Hòa Tường ngầm đồng ý hành vi tìm quản gia với luật sư của Ân Viêm, con của ông khi còn nhỏ ở Cừu gia không ít lần bị bắt nạt, bây giờ có cơ hội quyết liệt, ông rất vui lòng để con trai phát tiết một lúc.
Cừu Tạ Hoa với Cừu Phi Hùng cau mày, lại khó nói thêm gì nữa, hiện tại người Ân gia đều đang nổi nóng, nhiều lời sẽ phản tác dụng. Dù sao cuối cùng cũng tra không được gì, đơn giản tùy ý bọn họ ầm ĩ đi, ầm ĩ càng lớn, sau đó họ sẽ bàn được điều kiện tốt hơn.
Vài phút sau thì cảnh sát tới, Ân Hòa Tường thân là người báo án, lập tức chủ động kể lại tình huống, cũng đưa chứng cứ là điểm tâm lên. Cừu Phi Thiến kéo bảo mẫu làm điểm tâm đến trước mặt cảnh sát, rồi đứng qua một bên trầm mặt nghe bảo mẫu nói.
Tân Tiểu Tiểu đã được Dụ Trăn chỉ thị, bay tới bên tai bảo mẫu thổi âm phong. Bảo mẫu bị tình huống hôm nay dọa run, tâm lý vốn không ổn nên phòng tuyến cuối cùng lập tức sụp đổ, thành thật khai báo: "Bên trong điểm tâm đúng là có bỏ thêm đồ, là một thứ kỳ quái đựng trong bình thủy tinh do Cừu lão tiên sinh đưa tôi. Lúc mới vừa mở ra còn có chút mùi, nhưng sau khi làm thành điểm tâm thì không còn nữa, cũng không hiểu sao sau đó lại đột nhiên có vị."
Cừu Phi Thiến nghiêng đầu, mím chặt môi làm thành tư thế ôm ngực phòng bị.
Ân Hòa Tường đi đến bên người bà vỗ nhẹ bả vai bà, yên lặng trấn an.
Cảnh sát nghe thế thì nhìn thoáng qua Cừu Tạ Hoa đang ngồi trên xe lăn, rồi tiếp tục hỏi: "Vậy cái bình thủy tinh kia đâu, còn giữ không? Lấy ra tôi xem."
"Cái bình đã bị lão tiên sinh lấy đi rồi, lão tiên sinh cũng nhìn chằm chằm tôi đổ hết chất lỏng bên trong vào điểm tâm, không còn dư lại." Bảo mẫu trả lời, đáp xong thì cảm thấy trong lòng nhẹ nhỏm, thân thể cũng ấm lên một ít.
Cảnh sát lại nhìn sang Cừu Tạ Hoa, Cừu Tạ Hoa xua tay, người chăm sóc lão lập tức lấy ra một cái bình đưa cho cảnh sát.
"Chỉ là vị ngọt mà thôi, đều là hiểu lầm." Cừu Tạ Hoa thở dài.
Cảnh sát không tỏ ý kiến, thu bình lại, sau đó đi tìm bảo mẫu khác trong biệt thự điều ra tình huống, thấy biệt thự có lắp camera, nên mở ra xem thử, còn tra xét nhật ký mua sắm mấy ngày nay của Cừu gia.
Lúc này bước đầu điều tra cũng kết thúc, còn chuyện hôm nay nên phán thế nào, còn phải xem có thể tra ra gì trong điểm tâm hay không.
Lại một lát sau, Ông Tây Bình mang theo luật sư đến, nói chuyện với cảnh sát xong thì ôm án kiện tiến vào trạng thái làm việc.
Nhìn thấy luật sư Ân gia, cuối cùng Cừu Phi Hùng cũng không nhịn được nữa, gã gọi luật sư nhà mình đến, dáng vẻ lo lắng lúc kiểm tra luật sư Cừu Phi Thiến sẽ gian lận kết quả.
Lòng Cừu Phi Thiến lạnh ngắt, tiễn cảnh sát xong cũng không nói tiếng nào với phụ huynh đã dẫn người nhà rời đi.
Lúc lên xe, Cừu Phi Thiến ngồi ghế phụ, thẩn thở nhìn bên ngoài cửa sổ, mọi người thức thời không quấy rầy bà.
Lăn lộn một hết buổi sáng đến qua giữa trưa, không có gì vào bụng nên mọi người đều rất đói, sau khi về đến nhà chỉ ăn qua loa chút mì sợi lót bụng, sau đó cùng nhau gom lại phòng khách.
"Hôm nay......" Cừu Phi Thiến ngồi xuống rồi mở miệng trước, nhận ra giọng mình hơi khàn, bà vội dừng lại điều chỉnh tốt trạng thái mới nói tiếp: "Việc hôm nay mọi người cũng thấy rồi, nếu thật sự không tra ra được gì, mẹ nói chuyện luôn giữ lời, nên hai công ty gia đình Tường Phi với Thiến Nhạc......"
"Mẹ, Tường Phi với Thiến Nhạc chỉ là của mẹ thôi." Ân Viêm mở miệng, giọng điệu bình tĩnh, khiến người ta cảm thấy an tâm: "Thực tế thì không chỉ điểm tâm có vấn đề, bố trí phòng khách của Cừu gia cũng thế. Ông nội Dụ Trăn là đạo sĩ, mưa dầm thấm đất nên em ấy cũng hiểu một ít thứ 'phong kiến mê tín', trước không nói mấy thứ 'phong kiến mê tín' này có hữu dụng hay không, có khoa học hay không, nhưng chỉ từ kết quả tạo thành do bố trí mà nói, chúng ta có thể nhìn ra chút tâm tư của người bố trí."
Ân Hòa Tường với Cừu Phi Thiến sửng sốt liếc nhau, đồng thời nhíu mày.
Cừu Tạ Hoa có chút mê tín, chuyện này ở Cừu gia hay Ân gia đều không phải bí mật, năm đó Ân Viêm chính là vì sự mê tín của Cừu Tạ Hoa nên khi ở Cừu gia mới phải chịu không ít uất ức và khi dễ.
Hiện tại Ân Viêm nói như vậy, trong lòng họ không khỏi nghĩ thầm.
Chẳng lẽ Cừu Tạ Hoa bỏ thêm đồ vào điểm tâm không chỉ vì không thích đứa cháu ngoại Ân Viêm này, mà bên trong còn tầng hàm nghĩa và mục đích sâu xa khác?
Nghĩ vậy, họ lại đồng thời dời tầm mắt lên trên người Dụ Trăn.
Dụ Trăn bị nhìn áp lực như núi, lúc này cậu mới hiểu vì sao lúc trên xe Ân Viêm lại dùng biện pháp truyền âm nhập mật, giải thích kỹ càng tỉ mỉ nguyên lý phệ linh trận với Định Tâm Phù cho cậu nghe.
"Dạ, cái này......" Cậu mở miệng, trong lúc nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cừu Phi Thiến thấy thế cho rằng cậu không dám nói trưởng bối, bà ngồi vào bên cạnh cậu trấn an: "Tiểu Trăn đừng sợ, biết cái gì thì nói cái đó, mẹ không trách con."
【 Cứ nói đúng sự thật là được, tôi sẽ bổ sung giúp cậu. 】
Dụ Trăn nghiêng đầu nhìn Ân Viêm, lại nhìn Cừu Phi Thiến rõ ràng tâm tình không tốt, lại còn trấn an cậu, trong lòng cậu mềm nhũn, nhìn qua lại rồi kéo balo Ân Nhạc lấy giấy viết từ bên trong ra, vùi đầu vừa vẽ vừa giải thích: "Chúng ta nói về lá bùa màu đỏ trên đầu giường ông ngoại trước, loại bùa này tên Định Tâm Phù, là loại cấp thấp, hiệu quả cũng có hạn, người sở hữu nó có thể lợi dụng lá bùa khiến người khác tin phục lời nói của người đó, đáp ứng yêu cầu của người đó, mẹ xem chỗ này......"
Lực chú ý của Cừu Phi Thiến dời đến tờ giấy trong tay cậu, nhìn cậu từ từ vẽ ra đồ án lá bùa trên đầu giường Cừu Tạ Hoa, nghe cậu giải thích kỹ càng tỉ mỉ, mày chậm rãi nhăn lại.
Hôm nay vừa tiến vào phòng Cừu Tạ Hoa bà lập tức chú ý tới lá bùa này, trước đó bà còn nghĩ có thể là sau khi lão gia tử khôi phục ký ức thì tật xấu mê tín lại tái phát, cầu cho mình một lá bùa bình an, kết quả không ngờ lại là Định Tâm Phù mê hoặc người gì đó.
Nhớ tới Cừu Tạ Hoa sau khi nhìn thấy bà liền nói những mấy lời trông như đang dẫn dắt kia, bà vô thức siết chặt nắm tay, trong lòng vừa hận lại vừa đau.
Cố ý, lần gặp mặt hôm nay toàn bộ đều đã được lên kế hoạch, lão gia tử vốn chẳng còn chút tình cảm cha con gì với bà! Một chút cũng không có!
Dụ Trăn nhận thấy cảm xúc của bà không ổn, dần không nói nữa, nhưng Ân Viêm lại vỗ vai cậu, ra hiệu cậu tiếp tục.
【 Cừu gia sắp sập, sớm bứt ra khỏi đó với mẹ với Ân gia mà nói đều là chuyện tốt. 】
Cừu Phi Thiến bên kia cũng nhanh chóng ổn định cảm xúc: "Tiểu Trăn con tiếp tục đi, phòng khách có gì không đúng, mẹ muốn biết rõ ràng."
Dụ Trăn lo lắng nhìn bà, lật sang mặt giấy trắng còn lại, tiếp tục nói: "Thảm lót trong phòng khách chính là phệ linh trận......"
Đơn giản giảng giải trận pháp một lần, Ân Viêm còn phối hợp lấy ra mấy miếng xương giả màu đen cho Cừu Phi Thiến nhìn.
Dụ Trăn vẽ xong trận pháp, cuối cùng cũng nói đến chỗ Cừu Phi Thiến để ý nhất. Cậu giải thích: "Thứ thêm vào điểm tâm là vật dẫn, phệ linh trận cùng loại với trận pháp hiến tế, ai ăn điểm tâm thì trận pháp sẽ hiến tế người đó, sau khi hiến tế hoàn thành người bày trận sẽ đạt được lợi ích. Vật dẫn khác nhau, cường độ trận pháp và lực hiến tế cũng sẽ khác. Vật dẫn nhẹ nhất là máu người sống, thứ này chỉ khiến người bị hiến tế gặp chút chuyện nhỏ, không tới mức tai nạn đãm máu nguy hiểm đến tính mạng. Mà nghiêm trọng nhất......"
"Nghiêm trọng nhất là cái gì?" Cừu Phi Thiến hỏi tiếp, vẻ mặt với ánh mắt đã hoàn toàn lạnh lẽo, bên trong không còn chút ôn hòa gì với Cừu gia.