Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc

Chương 19

“Gia Á, Gia Á?” Mâu Đặc nghi hoặc huých Gia Á đang ngẩn người một chút.

“A?” Gia Á bất ngờ hoàn hồn.

“Ngươi làm cỏ đuôi gai với rơm rạ lẫn vào nhau rồi kìa.” Mâu Đặc bật cười nhìn Gia Á, Gia Á hôm nay làm sao vậy? Là lạ.

“A! Thật có lỗi——” Gia Á căn bản không biết chính mình đang làm cái gì, cúi đầu nhận lỗi.

“Ngươi a, không khỏe thì cứ về nhà nghỉ ngơi đi, ta làm là được rồi.”

“Ta biết rồi.”

“Nếu không tìm người gọi lỗ đạt của ngươi về xem đi, sắc mặt ngươi không tốt lắm.” Mâu Đặc có chút lo lắng, không chỉ là không tốt, quả thực rất kém, cả hốc mắt đen thùi.

“Không cần đâu, ta về ngủ một chút thì tốt rồi——” Gia Á cảm thấy đầu mình rất nặng, trong lòng có việc làm gì cũng không xong.

Mâu Đặc thấy tình hình không ổn liền vội vàng tìm người đưa Gia Á trở về, xong lập tức xoay người kêu một lỗ đạt đi tuần tra tìm Tắc Vạn gọi về, nói khảm đặc của y không được khỏe.

Tắc Vạn vừa nghe thấy Gia Á bị bệnh, đang đánh liễu kê lập tức dùng tốc độ nhanh nhất bay trở về bộ lạc. Vừa vào cửa liền nhìn thấy Gia Á đang nằm trên giường, hai mắt trống rỗng không biết đang suy nghĩ chuyện gì, sắc mặt trắng bệch như bệnh.

“Gia Á, ngươi làm sao vậy?” Tắc Vạn vội vàng bước tới đem Gia Á ôm vào lòng, để hắn dựa vào ngực mình.

“Tắc Vạn —— ta.” Gia Á cau mày, nhìn thấy Tắc Vạn trong lòng càng thêm bất an, hắn là người nhu nhược, hắn muốn chạy trốn.

Từng bị con người tàn nhẫn đuổi giết, hắn hận nhân loại là điều không thể nghi ngờ! Bởi vì hận nên không thể tin tưởng được, hắn không thể tin bất kì ai, ngay cả chính mình cũng không thể. Chuyện cũ bất ngờ xuất hiện trước mắt, máu tươi, sinh mệnh bị đoạt đi! Người biến chủng, người biến chủng cũng là người mà! Vì cái gì bọn họ có thể đối xử như vậy, vì cái gì bọn họ có quyền giết hết tất cả thân nhân, giết hết bạn bè, giết hết tất cả đồng loại của hắn! Biến chủng nhân đã làm sai chuyện gì? Bởi vì có năng lực đặc biệt sao? Hắn tình nguyện không có loại năng lực này, nêu không có nó thì bọn họ có phải sẽ được sống tốt không?

“Gia Á, ngươi đừng khóc!” Tắc Vạn luống cuống tay chân giúp Gia Á lau mặt, lo sợ bàn tay mình thô ráp làm Gia Á cảm thấy đau đớn nên càng vụng về hơn.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi có thể nói với ta mà.” Những giọt nước mắt trong suốt nóng bỏng rơi vào lòng bàn tay y, đốt cháy cả trái tim y.

“Tắc Vạn, có lẽ ta phải đi rồi——” Gia Á chôn mặt trong lồng ngực Tắc Vạn, phải đi rồi, thứ làm hắn luyến tiếc nhất chính là lồng ngực ấm áp này. Nhiều năm như vậy, Tắc Vạn là người đầu tiên, người duy nhất chịu tiếp nhận hắn, người đầu tiên chịu quan tâm hắn, người đầu tiên tốt với hắn, người đầu tiên nói hắn có thể vĩnh viễn lưu lại.

“Ngươi muốn đi đâu?” Tắc Vạn cảm thấy căng thẳng tột độ, níu lấy cánh tay Gia Á.

“Ngươi không được đi! Ngươi nói, ngươi sẽ ở lại mà!” Tại sao hắn lại muốn đi? Y đối xử với hắn chưa đủ tốt hay sao?

“Tắc Vạn, ngươi không cần đối xử với ta tốt như vậy, ta không phải khảm đặc, ta không phải! Ta không muốn tin tưởng nữa! Bọn họ không tiếp nhận ta, không cần ta!Bọn họ giết chết cha mẹ ta, giết chết bạn bè của ta, giết hết tất cả biến chủng nhân đời ba! Ta hận bọn hắn! Ta hận——” Gia Á cuộn người lại, tựa vào trong ngực Tắc Vạn.

Tắc Vạn không biết những người Gia Á nói là ai? Về phần Gia Á có phải khảm đặc hay không đối với y không quan trọng! Y chỉ biết, Gia Á là bầu bạn của y, là vợ của y! Y tuyệt đối sẽ không buông tay!

“Gia Á, ta muốn ngươi——” Tắc Vạn ôm lấy Gia Á đang vô lực. “Ngươi có nhớ những lời ra đã nói không? Lỗ đạt khi mất đi bầu bạn sẽ tìm một nơi yên tĩnh tự sát. Nếu ngươi đi rồi ta cũng sẽ làm như vậy, là thật.”

Gia Á ngẩng đầu, ánh mắt đỏ hồng nhìn Tắc Vạn tràn ngập mê mang cùng mâu thuẫn. Tắc Vạn cúi đầu không chút do dự hôn lên môi Gia Á, đầu lưỡi thú nhân thô ráp xẹt qua khoang miệng từng tấc từng tấc chiếm đoạt, dây dưa với đầu lưỡi muốn lẩn trốn của Gia Á.

“Ân! Tắc Vạn, ngươi làm gì!” Gia Á kinh hoảng đẩy Tắc Vạn ra, chính là đối phương lại cứng rắn như một tòa núi không thể lay chuyển.

Ánh mắt chuyên chú cùng vô vàn ôn nhu của Tắc Vạn làm trái tim Gia Á đập dồn dập, Tắc Vạn hôn hắn——

“Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã thích ngươi. Lúc đó ngươi cũng không biết đâu, một mình ngươi tiến vào khe cốc sông đỏ, ta nghĩ ngươi muốn tới đó tự sát nên đi theo phía sau. Sau đó, ngươi gặp hình cung lang, ta muốn giúp ngươi kết quả ngươi tự mình đá bay chúng làm ta giật cả mình.” Tắc Vạn nhớ lại cảnh tượng khi đó, không khỏi bật cười.

Gia Á gục đầu xuống, hóa ra lúc đó Tắc Vạn đã ở phía sau hắn? Hắn không biết——

“Ta vẫn luôn đi theo ngươi, nhìn ngươi dùng loại vũ khí đặc biệt kia chiến đấu với Mãnh Mã Đặc, lúc nó hôn mê ngươi còn đạp nó vài cái cho hả tức. Nhìn ngươi lao xuống dòng sông, trong chớp mắt đánh bại một con xỉ ngư. Lúc ngươi tỉnh, ta giúp ngươi mở đường, lúc ngươi ngủ ta ở gần đó bảo hộ. Mãi đến khi nhìn thấy Bố Đạt Thú làm ngươi bị thương, nhịn không được mới lao ra.”

Gia Á nhịn không được mỉm cười, Tắc Vạn theo hắn lâu đến vậy mà một chút hắn cũng không phát giác được.

“Nếu ta không bị thương? Có phải ngươi vĩnh viễn không ra mặt đúng không?”

Tắc Vạn đặt xuống trán Gia Á một nụ hôn.

“Cho dù ngươi có bị thương hay không ta cũng muốn chạy tới, bằng không sớm hay muộn ta cũng bị chính mình bức điên, cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân không phải lúc nào cũng có, tuy ta biết, có lẽ ngươi cũng không cần ta bảo hộ.” Đây cũng là chuyện làm Tắc Vạn đau đầu, y biết rõ có lẽ Gia Á cũng không cần y giúp, không có y, hắn cũng có thể sống tốt——

“Thế còn chuyện giả kết hôn? Ngươi đã sớm mưu tính đúng không?” Gia Á giả vờ bày ra bộ dáng bức cung. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Nói ta mưu tính từ sớm cũng được, trăm phương ngàn kế cũng tốt, ta chính là muốn ngươi, cho dù không có cơ hội kia ta cũng sẽ tìm lý do đem ngươi chỉ hôn cho mình.”

“Hay quá hén!” Gia Á cho Tắc Vạn một quyền, nhưng đối với y mà nói, cú đánh này căn bản không đau chút nào—— không, phải nói là không đau nhưng lại có cảm giác ngưa ngứa.

“Vậy ngươi có đi nữa không? Nếu phải đi thì mang ta đi theo đi, bằng không ta nhất định sẽ tìm một nơi tự sát.” Tắc Vạn đáng thương nhìn Gia Á.

“Hừ! Ngươi hiện đang nằm trong diện tình nghi, chữ tín phá hủy hết rồi.”

Tuy rằng Tắc Vạn không biết tình nghi, hay chữ tín là ý tứ gì nhưng y biết nó nhất định không phải chuyện tốt.

“Gia Á——”

Ánh mắt đáng thương của Tắc Vạn làm Gia Á không thể nhìn thẳng y, cúi đầu cọ cọ.

“Ta sợ.” Gia Á than thở.

“A?” Tắc Vạn không nghe rõ.

“Ta nói, ta sợ.” Gia Á kỳ thật cũng không muốn đi, hắn luyến tiếc, chính là ngày nào chưa thẳng thắng nói rõ mọi chuyện cho Tắc Vạn, hắn sẽ không có niềm tin, lo sợ sẽ bị vất bỏ, một lần nữa lênh đênh trong vũ trụ như lục bình. Có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ kể hết mọi chuyện với Tắc Vạn, nếu lúc đó Tắc Vạn không thừa nhận hắn, hắn sẽ lại ra đi. Hắn đã mệt mỏi với chuyện phải lựa chọn, lúc này đây cứ để Tắc Vạn chọn lựa đi.

Tắc Vạn ôm chặt Gia Á, khóe miệng mỉm cười. Y biết, Gia Á nói như vậy là đã quyết định lưu lại.

“Gia Á, ta sẽ tốt với ngươi cả đời.”

“Ân.”

“Vậy chúng ta làm bầu bạn chân chính đi.”

“Ân? Ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!”
Bình Luận (0)
Comment