Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 156

“Nói chuyện?” Tống Mặc tựa vào lưng ghế, nhìn Laurent, “Ngài muốn bàn gì với ta chứ, vương phi điện hạ?”

Laurent kéo ghế, tự nhiên ngồi đối diện Tống Mặc, thái độ rất tùy ý, giống như muốn nói chuyện phiếm với Tống Mặc. Chỉ là lời nói ra, lại khiến Tống Mặc xém chút phun máu, “Thân ái, nên biết rằng, làm bậy rồi bỏ không phải hành vi tốt.”

Làm bậy rồi bỏ? Y làm bậy rồi bỏ với ai?!

Tống Mặc kinh ngạc nhìn Laurent, nghẹn họng.

Laurent cười ưu nhã, quạt hương nhỏ trong tay nhẹ quạt hai cái, tiếp theo đóng lại, che nửa môi, chân mày nhướng lên, “Bất luận thế nào, là một nam nhân, đều phải gánh trách nhiệm. Ăn rồi không thừa nhận, kéo quần lên rồi liền không nhận người, chuyện này, thực sự không phải nam nhân nên làm, ngươi nói đúng không, thân ái?”

Mắt Tống Mặc chậm rãi híp lại, thì ra, lai giả bất thiện à.

“Ý của ngài là, Rhys?” Tống Mặc giao hai tay lại, đặt lên đầu gối, “Ngài cảm thấy, giữa chúng tôi là như thế sao, ta làm bậy rồi bỏ hắn, không chịu trách nhiệm sao?”

“Ta đương nhiên không cho là thế.” Laurent lắc đầu phủ nhận, “Ta chỉ đang thảo luận đề tài này với ngươi thôi. Ta tin, ngươi sẽ không làm thế với Rhys.”

“Trước kia quả thật không có.” Tống Mặc cười nói: “Nhưng, ngài đã nhắc nhở ta.”

Sắc mặt Laurent trở nên khó coi. Tống Mặc thì không chút để ý, tiếp tục nói: “Có lẽ, ta có thể thử xem.”

“Tống Mặc Grilan, ngươi nghiêm túc sao?”

“Trong miệng ngài, ta đã là kẻ phụ tình không chịu trách nhiệm, làm bậy rồi bỏ mà.”

Laurent siết chặt cây quạt trong tay, nan quạt gãy một cái rắc, rớt xuống đất. Tống Mặc co giật khóe miệng, chọc giận vị trước mặt, hình như không phải chủ ý tốt. Nhưng ai bảo bà vừa vào đã bày vẻ hưng sư vấn tội, bày cái mặt này cho ai coi? Cho dù là vương phi thân vương, cũng đừng mơ muốn làm loạn ở địa bàn của y! Chơi xong rồi bỏ, ăn xong không thừa nhận… mọe, cho dù y muốn bỏ, cũng phải bỏ rồi mới được, cái tên giống y như cao gia trâu đó, dính lên rồi thì không lột ra được, Laurent rõ ràng đang trân mắt nói dối, có dụng tâm khác, Tống Mặc y không dễ dọa như thế.

Laurent và Tống Mặc nhìn nhau mấy giây, nhìn sự kiên định và không chút sợ hãi trong đôi mắt màu đen đó, bà đột nhiên cười ra tiếng.

“Thân ái, ta xin lỗi vì lời của mình vừa rồi, đó chỉ là nói đùa thôi.” Thái độ của Laurent đột nhiên chuyển biến một trăm tám mươi độ, ngữ khí trở nên ôn hòa: “Thật ra, ta cho rằng, ngươi là một đứa trẻ ngoan thành thật, kiên định, dũng cảm gánh lấy trách nhiệm.”

Tống Mặc: “…”

“Rhys nói với ta, hôm qua ngươi đã cầu hôn nó, nó cũng đáp ứng rồi, là mẹ của Rhys, ta chỉ muốn khảo nghiệm ngươi một chút. Ngoài ra, thảo luận với ngươi vài chuyện về hôn lễ.”

Tống Mặc: “…” Thì ra, nói một đống thứ như thế, đi một vòng lớn như thế, chỉ là muốn đợi y ở đây sao? Khiến y muốn chối cũng không thể. Nếu không, chính là người không thành thật, không kiên định, không dũng cảm gánh lấy trách nhiệm?

Còn đứa trẻ ngoan… đứa trẻ ngoan ba mi!

Quả nhiên, lão yêu quái vạn năm không thể xem thường, so với Laurent, chút đạo hạnh của Rhys căn bản không đủ nhìn.

Chuyện đã tới nước này, Tống Mặc đã không có chỗ để nuốt lời nữa. May là y cũng không định nuốt lời. Chỉ là ăn hiếp người phát nghiện, muốn kéo dài một thời gian. Với thái độ của Laurent, xem ra bà sẽ không cho phép chuyện này tiếp tục kéo dài nữa, nếu bà không làm xong, nữ tử làm một mình không xong, tính ra thân vương Myers cũng muốn đích thân ra trận, diễn một màn nam nữ hỗn hợp có đôi, nhất định phải giải quyết xong Tống Mặc.

Con trai làm không xong, mẹ đã lên, mẹ làm không xong, cha mẹ cùng lên, như vậy thật là… Tống Mặc muốn phỉ nhổ, nhưng không tìm thấy nhược điểm để đả kích.

Rhys cho dù đã có năng lực trên ‘thành niên’, nhưng số tuổi vẫn còn y nguyên thì phải? Tuy là hơn một ngàn bảy trăm chín mươi tuổi đối với Tống Mặc mà nói đã đủ lớn rồi…

Laurent thấy Tống Mặc không nói gì, cũng không để ý, tự nói: “Rhys đã nói với ta tình huống của các ngươi, không cần lo lắng, ta và Orlando đều là cha mẹ văn minh, các ngươi muốn cử hành hôn lễ ở đâu, cử hành hôn lễ thế nào, sau hôn lễ sinh sống ở đâu, chúng ta đều sẽ không chen tay chỉ vẽ.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên.” Laurent cười, tiếp tục: “Orlando và ta, đều đã thừa nhận ngươi là một thành viên của gia tộc Myers, bạn đời của Rhys, chỉ thiếu một hôn lễ mà thôi. Thật ra, chúng ta không để ý thứ trên hình thức này lắm, nhưng, Rhys dù sao cũng là người kế thừa thân vương, cần phải suy nghĩ tới các phương diện, là bạn đời của Rhys, chắc ngươi có thể thấu hiểu mà, đúng không?”

Tống Mặc gật đầu, y không phải người không nói lý. Lời của Laurent quả thật có đạo lý, y sẽ không phản bác.

“Thân ái, yêu cầu duy nhất của ta và Orlando là, sau khi ngươi và Rhys kết hôn, mỗi năm phải sống đủ hai tháng ở ma giới, thời gian khác các ngươi có thể tự sắp xếp, như thế là được rồi.”

“Chỉ đơn giản như vậy?”

“Chỉ vậy.” Laurent nghiêng người tới trước, một tay nâng cằm Tống Mặc, đôi mắt màu biển xanh nhìn Tống Mặc thật sâu, “Thân ái, ngươi sẽ không khiến ta và Orlando thất vọng chứ? Có thể thấu hiểu cho nguyện vọng của người làm cha mẹ, muốn con trai phụng dưỡng chứ?”

“Ta… có thể hiểu.” Đã nói tới nước này rồi, nếu Tống Mặc còn muốn trưng thái độ cố chấp không nghe, cũng khó tránh khỏi thiếu nhân tình. Nhưng, y có hơi không cam tâm khi bị Laurent nói vài câu đã cho vào tròng như vậy. Tuy rằng ban đầu y không dự định đá Rhys để tìm người khác, nhưng mà kết hôn như thế…

Laurent thấy biểu cảm Tống Mặc không đúng lắm, lại sáp gần hơn, nói vào tai Tống Mặc, “Thân ái, một nửa tài sản của nhà Myers sẽ là ‘sính lễ’ của Rhys, nếu ngươi để ý, thì coi như ‘của hồi môn’ cũng được.”

Một nửa tài sản của nhà Myers?

Tống Mặc đảo đảo mắt, bất kể là sính lễ hay của hồi môn, tài sản của thân vương ma tộc, chắc là rất nhiều đi?

Laurent thấy Tống Mặc đã dao động, khóe môi cong lên, “Ma giới là do bảy vị thân vương ma tộc cùng thống trị, thân vương Myers, là người giàu có nhất trong bảy vị ma tộc này.”

Mắt Tống Mặc sáng bừng lên.

“Sau khi ngươi kết hôn với Rhys, là bạn đời của người kế thừa thân vương, sẽ được trao phong hiệu công tước, có được tất cả quyền lực mà công tước ma tộc nên có, bao gồm đất đai, tài phú, và một tòa thành lũy tương xứng với thân phận công tước.”

Mắt Tống Mặc sáng rỡ, trước mắt dường như xuất hiện một tòa thành cổ hùng vĩ, trong phòng của thành chất đầy kim tệ và bảo thạch, y đứng trên núi nhỏ do kim tệ chất thành, trên người đeo đầy bảo thạch, hai tay chống nạnh, cười ha ha…

“Thế nào, kết hôn với Rhys, rất nhiều ích lợi đúng không?”

Laurent nhân cơ hội thêm mồi lửa, búng tay một cái, một bản khế ước viết bằng văn tự ma tộc xuất hiện giữa không, mở ra trước mặt Tống Mặc, “Đây là hôn thư của ma tộc, trên đó liệt ra tất cả quyền lực và tài phú mà bạn đời của người kế thừa thân vương có thể đạt được.”

Tống Mặc ngẩng đầu nhìn hôn thư lơ lửng trên trời, Laurent nhìn Tống Mặc, hai người, đồng thời cười.

Ngoài phòng, Rhys gần như dán dính người lên cửa, không bỏ qua một chút âm thanh nhỏ nào truyền ra từ trong phòng, Laurent nói với hắn, nếu dám ẩn thân trộm chạy vào, thì đánh cho hắn ba tháng không thể xuống giường, vợ cũng đừng mơ lấy nữa. Rhys không dám cãi lại Laurent, nhưng càng không cho hắn biết, hắn càng khẩn trương. Cuối cùng phải làm chuyện dán cửa nghe lén này.

“Ngươi đang làm gì?”

Rhys bị âm thanh đột nhiên vang lên sau lưng dọa nhảy dựng, quay đầu lại, thì thấy Sean đang thò đầu ra khỏi cửa ma giới bán mở, một nửa người vẫn còn ở trong cửa, nửa kia thò ra ngoài cửa, giống như muốn ra, lại giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chui lại.

Trên trán Rhys hiện ba đường đen, tên này, sao lại là cháu của mẹ, anh họ của hắn chứ?

“Ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi đang là gì?” Sean truy hỏi, nhìn quanh, rồi bước ra khỏi cửa. Sau khi hắn bước ra, cửa ma giới bắt đầu đóng lại, không qua bao lâu, đã biến mất.

“Xuỵt, nhỏ giọng thôi.” Rhys nháy mắt với Sean, “Mẹ ta đang ở trong.”

“Dì?” Sean nghiêng đầu, lấy một trái táo trong túi áo ra, cắn rôm rốp, Rhys nhíu mày càng chặt hơn, hắn thật sự rất muốn đá tên này trở về ma giới.

“Ta không phải đã bảo ngươi nhỏ tiếng chút sao?”

Hai anh em họ đang nói chuyện, sau lưng họ lại vang lên một âm thanh, “Các ngươi ở đây làm gì?”

Rhys và Sean đồng thời quay đầu, thì ra là lão quản gia John của phủ lãnh chủ. Lão John cầm một cái mâm bạc trong tay, trong mâm là bánh kem tinh xảo và một bình trà táo. Hai đầu bếp mang từ Chisa về quả thật có tay nghề không tồi, làm bánh kem càng ngon hơn, cho dù có là nguyên liệu đơn giản, cũng có thể làm vô cùng ngon, hình dáng cũng rất đẹp. Tống Mặc ăn xong rất vừa lòng, đem bánh kem họ làm ra bán trong tiệm, phản ứng cũng rất không tồi.

Tống Mặc chia một phần lợi nhuận bán bánh kem cho họ, hai người Chisa vô cùng cảnh kích. Sau đó thấy hai hài tử tới nhà bếp giúp đỡ rất thông minh, cũng rất yêu thích làm bánh kem, liền dứt khoát dạy tay nghề làm bánh cho chúng.

Tống Mặc lại cho họ thêm hai trăm kim tệ. Muốn học tay nghề của người ta, đương nhiên phải trả tiền! Hai hài tử biết được, nhân lúc Tống Mặc đến trường, liền tìm Tống Mặc, nói với y, chúng sẽ dùng sức lao động của mình báo đáp lãnh chủ đại nhân, chúng tuyệt đối sẽ không khiến kim tệ của lãnh chủ đại nhân phải phí trắng.

“Lãnh chủ đại nhân đối tốt với chúng tôi, chúng tôi nhất định cũng phải đối tốt với lãnh chủ đại nhân!”

Tống Mặc nhìn hai hài tử, không biết nên nói gì. Chỉ cảm thấy, ngực bị nghẹn lại, mũi cũng hơi chua. Y từ lúc nào đã trở nên đa sầu đa cảm như thế rồi.

Ngoài phòng, Rhys và Sean nhìn lão John chằm chằm, quản gia thân hình thẳng tắp nhíu mày lại, bất thiện trừng hai ma tộc một cái, trong ánh mắt tràn đầy cảnh cáo, cất bước, đi tới bên cửa, giơ tay gõ cửa, “Lãnh chủ đại nhân, ta vào được chứ.”

“Vào đi.”

Bên trong truyền ra tiếng của Tống Mặc, lão John đẩy cửa vào, tiện tay đóng cửa luôn, nhốt Rhys và Sean bên ngoài. Sau đó, trong phòng loại truyền ra giọng nói vui mừng của Laurent, “Bánh kem dâu tây? Thân ái, đây chính là điểm tâm ngươi từng nói với ta sao?”

“Phải, vương phi điện hạ.”

Lời tiếp theo, không nghe rõ nữa, Rhys dứt khoát dán lên cửa lần nửa, Sean thì đứng một bên, nhanh chóng giải quyết xong quả táo, liếm liếm môi, con mắt thâm sâu, không biết đang nghĩ gì.

Qua một hồi, cửa đột nhiên mở ra, Rhys vô thức quay người muốn chạy, nhưng bị một cánh tay từ sau lưng níu cổ áo, quay đầu lại, thấy Laurent đang cười híp mắt nhìn hắn, “Con trai, con đang làm gì đây?” �

“Mẹ.” Rhys nuốt nước miếng, lúng túng cười.

Tống Mặc bước ra sau lưng Laurent, thấy dáng vẻ Rhys và Laurent, chân mày nhíu lại, bước tới kéo cổ tay Laurent, nói: “Vương phi điện hạ, nếu ta không nhớ sai, vừa rồi ta đã ký hôn thư, hắn, hiện tại đã thuộc về ta rồi, đúng không?”

“Đúng.”

“Vậy thì.” Tống Mặc kéo tay Laurent ra khỏi người Rhys, “Chưa được ta cho phép, bất cứ ai cũng không thể tùy ý chạm vào hắn nữa, cho dù ngài là mẹ của hắn, cũng không được.” Laurent gia bạo thân vương Myers thế nào y không quản, nhưng đối với Rhys, thì không được! Đây đã là ‘vợ’ của y rồi, đương nhiên phải bảo vệ. Người của mình, chỉ có mình có thể ăn hiếp.

Tống Mặc kéo Rhys ra sau lưng mình, ngẩng đầu nhìn Laurent, không có chút ý tứ nhượng bộ.

Trong mắt Laurent vụt qua tia kinh ngạc, nhìn Tống Mặc, lại nhìn Rhys được bảo vệ sau lưng Tống Mặc, hai má hắn đỏ bừng, đỉnh đầu bốc ra bong bóng hạnh phúc màu phấn hồng, không biết nên nói cái gì.

“Thân ái.” Rhys đặt hai tay lên vai Tống Mặc, cúi đầu, hơi thở khoan khoái phả lên sau tai Tống Mặc, “Cảm ơn ngươi.”

Tống Mặc nghiêng đầu qua, nâng cằm Rhys, hôn lên môi Rhys một cái: “Không cần cám ơn, ngươi đã là người của ta rồi, bảo vệ ngươi là điều nên làm.”

Bong bóng màu phấn hồng bốc ra trên đầu Rhys đã biến thành hình trái tim.

Laurent triệt để câm nín.

Lão John vừa rồi ở trong phòng đã tận mắt thấy Tống Mặc ký tên lên hôn thư của ma tộc, tuy rằng ấn tượng của ông đối với ma tộc không tốt lắm, nhưng nếu Tống Mặc đã nguyện ý, ông cũng không có lập trường ngăn cản. Nhưng, nhìn Rhys đứng bên cạnh Tống Mặc, quản gia đại nhân, vẫn thấy chướng mắt đủ đường. Thật sự rất muốn đá bay…

Rhys đột nhiên cảm thấy lưng rét lạnh, sờ cổ, lỗi giác sao?
Bình Luận (0)
Comment