Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 74

Quốc vương Obi Hắc Viêm ở lại Grilan thời gian này, quan viên lớn nhỏ của hành tỉnh tây bắc gần như hai ngày ba lượt đến Grilan báo cáo. Tuy trước đó bị Hắc Viêm đuổi đi mấy lần, nhưng vẫn không thể nào đánh tan nhiệt tình lớp sau thay lớp trước, chạy tới Grilan của họ.

Khi tuyết lớn chặn đường còn tốt, tuyết đọng bắt đầu tan, biên cảnh Grilan lại lần nữa trở nên náo nhiệt. Quốc vương bệ hạ không gặp bọn họ? Không sao, có thể cùng Grilan bù đắp cho nhau, tiến hành gặp mặt hữu nghị một chút.

Phản ứng của Tống Mặc đối với việc này, là trực tiếp chép miệng.

Bù đắp cho nhau?

Grilan hiện tại nghèo rớt mùng tơi, đường trắng và rượu nho đều bị Hắc Viêm chiếm rồi, Nelson tăng ca tới thổ huyết, số lượng tiểu x thư cũng chỉ đủ cung ứng cho Galland. Bù đắp con khỉ.

Gặp mặt hữu nghị?

Nếu y nhớ không lầm, thời gian trước, bọn họ còn đang đánh trận thì phải? Tuy rằng đánh giả với Saivans, nhưng Hắc Viêm là sống mái đao thật súng thật. Không thấy y dẫn các lãnh dân cả ngày cả đêm tu sửa lại lãnh địa như bề mặt trăng đó sao? Hữu nghị cái đầu.

Mục đích những người này tới Grilan, mọi người đều thầm biết rõ.

Chẳng qua Tống Mặc không vạch trần bọn họ, cũng không ngăn cản bọn họ, chỉ là mỗi lần nhìn thấy những nhân viên công vụ một thân tơ lụa bảo thạch, đi ra đi vào lãnh địa của mình, Tống Mặc đều có xúc động muốn hạ thủ mổ xẻ con dê béo đó.

“Lãnh chủ đại nhân, ngài không thể làm thế.”

“Tại sao?”

“Ngài từng nói, thỏ không ăn cỏ gần hang.” Lão John đúng lý đúng lẽ nói: “Cho dù là ăn cướp, cũng phải cướp cho có phẩm vị, loại chuyện vừa nhìn đã biết là ai hạ thủ, chỉ có đồ ngu mới làm.”

Tống Mặc trầm mặt nhìn lão John, lại nhìn những đài triển lảm bảo thạch huênh hoang xuống xe ngựa ở không xa, sầu muộn.

Ăn cơm phải trả tiền, đây không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Con rồng bụng bự đó ở lãnh địa của y ăn không uống không, còn không cho phép y mổ vài con dê béo, đòi tiền vốn về sao? Huống hồ mấy con dê béo này ngày ngày vặn eo lắc mông lả lơi khoe thịt trước mặt y, chỉ có thể nhìn không thể mổ, mọe nó không có thiên lý!

Lão quản gia John thở dài, “Lãnh chủ đại nhân, đây là hiện thực. Ngài phải tiếp nhận thôi.”

Tống Mặc lại siết chặt nắm tay, hung ác nói: “Hiện thật gì đó biến mẹ đi! Cho dù tiền vốn không thể đòi về, cũng phải kiếm chút tiền lời!”

Lão John: “…”

Ngày hôm sau, Tống Mặc liền mang các lãnh dân sửa chữa lại tường vây ngoài biên cảnh, để Gerrees trồng nho và mía ở bên tường vây lần nữa. Chỉ để lại vài chỗ cửa ngầm trên tường, và một đại môn có thể nhìn thấy được từ bên ngoài tường vây, trước cửa có hai trụ gỗ, trên trụ gỗ dùng ngôn ngữ thông dụng của đại lục Quang Minh viết hai dòng chữ tràn đầy ý họa: “Tường này ta xây, cửa này ta dựng, muốn đi qua đây, để lại năm kim tệ!”

Tống Mặc đứng cách tường vây mấy mét, nhìn những hoa nho tỏa hương theo gió và mía đung đưa theo gió, hai tay chống nạnh, cười phải gọi là đắc ý, “Quản gia, thấy không, đây chính là trí tuệ!”

“Lãnh chủ đại nhân, nếu muốn thu tiền, tại sao không thu nhiều chút?”

“Ta muốn viết năm ngàn kìa, nhưng bọn họ sẽ không đưa. Làm người không thể quá tham lam, quản gia, ngươi ẩu quá.”

Tuy lão John không hiểu ‘ẩu quá’ Tống Mặc nói có nghĩa là gì, nhưng lại rất có xúc động muốn banh đầu lãnh chủ đại nhân ra, xem thử bên trong rốt cuộc chứa cái gì.

Cứ thế, Hắc Viêm ở hầm rượu dưới đất ‘mơ mơ màng màng’, Tống Mặc thu phí qua đường tới quên trời quên đất, hơn nữa dưới danh mục phí qua đường, lại tăng thêm phí xe ngựa, phí trà nước, phí tổn thất trục cửa, phí lao động trông chừng ‘cửa thành’, vân vân vân vân. Tóm lại, lớn lớn nhỏ nhỏ hơn hai mươi khoảng thu phí, mỗi khoảng thu đều lấy phí dụng không cao, nhiều nhất không vượt quá năm đồng kim tệ, nhưng tích ít thành nhiều, thu từng khoản lại, tổng số vô cùng khả quan. Nhân viên công vụ hành tỉnh tây bắc vì muốn cầu kiến quốc vương, để có thể bàn giao với cấp trên, chỉ có thể cam tâm tình nguyện móc tiền, mỗi lần tới Grilan du lịch một chuyến, đều bị lột một tầng da. May là Tống Mặc chỉ muốn thu chút lợi tức, không dự định làm quá tuyệt, nếu không, những con dê béo hai ngày ba lượt tới Grilan làm khách này, sớm muộn cũng hưởng thụ được lạc thú ‘chạy lõa thể’ một bữa.

Sau khi đếm xong kim tệ thu được trong một tuần, Tống Mặc cất kim tệ vào túi, đột nhiên nói với lão John: “Saivans chắc sắp tới rồi.”

Lão John ngây ra, hỏi: “Lãnh chủ đại nhân, ngài xác định?”

“Ừ.” Tống Mặc giao hai tay lại, chống cằm, “Quốc vương Obi ở đây, quan lớn quan nhỏ tại hành tỉnh tây bắc tới báo cáo không thiếu một ai, nhưng tổng đốc hành tỉnh tây bắc thì lại không lộ diện, cái này cũng không khỏi quá mức kỳ quái.”

Lão quản gia John gật đầu, “Ngài cảm thấy trong đó có vấn đề?”

“Vấn đề sao, ta cũng không rõ lắm.” Tống Mặc dùng ngón tay út vạch lên môi, “Nhưng chỉ cần hắn đích thân tới, ta sẽ có thể xác định một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Đó là ngày con rồng bụng bự kia rời khỏi đây.”

Sự thật đúng như Tống Mặc dự liệu, ngày hôm sau, Saivans đích thân tới Grilan. Nhìn thấy Saivans bước xuống khỏi xe ngựa, Tống Mặc chớp mắt với lão John. Thế nào, quản gia, nói đúng rồi đi?

Saivans không phí lời, trực tiếp nói với Tống Mặc, hắn muốn gặp quốc vương.

Saivans vẫn không đích thân tới Grilan, nhưng hắn từ miệng các quan viên trở về đã biết, quốc vương bệ hạ hiện tại cả ngày ở trong hầm rượu dưới dất, trong một ngày, gần như phần lớn thời gian đều dùng để ngủ, rất ít khi tỉnh táo. Saivans nhất định phải lập tức đích thân giao mật lệnh vào tay Hắc Viêm, hắn biết, Tống Mặc khẳng định sẽ có biện pháp.

Tống Mặc sờ cằm, híp mắt lại, “Kim tệ tốn nhiêu đây!”

Tống Mặc giơ năm ngón tay ra.

“Năm mươi? Không vấn đề!”

Saivans tự nhiên sẽ không cho rằng năm đồng kim tệ là có thể bãi bình Tống Mặc, nhưng hắn vẫn là chưa hiểu biết đủ sâu với tính cách chết cũng cần tiền của Tống Mặc.

“Năm trăm.”

“… Trên người ta không mang theo nhiều tiền như thế.”

“Bảo thạch cũng như nhau.”

“Được rồi.”

Tổng đốc đại nhân chỉ có thể tháo nhẫn bảo thạch lam trên ngón cái xuống, giao cho Tống Mặc, trong lúc vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón út tay phải Tống Mặc, lập tức kéo tay y, mắt trừng còn lớn hơn đồng tiền.

Tống Mặc bị hành động đột ngột của Saivans dọa nhảy dựng, tuy rằng chức vị thay đổi, nhưng dù sao vẫn là xuất thân đội trưởng kỵ binh, sức mạnh của Saivans không phải lớn bình thường, trong lúc kinh ngạc, càng khiến cổ tay Tống Mặc bị siết phát tê.

“Saivans, ngươi làm gì vậy?!”

“Cái này.” Saivans chỉ nhẫn trên ngón út của Tống Mặc, hỏi: “Ngươi từ đâu mà có?”

“Quốc vương bệ hạ Obi vĩ đại cho ta.” Tống Mặc không tốt lành đáp: “Ngươi có thể buông ta ra trước không?”

“Bệ hạ cho ngươi?” Mắt Saivans càng trừng lớn, Tống Mặc có chút lo lắng, hai con mắt của hắn có trực tiếp phọt ra khỏi hõm mắt rồi rớt xuống đất không vậy.

“Saivans, ngươi rốt cuộc bị sao vậy, cái nhẫn này có vấn đề à?”

“Vấn đề?” Saivans nhìn Tống Mặc, thần sắc phức tạp. Bản thân nhẫn không có vấn đề gì, nhưng hoa văn trên nhẫn, và cả bảo thạch đỏ khảm trên nhẫn, lại đại biểu vương thất Obi!

“Chiếc nhẫn này, thật sự là quốc vương bệ hạ cho ngươi sao?”

“Đúng mà.” Tống Mặc hoài nghi nhìn Saivans, lúc đó Hắc Viêm nói đây là khế ước, chắc không phải là trên nó thật sự có gì không đúng chứ, “Saivans, ngươi nói thật cho ta biết, thứ này, rốt cuộc có vấn đề gì?’

“Xin lỗi, việc này không phải ta có thể nói.” Bất luận quốc vương bệ hạ xuất phát từ mục đích nào giao chiếc nhẫn này cho Tống Mặc, Saivans chỉ có thể xác nhận một điều duy nhất là, bắt đầu từ lúc bệ hạ giao chiếc nhẫn cho Tống Mặc, thì đã tuyên bố Tống Mặc Grilan, được vương thất Obi bảo vệ. Bất cứ ai dám tổn thương tới y, đều là khiên chiếu với vương thất Obi, nói chính xác hơn, là đang khiêu khích quyền uy của quốc vương Obi Hắc Viêm.

Nhưng nếu quốc vương bệ hạ không nói những điều này cho Tống Mặc, Saivans cho rằng mình tốt nhất cũng đừng nói. Nếu không khóe quá hóa vụng, chỉ sợ quốc vương bệ hạ thật sự sẽ đưa hắn lên đoạn đầu đài.

Tống Mặc thấy miệng Saivans kín như bưng, biết có hỏi về chiếc nhẫn cũng không ra nữa, chỉ có thể xác nhận với Saivans, chiếc nhẫn này, liệu có lấy mạng nhỏ của y không.

“Tuyệt đối sẽ không.”

Saivans trả lời chém đinh chặt sắt, Tống Mặc tin tưởng, cho dù giao tình không sâu, ít nhất Saivans sẽ không lừa y trong chuyện này. Huống hồ, nhẫn gì đó, y có thể đi hỏi thử Rhys, tin rằng ma tộc đó sẽ vui vẻ giải đáp cho y.

Cùng lắm, lại hôn một cái thôi…

Chẳng qua thành ngầm hoàn tất rồi, Tống Mặc đang đối mặt vấn đề ‘trả tiền’. Trước khi chưa nghĩ được cách quỵt nợ tốt hơn, mỗi lần thấy Rhys, tim Tống Mặc đều muốn vọt lên cổ họng.

Mang Saivans đi tới lối vào thành ngầm, Tống Mặc lấy một miếng vải đen ra, Saivans chủ động bịt mắt mình lại. Mỗi một quan viên hành tỉnh tây bắc từng đến thành ngầm Grilan, đều nhất định phải làm vậy. Làm thế tuy không thể bảo đảm không chút sơ suất, nhưng vì bảo đảm an toàn của thành ngầm, Tống Mặc đã định xong chủ ý, đợi khi Hắc Viêm và hơn một ngàn hắc giáp kỵ binh của hắn ly khai, sẽ lập tức phong kín lối vào này.

Tống Mặc không dẫn Saivans xuống hầm rượu, mà trực tiếp dẫn hắn vào trong chủ thành, vải đen che mắt được mở ra, Saivans thấy Hắc Viêm đang tỉnh táo ngồi trên ghế dựa cao trong phòng, trước mặt bày một mâm kẹo đủ màu, đang ăn rất hứng thú.

“Bệ hạ.” Saivans lập tức cong lưng hành lễ, đồng thời đưa mật lệnh của thủ đô ra cho Hắc Viêm.

Hắc Viêm cầm văn kiện vẫn còn phong kín hoàn hảo, trực tiếp bóc ra, vừa xem, vừa gọi Tống Mặc đang định ly khai, “Tống Mặc Grilan, loại kẹo này không tồi.”

“Ngươi thích thì tốt, bệ hạ.” Tống Mặc cười híp mắt nói, “Nhưng ta nhất định phải nhắc nhở ngươi, số lượng ngươi ăn là phần của năm ngày.”

“…”

“Hơn nữa, định giá của loại kẹo này ngài đã biết, ngài có thể tưởng tượng một chút, đây là bao nhiêu kim tệ.” Tuy không cách nào ngăn cản con rồng bụng bự này chiếm tiện nghi của y, nhưng không có nghĩa là không thể nghĩ biện pháp khiến hắn cũng không vui vẻ. Hai người hiện tại là quan hệ hợp tác, tiền Tống Mặc kiếm, Hắc Viêm cũng muốn đạt lợi nhuận trong đó. Tống Mặc đây là đang nói rõ với Hắc Viêm, thứ hắn ăn mất, rất có thể là kim tệ dùng để trải đường.

Dù sao, trình độ yêu thương kim tệ của cự long, hoàn toàn không phân trên dưới với Tống Mặc.

Mình ăn mất kim tệ của mình, không đau thịt à?

Hắc Viêm xoa xoa nhẫn bảo thạch đỏ trên ngón cái, buông văn kiện trong tay xuống, đôi mắt vàng nhìn Tống Mặc, nói: “Tống Mặc Grilan.”

“Có gì phân phó, bệ hạ?”

“Giao dịch một thứ nữa, thế nào?”
Bình Luận (0)
Comment