Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 88

Nụ hôn nhẹ nhàng, chậm rãi đặt xuống, ngậm lấy đôi môi hơi mang hương rượu. Đỏ hồng, mềm mại, Rhys nâng gáy Tống Mặc, ngón tay thon dài trắng nõn len vào trong mái tóc đen, xúc cảm như tơ lụa khiến hắn yêu thích không rời.

“Thân ái, mở miệng ra.”

Đầu Tống Mặc hơi choáng váng, có lẽ y thật sự say rồi. Âm thanh chảy vào tai giống như lời nguyền của nữ vu, mỗi một chữ, đều mê hoặc thần trí của y, dẫn dắt mọi hành động của y.

Môi chậm rãi mở ra, đầu lưỡi khéo léo nhân cơ hội len vào, quấn quýt, trêu chọc, mang theo sự ấm áp khiến người không cách nào cự tuyệt, khiến y trầm say.

“Rhys…”

“Hử?”

Tống Mặc đột nhiên dùng sức ôm vai Rhys, kéo mạnh ngoại y của hắn, tay thò vào trong cổ áo sơ mi, nhiệt độ của lòng bàn tay, giống như có thể thiêu đốt làn da nam nhân.

Đôi mắt màu biển xanh hơi híp lại, trong mắt cháy bùng dục hỏa không thể hoài nghi. Mang theo dục vọng tối tăm và đáng sợ, tựa như có thể thiêu đốt người dưới thân thành tro.

“Thân ái, ngươi đang đùa với lửa.” Nắm lấy cánh tay đang quấy rối trên vai mình, nhẹ đưa tới khóe miệng, cắn chặt đầu ngón tay vẫn còn mang chút hơi ấm, khẽ dùng lực, hàm răng trắng bóc cắn sâu vào làn da màu mật, để lại một đường máu.

Đau đớn thoáng chốc khiến Tống Mặc hồi phục một chút thần trí, nhưng ngay lập tức lại bị nhiệt tình ập tới đánh tan.

Nụ hôn cuồng nhiệt, mang theo vị máu tanh, giống như cơn mưa bão đáng sợ, cuốn tất cả lý trí của y vào trong đó, y nhìn không rõ, sờ không tới, cũng đoán không thấu, chỉ có thể nương theo ngọn lửa đủ để thiêu hủy tất cả này.

Môi bị hút lấy mạnh bạo, gặm cắn, nó không còn giống nụ hôn giữa người yêu nữa, Tống Mặc chỉ cảm thấy mình đã trở thành thức ăn hợp khẩu vị nhất trong mắt nam nhân trên người, cảnh ngộ cuối cùng, chỉ có thể bị nuốt chửng vào bụng, hóa thành máu thịt của nam nhân, một chút cũng không còn lưu lại. Y bắt đầu cảm thấy sợ hãi, trong sợ hãi lại xen tạp một chút hứng thú khó thể nói rõ. Tựa hồ, y đang chờ đợi bị đối đãi như thế. Đầu lưỡi đã đi tới vai và trước ngực dẫn lên càng nhiều run rẩy và tê dại, hàm răng trắng tinh để lại từng vết từng vết răng cứ như dã thú đánh dấu lãnh địa.

Tất cả không gian, tựa hồ đều bị nam nhân tên Rhys Myers này lắp đầy, chiếm cứ. Ánh mắt nam nhân, cùng môi, và đôi tay, khống chế tất cả của y.

Áo trên và sơ mi của Tống Mặc không biết từ lúc nào đã bị xé mở, nút áo văng tứ tung, tay Rhys châm lửa khắp nơi trên người y, y phục toàn bộ đã trở thành phiền toái. Y muốn đứng lên, nhưng lại bị ấn trở về, nằm ngửa trên giường, y phục đã cởi được một nửa cuộn thành một cục, được lót dưới eo, hai cánh tay cũng bị hạn chế hoạt động, điều này khiến y cảm thấy không thoải mái, nhưng lại khiến nam nhân trên người hành động càng thêm thuận tiện.

Đôi môi giống như mang theo ma lực, cuối cùng bỏ qua điểm trước ngực y, thoáng chốc tiếp xúc với không khí, Tống Mặc có thể cảm giác được cơn xưng đau sau khi hơi ẩm ấm áp bốc hơi, khẳng định là bị cắn rách rồi, nam nhân này tuyệt đối cầm tinh con chó, hơn nữa là biến chủng…

Mái tóc dài màu nâu mát rượi xõa xuống, phủ lên người Tống Mặc, hòa hoãn bớt nhiệt độ đáng sợ kia, đôi môi dạo chơi khắp chốn thì không bỏ qua cho y, cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy eo y, nụ hôn như gặm cắn đặt lên bụng, giống như có một dòng điện từ nơi tiếp xúc lan ra khắp toàn thân y, Tống Mặc sợ ngứa, nơi không thể chạm vào nhất toàn thân, chính là eo của y, mà nơi sợ ngứa, luôn luôn là vòng mẫn cảm dễ gợi lên hứng thú nhất, eo Tống Mặc bị giữ chặt, bụng bị gặm cắn tùy ý không kiềm chế, y đã không còn muốn nghĩ sẽ để lại bao nhiêu dấu vết nữa, y đã hoàn toàn hưng phấn, cánh tay nắm ra giường mạnh bạo tới mức muốn xé rách miếng vải, hai chân dài không ngừng ma sát lên giường và lên eo lưng Rhys, nhưng nam nhân chính là không bỏ qua cho y, hung hăng cắn mạnh, bức bách y không thể không ngửa đầu, sâu trong cổ họng, phát ra tiếng kêu đè nén, gần như mang theo âm khóc.

“Rhys!” Tống Mặc dùng cùi chỏ chống người lên, cánh tay kia nắm lấy tóc Rhys, cắn mạnh, nghiến răng: “Ngươi đồ khốn láo toét!”

“Thân ái, tóc của ta ăn không ngon.” Rhys hơi ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ như hoa hồng nhuộm máu, “Không cần gấp như thế, chúng ta có cả một đêm, ta sẽ thỏa mãn ngươi.”

Thỏa mãn con quỷ!

Một tiếng gầm vừa rồi, khiến Tống Mặc tỉnh rượu một nửa, tục ngữ nói, rượu làm người gan dạ hơn, huống hồ Tống đại lãnh chủ trước giờ không cho rằng mình là nhát gan. Thấy Rhys vẫn còn tâm tình trêu ghẹo y, liền nhanh chóng giãy áo trên bó buộc hành động của mình ra, hai tay chống mạnh, trực tiếp đảo người, kéo Rhys trên người xuống áp dưới thân. Hai đầu gối mở ra, quỳ hai bên eo Rhys, hai tay ấn lên ngực Rhys, cúi đầu, “Ba mi, ông muốn say rượu làm càn!”

“Mời.” Rhys cười híp mắt nằm ngửa, không còn chút điên cuồng trước đó, chỉ có hơi thở dốc nặng nề, và chỗ nào đó dưới eo, mới có thể nói rõ cảm xúc kích động hệt như Tống Mặc của hắn lúc này.

Mời?

Tống Mặc liếm liếm môi, vậy thì y sẽ không khách khí nữa!

Kéo sơ mi của Rhys ra, cúi đầu, hung tợn cắn lên xương quai xanh của Rhys. Vừa rồi y bị cắn tới khóc cha gọi mẹ, nên đổi chỗ rồi!

Chỉ là Tống Mặc đã quên thân thể ma tộc này cường hãn thế nào, đạn pháo cũng bắn không xuyên. Tuy da thịt vẫn ấm áp mềm mại như thế, nhưng khi cắn, thì căn bản không phải dễ dàng. Cho dù y có mài mòn cả hàm răng, căn bản cũng không thể tổn thương hắn nửa phân!

Rhys dứt khoát giao hai tay gối sau đầu, để mặc Tống Mặc tùy ý làm bậy trên người mình. Thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng rên rỉ mang theo mê hoặc, “Thân ái, đúng là chỗ đó, mạnh lên! À, cố sức cắn ta đi! A! Ta thích ngươi như thế!”

Tống Mặc từ toàn thân nóng bức tới toàn thân lạnh lẽo, còn không tới ba giây.

Ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Rhys bị mình cắn tới hai má xuân xanh, mọe! Sao y lại quên mất, tên này là M trăm phần trăm!

Tống Mặc thẳng người dậy, chùi mép, cắn liếm mài cọ lâu rồi, khiến môi y càng thêm hồng nhuận, căng đầy, làm Rhys nhìn mà hai mắt bốc hỏa, nhịn không được lại áp Tống Mặc xuống dưới, trực tiếp kéo thắt lưng và quần y. Quần bị kéo tới đùi, động tác của Rhys đột nhiên dừng lại, hai mắt nhìn vẻ đẹp nội tại của Tống Mặc, nhẹ than một tiếng, “Thân ái, ngươi quả nhiên thích kiểu dáng này sao? Tuy ta cảm thấy cái này không là gì, nhưng, thỉnh thoảng thay đổi, vẫn tốt hơn đúng không?”

Tống Mặc cắn răng, quay đầu lại cười nhạo một tiếng, “Thế nào, thấy quần lót tứ giác hình hoa thì cứng không nổi à?”

“…”

Câu nói này của Tống Mặc căn bản chính là tự tìm đường chết.

Bất luận là chủng tộc nào, đối với một phái mạnh mà nói, ‘cứng không nổi’ gì đó, lực sát thương tuyệt đối không phải kinh người bình thường. Đây là từ khiêu chiến quyền uy phái mạnh, sớm nên bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục! Người nói với Rhys câu này lần trước… ừm, danh tiếng biến thái của gia tộc Myers quá mức huy hoàng, vẫn chưa có ai dám nói với phái mạnh trong gia tộc này câu nói đó.

Tống Mặc Grilan, lại một lần nữa sáng tạo tiền lệ của lịch sử. Y giúp thư tập được ghi chép trong lịch sử lưu truyền mãi mãi!

Chỉ là người lần đầu tiên ăn cua, hoặc nhiều hoặc ít luôn phải trả giá chút, chẳng hạn bị càng cua kẹp một cái. Mà cái giá Tống Mặc phải trả, tựa hồ nhiều hơn một chút…

Thần sắc Rhys biến đổi, nụ cười trên mặt càng lúc càng mê người, con mắt màu biển xanh nhiễm lên một tầng sáng đỏ như máu, nắm một tay Tống Mặc, ấn lên chỗ nào đó trên người mình, “Thân ái, ta có cứng được hay không, ngươi có thể đích thân cảm thụ một chút. Hay là, lập tức thử nghiệm luôn?”

Tống Mặc bị nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay dọa nhảy dựng, không tự chủ ấn ấn, nắm nắm, theo bản năng thầm ước tính độ dài và độ thô, dự đoán độ kéo dài một chút, sau đó triệt để sợ hãi.

Nhớ lại tình hình lần trước sau khi nắm qua, cảm tưởng của Tống Mặc chỉ có một, mọe nó kích cỡ trước khi cứng lên và sau khi cứng lên, sao lại chênh lệch nhiều như thế?!

Y xác định, Rhys tuyệt đối muốn làm người mặt trên rồi, nhưng cái kích cỡ này mà đâm vào trong người mình thì… có ai từng thấy qua người nào nhét một tấn đạn pháo vào trong họng pháo của pháo cối chưa? Hậu quả đó tuyệt đối là cúc hoa tàn, vết nứt đầy rẫy, huyết lệ cùng lên!

Nghĩ tới hậu quả này, Tống Mặc cứng đờ, hóa đá, rạn nứt.

Y vẫn còn thanh xuân tươi sáng phải qua, một đống kim tệ phải tiêu xài, không thể bị làm chết trên giường!

Miễn cưỡng cười hai tiếng, nói với Rhys đã chuẩn bị phát động, bất cứ lúc nào cũng có thể vác súng ra trận: “Đồng chí, hai ta kích cỡ như thế, muốn phối hợp thì không phải khó khăn bình thường, pin đại mà nhét vào khe lõm dành cho pin tiểu, nhét xong rồi cũng đem đi báo phế luôn.”

Tống Mặc đã bị chấn động tới nói năng lung tung.

Rhys nhíu mày, con mắt híp lại nguy hiểm, “Ngươi là đang, cự tuyệt ta? Trong tình huống này?”

“Không! Tuyệt đối không phải!” Tống Mặc lắc đầu như trống bỏi, đối với bất cứ nam nhân nào mà nói, chỉ cách cửa một bước, nhưng lại bị thông báo cửa nghẹt rồi, không có chỗ đá banh, đều là chuyện đòi mạng, “Cái này, ngươi phải cho ta có chút tâm lý chuẩn bị, còn nữa, thuốc bôi trơn gì gì đó, cũng phải chuẩn bị đầy đủ. Chúng ta không thể làm vụ buôn bán một lần, phải dùng nhãn quang nhìn xa mà nhìn vấn đề, đi trên con đường có thể duy trì phát triển! Đúng không?”

“Vẫn là cự tuyệt ta?”

“Tuyệt đối không phải! Ý của ta là, đổi cách thức!” Bạn đang �

“Hử?”

“Thật ra, tay của ta làm cũng không tồi. Thử nó trước đi, thế nào?”

Tống Mặc cẩn thận nhìn Rhys, chỉ sợ nam nhân này đột nhiên phát cuồng, nhào lên lột quần. Thấy Rhys không phản đối, lập tức tự động ấn ngã Rhys, rồi ngồi lên đùi Rhys, quyết tâm, cắn răng, cởi dây thắt lưng Rhys, tuột quần, nắm lấy, bắt đầu vuốt!

Người xưa nói thật hay, vuốt vuốt càng khỏe mạnh!

Vì bảo vệ bên trong, đảm bảo mình không bị thương mông, tự tôn và mặt mũi gì đó biến đi gặp quỷ hết đi!

Tống Mặc hơn hai mươi tuổi chưa từng theo đuổi được em gái nào, luôn ru rú trong nhà, cả ngày làm bạn với ngũ chỉ cô nương, tay nghề quả thật làm không tồi, ít nhất từ biểu tình của Rhys có thể nhìn ra, hắn coi như vừa lòng.

Tống Mặc vừa lên xuống trái phải hầu hạ, vừa nhân đó nhìn Rhys một cái, chỉ một cái nhìn, ánh mắt đã không thể di chuyển. Y nhìn đôi mắt màu biển xanh nửa khép của Rhys, chân mày nhuộm rặng đỏ, khóe mắt mang hơi nước, trán hơi nhíu theo động tác của y, đôi môi đỏ nhẹ nhàng phun ra hơi thở hơi gấp rút, dường như có mang theo hương thơm dụ hoặc, xui khiến y bất giác cúi đầu, ngậm lấy mạt đỏ đó…

Đầu bị giữ chặt, ấn xuống, trao đổi hưng phấn và quấn quýt từ môi răng, động tác trên tay thì vẫn không ngừng lại, chỉ là hưng phấn quá độ, lực độ không khống chế tốt, hung hăng một cái, Tống Mặc nghe được âm thanh phát ra từ nội tâm Rhys, cũng nắm chắc được một điểm trọng yếu, bất kể người địa cầu hay là người dị thế giới, bất kể là chủng tộc nào, chỉ cần là phái mạnh, cho dù có luyện được mình đồng da sắt, nơi dưới eo trên đùi nào đó, vẫn là chỗ chí mạng, tuyệt đối chống không nổi một cú long trảo thủ…

Chẳng qua, lực hồi phục của ma tộc thực kinh người. Rhys nắm vai Tống Mặc, ánh mắt nhìn tới mức Tống Mặc hơi run rẩy, chỉ đành rụt rè cười: “Nhất thời lỡ tay, đừng tức giận, đây không phải lần đầu tiên ta dùng tay làm cho người khác sao? Luôn dễ có chút sai sót về lực độ mà.”

Rhys híp mắt nhìn Tống Mặc một lát, đột nhiên lật người đè Tống Mặc xuống, trực tiếp lột hết quần và chiếc quần lót tứ giác hình hoa đó xuống, Tống Mặc kinh sợ đổ đầy mồ hôi lạnh, cho rằng cuối cùng sắp bị chặt, không ngờ Rhys chỉ là dùng sức khép chặt hai chân y, hung hăng áp xuống, hơi thở nóng bức thổi bên tai: “Lần này ta bỏ qua cho ngươi, không có lần sau!”

Tống Mặc chỉ cảm thấy chỗ giữa hai đùi, nóng tới mức có thể dung hóa cả người.

Nắm chặt ra giường dưới thân, cắn chặt môi, nhưng vẫn không thể khống chế tiếng nhẹ rên tràn ra khỏi miệng, cho dù nam nhân trên người không thật sự chiếm hữu y, Tống Mặc vẫn cảm thấy, trong người đã có một khí tức không thuộc về mình chảy vào, xa lạ, nóng hổi, khiến y trầm luân.

Nhìn gương mặt yêu diễm hơi lắc lư phía trên, Tống Mặc nhịn không được vuốt lên đôi mắt đã nhiễm màu đỏ đó, ngẩng đầu, ngậm lấy môi Rhys.

Động tác Rhys ngừng lại một chút, tiếp theo hung tợn cắn vai Tống Mặc, mang theo cuồng nhiệt và phẫn uất khó thể giải trừ.

Đợi khi vị máu tanh chảy đầy miệng, mới chậm rãi nhả ra, liếm liếm vết thương bị mình cắn, “Tống Mặc Grilan… rồi sẽ có một ngày, ngươi sẽ hoàn toàn thuộc về ta!”
Bình Luận (0)
Comment