Đi Tìm Cung Điện Cát Vàng Mộng Ảo

Chương 5

Thêm một con la đi bộ giúp, Archi rốt cuộc có thể nghỉ ngơi lấy lại sức lực, chẳng qua cũng bởi vì vậy mà tốc độ đi đường chậm lại.

Archi có chút lo âu, nhưng cũng không thể nề hà, ngốc thì không quan tâm, dắt con la đi tới hướng thành Chur phồn hoa, dọc đường đi, theo nhịp bước lay động của con la, chuông đồng trên cổ la vang đinh đang liên tục, ngốc sợ vợ buồn chán, còn hát cho hắn nghe.

Những cô gái xinh đẹp có trăm có triệu có ngàn, nhưng chỉ có nàng khiến cho ta tâm niệm.

Nàng chính là chà là mọc trong ốc đảo, ta muốn nghỉ ngơi dưới bóng râm mát rượi.

Nàng chính là sen tuyết nở trên núi cao, ta muốn vĩnh viễn để nàng gần bên cạnh…

Cất giọng oanh vàng vang tận mây xanh, vẻ mặt y còn say mê ca hát, dường như muốn cố sức nhắn nhủ tình yêu nồng nàn đến cõi lòng đối phương.

“Ôi giời, đừng hát nữa.” Bịt tai, Archi nhíu mày. “Ngươi hát còn khó nghe hơn la kêu, không bằng nói với ta ngươi từng đi qua quốc gia nào, từng thấy sự vật thú vị gì.”

Ngốc gãi gãi đầu hồi tưởng. “Rất nhiều nơi, ta có khi chỉ dẫn thương đội băng qua sa mạc, cũng đã từng lên thuyền đến các quốc gia phía bên kia biển… À, đỉnh núi Mielpa cũng đã có dạo qua…”

Archi có chút kinh ngạc. “Không thể, đỉnh núi thần Mielpa là thánh địa, quanh năm tuyết bay liên tục, là nơi ở của nữ thần Mielpa, chưa hề nghe có người từng leo lên…”

“À, khó trách, ta phát hiện ở đó có một cung điện pha lê, có một cái bà rất dữ, ngồi trên ngai vàng pha lê mắng ta liên hồi…”

Càng nói càng kỳ cục, Archi vẫn hỏi tiếp. “Bà ta sao lại mắng?”

Ngốc ngửa đầu nhớ lại đáp. “Bà ta mắng ta mỗi lần ngủ một giấc tỉnh lại đều hóa ngốc, không chút tiến bộ, ngay cả mẹ mình cũng nhận không ra, rồi cho gió tuyết nổi lên ném ta trở lại chân núi…”

Archi cười ha hả, tới cả nước mắt cũng phải rớt ra, hỏi. “Ngốc, ngươi kể chuyện cười thật sự là số một, ngay cả đám hề trong cung cũng không hơn được, ngươi không phải muốn nói người phụ nữ kia chính là nữ thần Mielpa đấy chứ?”

“ Không phải chuyện cười, bà ta thật thích lải nhải, còn muốn ta nhanh chóng lấy lại… Ách, một phần bị thiếu…” Ngốc nói tới đây liền hoang mang. “Ta thiếu một người vợ, bây giờ đã tìm được, vậy, còn thiếu…”

Archi nhìn mặt y một hồi, đột ngột hỏi. “… Mắt trái ngươi làm sao mà mất?”

Ngốc giật mình dừng bước, xoa xoa miếng bịt đen trên mắt trái, rất nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cuối cùng trả lời. “Cho người khác mượn.”

Archi lại cười sảng khoái hơn, nhịn không được mắng cho. “Ai lại cho người khác mượn mắt? Mượn mắt được cái gì? Đồ ngốc nhà ngươi thật sự là đại ngốc!”

“ Hì hì…” Ngốc tiếp tục dắt con la đi, thật sự vui vẻ, vì vợ càng lúc càng thích quản đông quản tây mình, vợ bạn y mỗi người đều như vậy với chồng.

Đi đi nói nói, tới ngày thứ mười, hai người một la đã tiến vào thành Chur, thủ đô Bageke.

Cũng nằm trên đường giao thông quan trọng của Hành lang Cẩm thạch xanh, thành Chur là điểm tới tiếp theo của thương nhân vãng lai, cũng là điểm xuất phát của các lữ đội chuẩn bị vượt qua sa mạc, thương đội dắt lạc đà thường xuyên ra ra vào vào, khách lữ hành đến từ các nơi hội tụ như nước chảy chỗ trũng.

Nhà cửa trong thành phần lớn là màu trắng phối hợp với màu tươi rực rỡ, mái vòm hình củ hành màu vàng kim cùng tháp nhọn ốp sứ xanh lục kia là hoàng cung, hùng vĩ đồ sộ nhô lên phía trên nhà dân, cảnh tượng tương tự thành Hamra.

Hương bánh nướng pha lẫn hành tây cùng hương liệu len lỏi trong không khí, ngốc mua mấy chiếc bánh xốp nhân thịt cho vợ, rành rẽ xuyên qua cổng vòm chợ, theo một đám người đi đường chen chúc giữa xe chở và thương đội lạc đà, đi vào quán trọ thương nhân tiếp giáp chợ.

Trong sân quán trọ, hàng hoá đã đóng gói chất chồng như núi, Archi hết nhìn đông tới nhìn tây, hỏi. “Tại sao lại tới nơi này?”

“ Đây là cửa tiệm của ngài Rinehart!” Ngốc chỉ vào một người nói. “Ngươi xem, đó chính là ngài Rinehart!”

Ngài Rinehart da ngăm đen, mặt dài nhọn đầy râu, toàn thân đồ trắng, trên vai vắt một cái áo choàng trắng, bên hông đeo đoản kiếm chuôi bạc, trang phục và diện mạo cũng giống như đại bộ phận nam giới trưởng thành ở Hành lang Cẩm thạch xanh, trên cổ tay còn đứng một con chim ưng.

Gã liếc ngốc, có chút oán giận nói. “Thằng nhóc ngốc này rốt cuộc cũng đến, ta có việc gấp tìm ngươi nói… Nàng là ai?”

“ Vợ ta.” Ngốc ôm Archi sát lại bên mình, cười ngây ngô đáp.

Ngài Rinehart đánh giá Archi, nhíu mày, thằng nhóc ngốc này thiếu gái đến mù mắt, lần trước muốn y lấy cháu gái mình, y cũng không chịu, kết quả lại tìm một cô nàng dung mạo tầm thường.

“ Nhóc ngốc, ta muốn đến trung tâm sa mạc, cần ngươi dẫn đường, hành trình khó khăn gian khổ, không cho phụ nữ theo.” Ngài Rinehart nói.

Ngốc mở miệng a a mấy tiếng, vốn muốn nói bất kể đi đâu, vợ không đi y cũng không đi, đột ngột lại nghĩ ra trọng điểm, vui vẻ lớn tiếng nói. “Vợ ta không phải…”

Còn chưa nói xong “Vợ ta không phải phụ nữ”, Archi đã nhẹ kéo y, nhỏ giọng nói. “Ta muốn tắm rửa một cái…”

Ngốc đối với lệnh của vợ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, liền không thèm giãi bày với ngài Rinehart nữa, vội vàng vào quán trọ kiếm phòng để hành lý, mang Archi đến phía sau quán trọ tắm rửa, chỗ đó có dẫn nước từ sông tuyết tan, chảy vào lại chia ra hai hồ tắm lớn, chuyên cung cấp cho khách nam nữ của quán sử dụng riêng biệt.

Archi đương nhiên tiến vào hồ nam dùng, bên trong không có người khác, hắn nhanh chóng cởi áo, quay đầu, thấy ngốc còn đứng ngáo bên cạnh, hai mắt đăm đăm nhìn không chuyển bên này, hắn không khỏi nhíu mày.

“ Ngươi… Đến chợ giúp ta mua quần áo mới, không cần quá hoa lệ, vừa người là được rồi.” Archi dặn dò.

Ngốc xoay người liền chạy đi làm nhiệm vụ, Archi không quá tin tưởng sức lý giải của người này, lại thêm vào một câu. “Mua y phục nam đó!”

“Ờ!” Lớn tiếng đáp, âm cuối còn chưa tan, ngốc đã hùng hùng hổ hổ chạy khỏi quán trọ, chỉ để lại một trận gió.

Archi ngớ người, động tác cởi đồ cũng chậm lại.

“… Thật ngốc, tại sao lại nghe lời như vậy?” Hắn cười gượng lắc đầu, lầm rầm tự nói.

Cũng mới có mấy ngày thôi, hắn từ thân phận hoàng tử thoáng cái biến thành kẻ bị truy nã, bề ngoài rách nát dơ bẩn, sâu sắc thể nghiệm tư vị chuột chạy qua đường, quý khí hoàng tử bị bào mòn trong mấy ngày ngắn ngủi, nhưng cũng bắt đầu học được một cách nhìn thế giới mới.

Ngày xưa, lúc ở trong hoàng cung làm hoàng tử, Archi quen được hầu hạ, ngoại trừ lễ giáo quy tắc, hắn muốn làm bất cứ việc gì đều có thể tùy theo ý thích mà làm, có thể tự do sai bảo tôi tớ đi hoàn thành chuyện hắn bàn giao, đám con cháu quý tộc chơi chung địa vị không cao bằng hoàng tử, đương nhiên lấy chuyện nghe theo sở thích của hắn làm việc chính.

Giờ đâu như xưa nữa, hắn cũng biết, nếu không có ngốc bên người, hắn có thể thật sự phải làm ăn mày mới có thể đi tới thành Chur.

Với ngốc, hắn là cảm kích từ đáy lòng, bất quá vẫn không thể tiêu trừ tính kiêu ngạo của hoàng tử, vẫn quen đối với y hô to gọi nhỏ, như thế, khi tiếp nhận sự giúp đỡ của người khác, hắn mới thấy dễ chịu một chút.

Thở dài, hối hận một hồi, nhớ ra còn việc chính phải làm, lập tức xốc lại tinh thần tẩy rửa.

Ngồi xổm bên hồ múc nước gội đầu, lấy ngón tay chảy sơ sợi tóc, rửa trôi gió cát lây dính trong hành trình, cẩn thận làm sạch toàn thân rồi mới ngồi vào hồ nước.

Đã nhiều ngày phong trần cực khổ, hắn rất mệt mỏi, thân thể cùng tinh thần lao lực quá độ, mà nước trong hồ tắm này được đưa tới từ con sông ngoại thành, nước sông lại đến từ tuyết tan, từ xưa đã tương truyền đó là nước thánh có thể gội rửa tất cả mệt mỏi của lữ nhân.

“ Chờ một chút, phụ vương mẫu hậu…” Hắn nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói. “… Ta sẽ dẫn cứu binh quay về…”

Ngốc nhanh chóng trở lại, cầm trong tay mấy bộ đồ mới.

“ Vợ! Vợ! Bà chủ Ipu thật tốt, ba bộ đồ chỉ tính tiền hai bộ.” Vừa nói vừa mở y phục trong tay ra, mắt chớp chớp, muốn nghe lời khen từ miệng Archi.

Archi không nói gì, nhìn quần áo, kiểu dáng đúng là đồ nam, màu sắc lại lòe loẹt, thấy thế nào cũng không giống đồ hoàng tử nên mặc để thăm hỏi quốc vương nước khác.

“…… Ta nhớ đã bảo ngươi mua quần áo nam…” Hắn do dự hỏi.

“ Có!” Ngốc lớn tiếng đáp. “Ta nói với bà chủ là vợ muốn mặc, vợ là nam!”

Mặt Archi xanh lét, rốt cuộc biết tại sao bà chủ lại chọn đống y phục kỳ quái này để bán, bà ta chắc chắn phát hiện ngốc ngốc tới bao nhiêu, nên mới thừa cơ bán đống y phục ế này cho y.

Giương mắt, phát hiện mắt ngốc đang lấp lánh nước, nuốt nước miếng nhìn chằm chằm thân thể hắn, vốn định đuổi đối phương ra ngoài, nhưng miệng khẽ nhếch, nhớ ra sắp phải chia tay tên ngốc này, đột ngột có chút không nỡ.

Người này mặc dù ngốc, nhưng là người duy nhất cứu giúp hoàng tử lúc mắc nạn, mấy ngày nay ở chung, mặc dù không có tình cảm vợ chồng thật sự với y, nhưng hắn biết ngốc đối xử với hắn rất tốt, mình cũng ngày càng ỷ lại y.

Hắn biết ngốc mê luyến mình, thế là coi như bồi thường, hắn nhẹ giọng nói. “Này, ngươi cũng mệt mỏi rồi, đến cùng nhau tắm rửa.”

Ngốc mừng rỡ, y phục trong tay rớt xuống đất cũng không phát hiện, xoát xoát nhanh chóng cởi quần áo, mắt Archi hoa một cái, nước hồ bắn tung tóe còn tràn ra ngoài, ngốc đã trần trụi nhảy đến bên cạnh hắn.

Ngốc cười vui hớn hở.

Từ sau sự kiện đánh lén ở ốc đảo lần trước, vợ phòng mình kinh dị, tuyệt đối không cởi đồ trước mặt y, lúc lau người dưới sông hay trong hồ đều giải quyết nhanh chóng, hại ngốc nhìn không đã ghiền, nghẹn y muốn chết.

“ Vợ này, ta giúp ngươi tắm lưng.” Tiện thể mượn cớ ôm thắt lưng trơn mượt non mịn của Archi.

“ Không cho!” Liếc ngang, Archi chỉ ngẫu nhiên ban ân cho y đến gần, không có nghĩa sẽ cho phép mình bị lợi dụng.

“ Vậy giúp ngươi lau khô tóc?” Ôm hy vọng bé nhỏ hỏi.

“ Không cần.” Trả lời lãnh khốc.

Ngốc ai oán, vò đầu gãi tai mất tự nhiên, muốn sờ lại không dám sờ, muốn hôn lại không dám hôn, trên trán đều là mồ hôi, thở hổn hển từng hơi, nôn nóng kiểu dã thú thấy thịt để ăn nhưng lại ăn không được.

Archi thấy bộ dạng y nín thở kỳ thực rất đáng yêu, thật sự muốn cười, lại biết không thể ra vẻ ôn hòa với y được, lấy hiểu biết nhiều ngày nay về tên ngốc, chỉ cần thái độ hắn hơi buông lỏng, ngốc sẽ nghĩ mọi biện pháp ôm sờ còn hôn hắn, không được phép sơ ý.

Nhịn cười, hắn dựa vào bên hồ tắm, cũng không biết tại sao, trôi theo tâm tư vui chơi của ngốc, tâm tình hắn sẽ rất tốt, cũng vô cùng thả lỏng ——

Nhắm mắt lại, đợi một hồi nữa, thời khắc này hẳn sẽ không được lâu dài.

Còn ngốc bên này, thấy Archi lơi lỏng, rất phấn chấn, nhân lúc vợ không chú ý nhích qua từng tí…

Ha ha, vợ tắm thơm hương ngào ngạt quả nhiên là tuyệt nhất, y nín thở, tim đập bình bình, muốn chạm vào một cái, chạm vào một cái là được, dù lại bị đánh hơn mười cú cũng rất đáng ——

“ Ngốc…” Archi thấp giọng lười nhát gọi.

Bùm bùm, bọt nước văng khắp nơi, nước hồ bắn lên ướt một diện tích lớn, Archi vội quay đầu nhìn, khó hiểu hỏi. “Nước hồ cạn như vậy ngươi vẫn có thể chìm được hay sao?”

Ngốc luống cuống tay chân đập nước ngồi dậy, hóa ra lúc y khó khăn lắm mới sắp sửa sờ được da thịt màu mật ong của vợ, vợ lại kêu tên mình không báo trước, ngốc chột dạ và bị dọa, lúc lui ra sau trượt một cái té ngửa.

Archi thấy y không có việc gì, lại mở miệng nói. “Ngốc, mấy ngày nay… Thật sự là… Có Ngươi… Bầu bạn…”

Hắn thật sự muốn cảm ơn, cảm ơn sự chăm sóc của ngốc đối với hắn, nhưng lời cảm ơn chân thành cũng không phải từ ngữ hoàng tử quen dùng, lời cũng đã đến bên miệng, chỉ là rất khó nói ra.

“ Mặt vợ rất đỏ.” Ngốc vừa lau nước trên mặt vừa tò mò nói.

Thật sự rất đỏ, đỏ như quả táo, đó là loại quả thần thánh mọng nước tươi đẹp hồng hào, ngốc có nếm qua mấy lần, vị chua chát lúc mới đưa vào miệng sẽ hóa thành rượu ngọt thơm ngon, người địa phương đều nói đó là hương vị tình yêu.

Ngốc cười hì hì, cảm thấy mùi vị tình yêu thật sự rất ngọt, ở đâu ra chua chát? Chỉ cần có vợ bên người, đáy lòng y đều được mật ngọt rót đầy đến mức ngộp.

Không quản được tay mình, vươn qua liền muốn bóp một cái, vợ còn ngọt thơm gấp mấy chục lần táo đỏ.

Chát! Mu bàn tay ai đó bị đánh trở về.

Archi nửa ghé sấp bên hồ tắm, thổi thổi bàn tay, nghĩ thầm quả nhiên không được sơ ý với thằng ngốc, da người này cũng thật thô dày, mỗi lần đánh là một lần đau tay.

Lắc đầu, Archi lại nói. “Ngươi phải đi sa mạc cùng thương đội sao? Đến lúc đó… Nếu tướng quân Yage đã bị trừng trị, nhớ đến hoàng cung thành Hamra tìm ta, ta sẽ tâu phụ vương, xin ban cho ngươi vàng bạc châu báu, ngươi không cần lang thang bôn ba khắp nơi nữa.”

“ Vợ phải đi?” Ngốc hiểu được, hoảng loạn nói. “Không rời xa nhau, ta đi nói với ngài Rinehart, ta không đi với hắn…”

Archi nghe thấy liền tức lên. “Ta ngay từ đầu đã nói, phải tới hoàng cung gặp mặt quốc vương Bageke…”

“ Nếu không thì vợ cùng ta về nhà, quay về nhà ta trong sa mạc… Còn gặp mẹ ta… Ừ, bà rất dữ, lại hay lải nhải, nhưng đừng lo, ta sẽ bảo vệ ngươi, ta sẽ đứng về phía ngươi…” Ngốc nói một mạch.

“ Ta không phải vợ ngươi, ngươi hiểu không! Ngươi thật ngốc hết thuốc chữa…” Archi rất không khách khí xem thường y. “Ở đây đường ai nấy đi đi, nhớ đến Hamra tìm ta…”

Ngốc hơi hiểu, rất hoảng loạn nói. “Vợ sợ băng sa mạc phải không? Không sao đâu, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không lạc đường, ta không lừa ngươi đâu, nhà ta ở bên trong ốc đảo, nhà cửa rất lớn, rất lớn…”

“Nói lại lần nữa, ta là đến thành Chur thỉnh cầu quốc vương xuất binh.” Nén giận nói. “Đại ân ngươi giúp ta dọc đường, ta đáp ứng ngươi, chỉ cần có thể thuận lợi bắt được gian thần, ta sẽ trả lại ngươi một cô gái đẹp hơn.”

Ngốc lắc đầu càng mạnh, lặp lại nhấn mạnh. “Ta không cần vợ khác, Archi chính là vợ ta, ta không cần người khác…”

Dường như để chứng minh gì đó, lại như sợ vợ chạy, ngốc bất chấp chọc Archi tức giận, kích động ôm chặt Archi vào trong ngực, dùng tới mười phần sức lực, siết đến mức vợ y gần như không thể thở.

“ Buông… Buông ra…” Giãy giụa muốn đẩy ra.

“ Không buông, vợ muốn rời khỏi, ta tuyệt đối không buông…” Ngốc rất kiên trì.

Archi bị y làm cho bốc lên cơn tức, nỗ lực ngẩng đầu trong ngực y, ánh mắt đỏ ngầu hung tợn. “Người thân của ta đều bị bắt giữ, tính mạng một sớm một chiều, chỉ có thể cầu quốc vương Bageke xuất binh theo hiệp ước đồng minh giúp ta phục quốc. Nếu ngươi dám cản trở ta, ta giết ngươi trước hết.”

“ Ta, ta giúp vợ cứu người.” Ngốc nghĩ nghĩ, trúc trắc nói. “Ta rất lợi hại.”

“ Một người dù lợi hại đến cỡ nào đi nữa, có thể lợi hại hơn binh lính cả một quốc gia không?” Archi mắng.

“ Ta thật sự rất lợi hại, không lừa ngươi đâu.” Ngốc bộ dạng đã định liệu kỹ lưỡng.

Archi trừng y, nhận định tên ngốc này không hiểu binh lính cả một quốc gia là có bao nhiêu người.

Thở dài, ảm đạm xuống, Archi thấp giọng. “… Thân là hoàng tử, rất nhiều chuyện ta không thể không làm, ngoại trừ cứu người thân, còn cứu lấy vương triều chính thống của vương quốc Pima…”

“ Vợ đừng làm hoàng tử nữa, làm hoàng tử ngươi thật sự không được vui.” Ngốc nói.

Cơn tức lại bị khơi mào thành công, mày dựng thẳng, Archi mắng. “Đồ ngốc, ta từ khi vừa sinh ra đã là hoàng tử, hưởng hết mọi vinh hoa, là thân phận tôn quý thường dân hâm mộ, ngươi sao biết ta không được vui?”

“ Ách…” Ngốc nhất thời á khẩu, y chỉ biết vợ không được vui, lại không thể nói ra một nguyên cớ.

Trong phòng tắm tạm thời yên tĩnh, Archi cúi đầu lâm vào tâm sự bản thân, cũng quên đang bị một người tự xưng chồng mình ôm vào trong ngực, ôm rất chặt, hai người vẫn trần trụi, da thịt thân cận, có thể sát ra lửa bất cứ lúc nào.

May mà tâm tư ngốc hiện giờ chỉ ở trên thân phận vợ, đã quên có thể tiện tay làm chút chuyện có sắc màu.

Không lâu sau đó, ngốc đột ngột mở miệng, ngữ điệu thâm trầm khác thường.

“… Ta đã thấy qua vô số vị vua chúa trần gian, họ đổ hết tâm tư và sức lực, chỉ để củng cố mảnh đất nhỏ nhoi trên danh nghĩa thuộc về mình…”

Archi sửng sốt, người này đang nói cái gì?

“ Bất kể cướp được bao nhiêu lãnh thổ, có được bao nhiêu quân đội, hấp dẫn bao nhiêu người dân quy thuận… Những vị vua này cho rằng lãnh thổ và của cải mình nắm giữ trong tay có thể truyền xuống cho hậu duệ, lại chưa hề có ai có thể sống mà nhìn chân tướng…”

“ Chân tướng?” Archi ngửa đầu hỏi, thuận tiện nhìn xem người nói chuyện có phải là ngốc phát điên không.

Ngốc lấy ngón tay quét qua gò má hồng hào trong ngực, khóe miệng tùy hứng kéo lên, lại rõ ràng có ý châm biếm.

“ Sinh mệnh, của cải, biên cương vạn dặm, thậm chí là mỹ nhân tuyệt thế bắt về từ nước khác…” Y cười nhẹ. “Bất quá chỉ là bụi cát trong sa mạc, có nắm chặt đến cỡ nào, vẫn sẽ từng hạt chảy xuống giữa kẽ tay, muốn giữ cũng không được…”

Ngữ khí thoáng chút tàn nhẫn ngông cuồng, phối hợp với giọng nói nghe quen, Archi chỉ cảm thấy có cảm giác cực kỳ không hợp.

“ Không phải tất cả sự vật đều có thể dùng vũ lực hay tài lực cố giữ…” Tự thuật không ngữ điệu, hơi thở nóng cháy sắc bén như dao kiếm, xẻ rạch vách lỗ tai. “… Có giữ được hay không, ở một ý niệm của thần…”

Cười khẽ chế nhạo làm toàn thân Archi run rẩy, bất giác nín thở.

Đối phương liếm liếm môi tiếp tục nói, lời nói lạnh buốt, con mắt màu hổ phách hơi nheo lại.

“… Từng có một vị vua cầu ta giáng xuống, nguyện ý dùng con gái xinh đẹp của hắn để trao đổi… Ha ha, kẻ đó vì giữ lại lãnh thổ cùng người dân, có thể hy sinh người nhà đến mức độ nào đây? Ta rất tò mò…”

Giọng nói thuần hậu trước giờ lại đi với vẻ mặt mỉa mai, nói ra lời lạnh nhạt tàn nhẫn, nháy mắt này Archi có ảo giác, ngốc là tử thần nắm trong tay quyền sinh sát nhân loại…

Archi run lên, đồng tử mở to kinh hãi, người này không phải ngốc.

Từ đáy lòng hắn dâng lên sợ hãi.

Bốp một tiếng, vang vọng thanh thúy giữa hồ tắm kín.

Ngốc thanh tỉnh từ trong ý thức ngổn ngang, buông Archi ra xoa xoa đầu mình, vẻ mặt đau khổ nói. “Vợ lại đánh ta, không tốt, tay sẽ đau.”

Archi đau đến muốn chảy nước mắt, nhìn cả bàn tay mình một màu đỏ lét, đầu ngốc tuyệt đối là đá tảng.

Nộ khí bừng bừng mắng. “Thần sa mạc đến vương quốc Pima ta muốn thiếu nữ là câu chuyện cả Hành lang Cẩm thạch xanh đều biết, ngươi nhắc tới trước mặt ta làm gì? Cố ý mỉa mai phải không?”

Ngốc lắc đầu, vừa rồi mới nói tới vợ không được vui, kết quả vợ không chút lưu tình đập đầu y, có thể thấy được lời y nói đều là sự thật.

A, bất cẩn buông lỏng vợ, vội vàng ôm lại, bằng không vợ sẽ chạy.

Cánh tay khoẻ mạnh vừa muốn ôm lấy thân thể mỹ lệ, đột ngột ánh mắt y dừng lại trên bọc vải nhỏ treo trước ngực Archi.

“ Đây là gì?” Hỏi, liền muốn chạm vào.

Bị Archi dùng sức chặn lại.

“ Đây là thứ còn quan trọng hơn mạng ta, không được đụng!” Hai tay gắt gao bảo vệ, không cho ngốc sờ.

Bị vợ quát như vậy, ngốc cũng không dám động đậy, đúng lúc này cửa hồ tắm mở ra, ngài Rinehart tiến vào, muốn tìm ngốc nói chuyện gia nhập lữ đội, gã nhìn thấy Archi trong hồ, mắt chợt lóe ra thần thái nghiền ngẫm.

“ Thằng nhóc ngốc, bạn ngươi à?” Ngài Rinehart hỏi ngốc.

Nhếch miệng cười, ngốc nói. “Không phải vợ ta sao? Lộ trình tính thêm phần hắn, hắn không có kinh nghiệm, ta sẽ chăm sóc hắn.”

Archi nghe thấy nhíu mày, trong lòng thầm mắng thằng ngốc này không nghe rõ lời mình căn dặn trước đó hay sao? Nơi hắn hiện giờ muốn đến là hoàng cung Bageke chứ không phải sa mạc Tatenuric.

“ Thằng ngốc ngươi suy nghĩ một chút đi, chuyện ta đề cập rất nhiều lần với ngươi… Trả thù lao hậu đãi, có thể làm ngươi cả đời không cần lo ăn mặc.” Rinehart nói.

Ngốc lắc đầu. “Đó không phải nơi ngươi nên đến, không mang ngươi đến!”

Rinehart nhìn Archi mấy lần, trong mắt có tính toán, nhưng vẫn khuyên bảo. “Thằng nhóc ngốc, ngươi suy nghĩ thêm đi, thương đội của ta lúc nào cũng có thể xuất phát.”

Ngốc thuận miệng ừ, không suy nghĩ quá nhiều.

Chờ ngài Rinehart ra ngoài, Archi ra khỏi hồ tắm, tóc trên trán nhỏ nước đâm đau mắt, hắn nhắm mắt vươn tay về phía người bên cạnh.

“Đưa ta khăn lau… Ah, ngươi lại…”

Hóa ra hắn nhất thời sơ ý, quên ngốc mơ ước mình tới mức nào, thân thể ướt đẫm nhỏ nước rơi vào trong mắt kẻ ngó đăm đăm, quả thực như ném một khối thịt tươi trước mặt con sói đã bụng đói kêu vang, đó gọi là tự tìm tử lộ.

“ Ôm một cái, vợ à, ta ôm một cái là được.” Ngốc nói, xúc động dục vọng sinh lý lại biểu hiện rõ ràng, y cũng không chỉ muốn ôm một cái.

Chỗ mông đùi mẫn cảm lại chạm tới chỗ dục cầu bất mãn của đối phương, có kinh nghiệm lần trước ở ốc đảo, Archi không dám lộn xộn, sợ lại kích động đối phương.

“ Ngươi cũng tắm sạch đi, chúng ta ra ngoài.” Cẩn thận nói.

“ Vợ thơm quá… Ngươi sau này thường xuyên tắm rửa được không?” Ngốc tựa trên người hắn, làm sao cũng không chịu buông tay, y muốn cả đời đều ôm người mình thích.

Gân xanh bốc lên, không biết tại sao hắn lại tức giận hỏi một câu. “Ta dơ bẩn ngươi sẽ không muốn ôm sao?”

Ngốc lại càng quấn chặt, vội nói. “Không có, dù vợ không tắm rửa một năm, ta vẫn sẽ thích ôm.”

Nghe xong ngốc nói, Archi cũng không biết có nên vui mừng hay không, tim đập mạnh một hồi mới nói. “… Ngươi trước buông ra, để ta mặc quần áo.”

Ngốc không dám thả, sợ người trong ngực sẽ chạy.

Archi đột ngột hắt xì một cái, quay đầu về phía sau tức giận. “Muốn ta lạnh chết phải không? Lấy y phục lại đây!”

Ngốc ngẫm lại, dù vợ không mặc đồ khiến người ta yêu thích không buông tay, nhưng nếu vợ thật sự lạnh chết, y cũng không muốn sống nữa, vội vàng buông ra, lấy tốc độ cực nhanh cầm quần áo mới, luống cuống khoác giúp Archi, khoác xong cho đối phương lại khoác cho mình, sau đó tiếp tục ôm.

Archi thật sự tức đến mức không thể nói được gì, nhưng cũng biết quyến luyến chấp nhất của ngốc không phải bình thường.

Hazzz…

“ Bất kể thế nào ta cũng phải gặp quốc vương Bageke.” Archi không chú ý ngữ điệu mình nói chuyện cũng đã mềm lại. “… Quên đi, ngươi đi với ta thêm một đoạn nữa đi.”

Ngốc chỉ bắt lấy ý câu nói cuối cùng kia, vợ muốn y cùng đi, chính là không tính chạy nữa? Y cười đáp, trên mặt tỏa sáng, phảng phất như trên trời rơi xuống bao nhiêu bảo vật, lực tay cũng lỏng ra.

Archi nhìn khuôn mặt tươi cười thỏa mãn đơn thuần của chàng trai cao lớn bên cạnh, cảm giác chột dạ trong lòng cũng dâng cao liên tục.

Trầm lặng dẫn ngốc ra ngoài, lúc đi qua cửa quán trọ, ngài Rinehart đang chơi đùa với chim ưng trên cánh tay, hỏi hai người muốn đi đâu.

“ Theo vợ đi dạo.” Trả lời xong, ngốc hỏi Archi. “Chân ngươi còn đau không? Ta dắt con la ra…”

“ Không cần, đường không xa.” Hắn trả lời, nhìn về mái vòm hoàng cung hình củ hành rực rỡ huy hoàng phản xạ ánh tà dương.
Bình Luận (0)
Comment