Đi Trong Sương Mù

Chương 89

ĐI TRONG SƯƠNG MÙ

Tác giả: Thương Nghiên

Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert

*

* *

Chương 89.

Vâng, em thích anh

Thật ra sáng nay lúc ra cửa, Tín Túc đã cảm giác hôm nay Lâm Tái Xuyên mặc quần áo lịch sự hơn ngày thường một chút.

Tín Túc đứng lên khỏi sô pha, nhìn Lâm Tái Xuyên ôm bó hoa hồng màu xanh lam xinh đẹp đến yêu dị đi tới trước mặt. Hoa hồng màu này cơ bản đều là nhuộm nhân tạo, không thể trồng được trong tự nhiên. Hoa hồng xanh tượng trưng cho sự thần bí, quý giá và kỳ tích không thể có.

Lâm Tái Xuyên nâng tay lên, hơi sửa lại giấy bóng kính bên ngoài, nhẹ giọng nói với cậu: "Không biết em có thích không?"

Trái tim Tín Túc không khống chế được mà nhảy lên thình thịch. Cậu hơi nắm bàn tay lại, ngoài mặt như không có việc gì, mỉm cười, "Sao anh đột nhiên lại muốn tặng hoa cho tôi?"

Người này ngày thường là ảnh đế Oscar, mọi loại phản ứng và biểu cảm đều có thể cân nhắc đắn đo đúng chỗ nhưng lần này không biết tại sao bất ngờ phát huy thất thường, gần như đem mấy chữ "trong lòng hiểu rõ còn giả bộ hồ đồ" viết rõ trên mặt.

Lâm Tái Xuyên nói: "Mọi người nói hôm nay cần tặng hoa hồng cho người trong lòng".

Người trong lòng...


Ba chữ này đóng đinh Tín Túc tại chỗ.

Với tri giác nhạy bén của bản thân, Tín Túc dĩ nhiên biết Lâm Tái Xuyên đối với mình không giống mọi người. Sự bảo vệ và quan tâm anh dành cho cậu rõ ràng vượt qua phạm vi của đồng nghiệp bình thường. Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc Lâm Tái Xuyên sẽ tỏ tình với cậu. Thậm chí, Tín Túc luôn tưởng tượng rằng sẽ có một ngày, cậu đứng trước mặt Lâm Tái Xuyên, nói với anh rằng, "Tôi hình như hơi thích anh", sau đó, cậu sẽ mang theo rất nhiều tiếc nuối khó nói xoay người rời đi.

Tín Túc nhìn bó hoa hồng xanh lam cực kỳ xinh đẹp kia, ánh mắt hướng về phía trước, lại chuyển qua trên người Lâm Tái Xuyên. Dừng một chút, cậu thấp giọng nói: "Hóa ra hôm nay là ngày Valentine".

Chẳng trách hôm ấy Lâm Tái Xuyên hỏi cậu mùng Bốn có thời gian không. Từ lúc ấy, anh đã bắt đầu lên kế hoạch. Nếu hôm phải trùng hợp hôm nay Tín Túc phải trực ban, địa điểm tỏ tình có lẽ sẽ đổi thành một nơi lãng mạn hơn nữa.

Tín Túc chớp chớp hai mắt, hỏi như để tránh đi trọng điểm: "Anh bắt đầu thích tôi từ bao giờ?"

Tín Túc biết ấn tượng đầu tiên của Lâm Tái Xuyên đối với mình không tốt lắm. Lúc ấy, cậu để một đầu tóc dài, mặc bộ vest có vẻ ăn chơi trác táng, cứ thế mặt lạnh công khai đến đội điều tra hình sự Cục Công an thành phố để quan sát tìm hiểu. Cậu còn chưa kịp đổi sắc mặt đã bị Lâm Tái Xuyên bắt tại trận.

Nhưng Lâm Tái Xuyên suy nghĩ một lúc, thấp giọng, trả lời rõ ràng: "Nếu việc bị một người thu hút ánh mắt có thể được gọi là thích thì hẳn là từ lần đầu tiên gặp em".

Tín Túc: "........."

Cậu lý giải hàm ý những lời này rất nhiều lần, nếu là như cậu nghĩ.... thì việc cậu luôn cho rằng gây ra "ấn tượng đầu tiên không tốt" chỉ là suy nghĩ của mình cậu. Lâm Tái Xuyên chưa từng có thành kiến với cậu. Tất cả những nhân nhượng và bao dung hết mức từ đầu, sau đó là quan hệ thiên vị và chăm sóc vượt qua tình cảm đồng nghiệp của anh dành cho cậu, thậm chí đến lời tỏ tình bất ngờ ngày hôm nay đều để lại dấu vết. Đó là tình cảm vừa gặp đã yêu của một người cực kỳ bình tĩnh và lý trí.

Thực sự là từ thời điểm ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tín Túc, Lâm Tái Xuyên đã lập tức cảm thấy cậu không giống bất kì ai. Một người từ trên xuống dưới chỉ thoáng nhìn đã thấy kinh diễm. Chẳng qua lúc ấy anh không biết Tín Túc là người thế nào, không rõ lập trường của cậu ra sao. Hai người đã dành một đoạn thời gian rất dài để thử lẫn nhau.

Lâm Tái Xuyên không rõ anh đã rung động với Tín Túc trong nháy mắt nào. Nếu đi ngược dòng về khoảng thời gian trước đây thì hẳn là khoảnh khắc anh thấy Tín Túc đứng một mình ở cửa tầng một. Khi đó, cậu cảm nhận được có người đang chăm chú nhìn mình nên nhạy bén mà lạnh băng liếc mắt nhìn lên phía anh. Ánh mắt lạnh băng, sắc bén, rung động lòng người.

Chẳng qua Lâm Tái Xuyên là người tính cách nội liễm trầm tĩnh, thản nhiên, không để lộ dấu vết, khiến ngay cả đối phương cũng không phát hiện ra. Cho nên, cảm giác mơ hồ "vừa đúng" cậu luôn cảm nhận được lúc ở cùng anh, thật ra đều do Lâm Tái Xuyên cố ý tạo ra.

Suy nghĩ một lúc lâu, Tín Túc mới mở miệng nói: "Tôi còn tưởng lần đầu gặp mặt, tôi không biểu hiện tốt nên trong lòng anh, tôi là thanh niên nội tâm âm u cần chú ý đặc biệt".


Lâm Tái Xuyên nói: "Chuyện này cũng không có gì mâu thuẫn".

Anh nói thẳng thắn đến nước này, không còn chút che giấu mập mờ nào.

Tín Túc nhìn bó hoa hồng, đột nhiên cười một tiếng: "Cứ thế này tặng hoa cho tôi, anh không nghĩ tới khả năng tôi sẽ từ chối anh à?"

"Có", Lâm Tái Xuyên lẳng lặng nói, "Nhưng chuyện này hẳn xuất phát từ nhân tố bên ngoài ý chí cá nhân em".

Tín Túc: "........."

Anh ấy quả nhiên vẫn biết.

Tín Túc nghĩ thầm: Người này có thể đem lời tỏ tình sến súa "Anh biết em rung động với anh, mong em nhanh chóng bỏ xuống ngượng ngùng, cùng anh yêu đương" nói cô đọng, mịt mờ và bị động như vậy đúng thật là một loại ngôn ngữ nghệ thuật.

Đúng vậy.

Tín Túc thừa nhận, nếu vứt bỏ tất cả các yếu tố khách quan, bản thân cậu rất muốn ở bên Lâm Tái Xuyên. Nhưng lý tưởng cuối cùng cũng không phải hiện thực.

Đương nhiên cậu có thể vô tư đón nhận bó hoa hồng xinh đẹp này. Sự tìm tòi, nghiên cứu của Lâm Tái Xuyên sẽ không bao giờ khiến cậu thấy khó chịu. Anh đối xử với cậu luôn là châm chước lặp đi lặp lại ở từng chi tiết. Chưa từng có bất kì ai có thể khiến Tín Túc sinh ra cảm giác "năm tháng yên ổn dần trôi" khi ở bên.

Cậu có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ tất thảy dung túng cùng bảo vệ của người đàn ông lớn tuổi này. Chờ đến ngày nào đó trong tương lai khi không thể không công khai thân phận, cậu sẽ cùng anh mỗi người một ngả, thậm chí lập trường đứng ở hai mặt đối lập. Trước giờ, Tín Túc luôn biết rất rõ bọn họ sẽ có kết cục thế nào. Nhưng đối với Lâm Tái Xuyên mà nói lại không như vậy.

Tia đạo đức lương tâm cuối cùng còn sót lại khiến cậu không thể nào nhẹ nhàng ở bên Lâm Tái Xuyên. Đoạn tình cảm này đã định trước sẽ không yên ổn, cũng sẽ không dài lâu.

Tín Túc đứng tại chỗ, im lặng một lúc lâu. Có thể đây là lần đầu trên mặt cậu xuất hiện vẻ do dự, bàng hoàng nên thoạt nhìn hơi kì lạ.


Lâm Tái Xuyên nhẹ nhàng nói với cậu: "Tín Túc, anh không cần em phải đáp lại anh".

Lâm Tái Xuyên không biết cậu đã từng gặp phải chuyện gì nhưng nhất định quãng thời gian trưởng thành của Tín Túc không tốt lắm. Cậu có thể đã gặp phải người bụng dạ khó lường, khiến cậu rất khó tin tưởng, thậm chí, dựa vào bất kì ai, càng đừng nói đến việc cậu có thể không hề băn khoăn thích và yêu một người nào đó. Hoặc cũng có thể là, Tín Túc có rất nhiều băn khoăn và cân nhắc không thể nói với anh.

Tín Túc giống như một con thú nhỏ từng bị tổn thương khi còn bé nên luôn mang theo cảm giác thù địch và không tín nhiệm bất kì ai. Nếu duy trì khoảng cách an toàn chăn nuôi cậu, cậu có thể sẽ do do dự dự vươn móng vuốt, đi một bước, lùi nửa bước tiếp cận đối phương. Nhưng nếu có người muốn chủ động duỗi tay chạm vào cậu, hoặc có ý định muốn bắt được cậu, cậu sẽ không hề do dự nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.

Lâm Tái Xuyên hiểu rõ điểm này hơn bất kì ai. Cho nên, anh dùng khoảng thời gian rất dài, cố ý hoặc vô tình dẫn đường để Tín Túc đồng ý chủ động đến gần anh, thậm chí, không hề phòng bị ngủ bên cạnh anh.

Anh cũng biết trong lòng Tín Túc có một loại cảm giác "thích" anh mông lung, mơ hồ. Nhưng cảm giác "thích" này lại được chống đỡ bởi một sợi tơ mong manh lung lay sắp đổ, chỉ cần hơi vô ý sẽ rơi xuống. Cảm xúc này sẽ không biến mất mà chỉ vỡ vụn.

Lâm Tái Xuyên không định dọa cậu chạy mất.

Tín Túc có một câu nói rất đúng. Đó là Lâm Tái Xuyên là người biết nên ở cùng với cậu thế nào nhất, dù là với thân phận cấp trên, bạn bè hay là "người yêu thầm".

Lần đầu tiên Tín Túc cảm thấy hệ thống ngôn ngữ của mình có thể xuất hiện trục trặc nào đó nên cậu không thể đáp lại bất kì câu nào. Cậu không dám nhận, lại không muốn từ chối. Hầu kết của cậu hơi chuyển động. Một lúc lâu sau, cậu rũ mắt nhìn xuống, thấp giọng nói: "Lâm Tái Xuyên, tôi không thể cho anh bất kì hứa hẹn nào".

"Người yêu"... Đối với những người khác mà nói, từ này có thể chỉ tượng trưng cho một thân phận lãng mạn, là vai diễn có thể do rất nhiều người khác nhau đóng. Thậm chí, là loại quan hệ có thể đứt gãy bất cứ lúc nào. Nhưng đối với Tín Túc mà nói, từ này mang một loại trách nhiệm và ràng buộc nghiêm túc. Tín Túc hiểu rõ lưng cậu không gánh nổi, hoặc là không thể định ra một kỳ hạn lâu dài cho thân phận này.

Lâm Tái Xuyên nói: "Em có thể không cần hứa hẹn".

Tín Túc nghĩ thầm: Hóa ra anh ấy đều biết.

Lâm Tái Xuyên có lẽ không biết cậu đang băn khoăn gì nhưng anh biết cậu vì nguyên nhân nào đó mà lưỡng lự.

"Anh thật sự muốn ở bên tôi sao?" Hai mắt Tín Túc không chớp mà bình tĩnh nhìn anh chằm chằm.

Cậu lại nhắc lại một lần, "Kể cả sau này chúng ta chia tay, kể cả cuối cùng anh phát hiện tôi căn bản không phải người như trong tưởng tượng của anh. Hoặc là... có một ngày tôi khiến anh thất vọng, anh sẽ trách tôi sao?"

Tín Túc không phải người tốt theo cách hiểu thông thường. Lâm Tái Xuyên đương nhiên hiểu rất rõ. Từ lần đầu tiên gặp cậu, anh đã biết Tín Túc là người thế nào.


Nguy hiểm, lạnh lùng, lòng dạ thâm trầm, giỏi ngụy trang, hay là ý tốt trái ngược đôi khi ngẫu nhiên để lộ ra. Tất cả những điều này đều hấp dẫn anh.

Thuộc tính khó xác định cùng khó phân biệt trên người Tín Túc đều là sức hấp dẫn chết người đối với anh. Cậu xuất phát từ mục đích nào đó, đi vào Cục Công an thành phố. Rất có thể, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ lựa chọn rời đi, không ai có thể níu kéo.

Lâm Tái Xuyên hiểu rõ ý của cậu.

Còn về kết cục...

Không ai biết về kết cục của tất cả số mệnh. Không có bất kì ai có thể hứa hẹn về "tương lai". Tín Túc cũng không cần phải gánh vác.

Lâm Tái Xuyên nhìn thẳng vào mắt Tín Túc, nhẹ giọng nói: "Tín Túc, anh không hi vọng đoạn tình cảm này mang đến cho em bất kì trói buộc hay gông xiềng nào. Em vẫn luôn tự do, không cần nhất định phải đưa ra lựa chọn nào đó".

Lâm Tái Xuyên nói: "Nếu em thấy lời anh nói hôm nay tạo thành gánh nặng nào đó đối với em, chúng ta có thể lùi lại quan hệ như trước đây. Anh cũng không để ý".

Tín Túc nghe hiểu những lời này của anh. Anh vẫn sẽ đối xử với cậu như trước đây. Còn cậu không cần đáp lại.

Tín Túc ngẩn ngơ nhìn anh. Đuôi mắt cậu hơi ửng hồng. Đôi mắt xinh đẹp trước nay luôn ung dung thản nhiên giờ phủ kín thương cảm, tiếc nuối, thậm chí cảm xúc rung động càng thêm dày đặc.

Trong nháy mắt đó, cậu muốn bản thân chỉ là một người bình thường như mọi người. Như vậy, cậu có thể không cần do dự ở bên Lâm Tái Xuyên.

Nhưng hiện tại cũng không sao...

Bất kể tương lai rốt cuộc thế nào, cậu sẽ lưu lại một vài thứ trên người Lâm Tái Xuyên – có thể chỉ là những thứ mỏng manh nhưng là tất thảy tình cảm cùng tình yêu mà cậu có và cả lòng trung thành của một người chưa từng có tín ngưỡng.

Tín Túc đưa tay đón nhận bó hoa hồng trên tay Lâm Tái Xuyên.

"Vâng". Tín Túc mỉm cười với anh, nói rõ từng chữ một, "Em thích anh".

Kết thúc chương 89

Đến chương 90

Bình Luận (0)
Comment