Tôi vẫn nhớ như in những lời mà Tiểu Oánh Oánh đã gửi cho tôi.
Sau khi được Hạ Chiêu bế đi cô ta đã thêm tôi và gửi cho tôi một tin nhắn:
“Chị gái à, người không được yêu mới gọi là kẻ thứ ba.”
Có vẻ cô ta chắc chắn rằng Hạ Chiêu không yêu tôi.
Nhưng việc Hạ Chiêu có yêu tôi hay không, đến nay tôi vẫn chưa trả lời được.
Vì trường chúng tôi có một kỳ nghỉ dài, tôi lại đang cần chăm sóc nên đã dọn qua ở nhà Hạ Chiêu.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy bối rối về mối quan hệ của chúng tôi.
Những người có tính cách lãnh đạm thường có xu hướng ham muốn hơn bình thường.
Đến ngày thứ ba kiềm chế bản thân chăm sóc vết thương cho tôi, cuối cùng Hạ Chiêu không thể chịu đựng được nữa.
Lúc đó, tôi với anh chơi game trên sofa.
Nhưng vì đã lâu không chơi nên nhiều lần tôi không thể phối hợp với anh được.
Hạ Chiêu vốn đang nằm trên sofa.
Sau khi nhân vật của tôi rơi xuống vách đá lần thứ ba, người nào đó đã nắm lấy mắt cá chân của tôi.
Các ngón tay lạnh lẽo của anh thản nhiên chạy dọc mắt cá chân tôi, khều nhẹ.
Mặc dù mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình TV, nhưng khuôn mặt thì đầy thèm muốn.
Tôi nổi da gà.
“Hạ Chiêu… tối nay không được đâu.”
“Hả? Không được? Anh không động đến vết thương của em đâu.”
Anh nghiêng đầu.
Giữa ánh sáng vàng mờ trong phòng ngủ tĩnh lặng, có bóng người trông không rõ.
Tôi khẽ hỏi anh.
“Hạ Chiêu, anh có thật sự yêu em không?”
Những chuyện thế này anh luôn trả lời thẳng thắn.
“Yêu.”
Cho dù có hỏi bao nhiêu lần thì câu trả lời vẫn như vậy.
Trong cơn hoảng loạn, tôi nắm chặt lấy vạt áo anh.
“Vậy anh đừng phát sóng trực tiếp với Tiểu Oánh Oánh nữa được không?”
Anh chải mái tóc dài của tôi, vuốt ve cổ tôi và hôn tôi.
Thời điểm này, đàn ông bỗng nhiên rất dễ nói chuyện.
Anh nhẹ nhàng thản nhiên đáp.
“Được chứ.”