Nếu nói là văn phòng thì cũng không hẳn.
Bởi vì anh ta là giảng viên tư vấn của trường chúng tôi.
Nên anh có một phòng riêng để tư vấn.
Khi tôi đến, anh đang nghiêng người trên nghịch mô hình lâu đài trong bàn cát.
“Ngồi đi.”
Anh có vẻ rất thích mặc măng tô, đôi chân dài bắt chéo trên ghế sô pha.
“Không cần phải căng thẳng.”
“Tôi chỉ muốn hỏi em vài chuyện thôi.”
Người đàn ông nheo mắt và nghiêng đầu về phía tôi.
Anh đặt một lát bánh kem trước mặt tôi.
“Dù sao thì ở đây cũng đủ đồ ngọt mà, đúng chứ?”
Người ta nói thầy Chu cười rộ lên trông rất ôn nhu, nhưng tôi lại luôn cảm thấy anh ta chẳng khác gì lưu manh giả danh tri thức cả.
“Tôi không nghĩ mình có gì để hỏi.”
Tôi cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào gấu váy.
“Vết thương lần trước gần như lành hẳn rồi.”
Anh đột nhiên vào chủ đề chính.
Anh ta nghiêm túc tiến gần lại để xem vết thương của tôi.
Giống như mái tóc, đôi mắt của anh cũng sáng lên.
Mắt anh khá sâu, tôi chợt nhận ra rằng có thể anh là con lai.
“Nhưng mà…”
“Đừng nhìn thầy giáo với vẻ cảnh giác như vậy chứ?”
Anh như bị tôi chọc cười.
Tôi đút tay vào túi, tư thế thoải mái, nhưng có vẻ dè dặt quá.
Người đàn ông lật tấm bản mình đang cầm trên tay.
“Nhà trường học sắp xếp tôi tư vấn tâm lý cho em.”
“Ừm… Bởi vì gần đây có nhiều chuyện xảy ra với em, mọi người cũng khá lo lắng cho em đấy.”
“Giáo viên của em cũng vậy, hy vọng em sẽ không vì những chuyện này mà trì hoãn việc học, nghe nói điểm số của em rất tốt phải không?”
Cái này hồi ở bệnh viện tôi cũng đã được nghe rồi.
Chu Ngụy thực sự rất có năng khiếu nói chuyện phiếm.
Bất giác, tôi nói chuyện với anh càng lúc càng nhiều hơn.
Buổi tư vấn kết thúc, ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ vô tình chiếu xuống bàn cát.
Lớp cát mịn bạc bỗng nhuộm một màu hổ phách.
Anh uể oải dựa vào cửa phòng.
“A... quên mang phiếu ăn cơm rồi.”
“Có thể mời thầy giáo một bữa cơm không?”