Đi Về Phía Chân Trời

Chương 39


Vừa trở về, Lý Lệ Xuân đã đến phòng tìm gặp con trai.

Hiện tại anh đang khá căng thẳng khi phải xử lí số tài liệu chồng chất trên bàn, thi thoảng lại lạnh giọng cằn nhằn Luận Minh đang đứng bên cạnh.

Ngay khi phát hiện ra sự hiện diện của người trước mặt, Luận Minh há hốc miệng ngạc nhiên toang thốt thành tiếng liền thấy người trước mặt đưa tay ra hiệu bảo anh giữ im lặng, tránh gây ảnh hưởng đến sự tập trung cao độ của Tiêu Sĩ Quân.
Bốp…Bốp…
Tiếng vỗ tay bất ngờ vang lên thu hút toàn bộ chú ý của Tiêu Sĩ Quân khiến anh dừng lại tất cả hành động mà ngẩng mặt lên nhìn.

Người trước mặt lúc này nhìn anh với vẻ mặt đầy tự hào, mĩm cười nói:
- “Quả nhiên con trai yêu không phụ sự kì vọng của mẹ.

Con đích thị là người kế thừa và quản lí toàn bộ gia sản Tiêu gia.”

Tiêu Sĩ Quân hoàn toàn bất ngờ liền sau đó đứng bật dậy, nhanh chân tiến về người trước mặt mà ôm chầm lấy bà, mừng rỡ nói:
- “Mẹ…mẹ đã khỏe hẳn rồi sao? Tại sao không ở bên đó một thời gian tận hưởng cuộc sống mà lại quyết định trở về đây?”
Nghe những lời này, nỗi lo lắng hiện rõ lên gương mặt của Lý Lệ Xuân, bà trầm giọng đáp:
- “Bởi vì mẹ lo cho con.

Mặc dù bên cạnh con đã có Luận Minh thế nhưng mẹ không thể nào yên lòng về những mưu kế mà Chương Khã sẽ tạo ra đối với con và những tháng ngày sau này.”
Luận Minh đứng gần đó nghe hết toàn bộ sự việc mà chẳng hề lo lắng, thậm chí còn tự hào kể với người trước mặt, anh nói:
- “Phu nhân chưa biết đấy thôi.

Nhị thiếu gia vốn suy nghĩ chu toàn và cẩn trọng trong mọi việc.

Cậu ấy còn thành công tống cổ Hứa Thạnh ra khỏi tập đoàn Tiêu thị khiến đại phu nhân sợ đến nổi thời gian này không dám động đến.”
Luận Minh vừa dứt câu thì người trước mặt đã trầm tư suy nghĩ.

Một lúc sau, Lý Lệ Xuân lên tiếng:
- “Những lúc Chương Khã im lặng thì chúng ta càng nên đề phòng.

Bởi lẽ, một con rắn tàn ác như bà ta không biết đến khi nào phun ra nọc độc bất kì, cho dù bà ta không hành động nhưng chúng ta vẫn đề cao cảnh giác.”
Nghe đến đây, khóe môi Tiêu Sĩ Quân khẽ cười nhạt liền sau đó trầm giọng trấn an:
- “Mẹ yên tâm, từ xưa đến giờ, con vẫn luôn trong tư thế sẵn sàng đối mặt với bà ta cho nên đã quá quen với điều này.


Chỉ lo rằng khi mẹ trở về đây cũng chính là tạo thêm áp lực khiến con cần phải nâng cao đề phòng để bảo vệ mẹ.”
Ngay lập tức, bà khẽ vỗ nhẹ lên vai con trai mà dõng dạc nói:
- “Sĩ Quân, con đừng lo cho mẹ.

Lần này trở về đây, mẹ sẽ khiến những con người tàn ác đó phải trả giá đắt cho những chuyện khi xưa đã làm đối với con.”
Hai bàn tay Lý Lệ Xuân siết chặt.

Chuyện năm xưa Chương Khã khiến con mình đi lạc trong rừng, thậm chí còn cho người ám sát mà chôn sống cậu khiến bà không thể nào nguôi ngoai.

Chính vì lẽ đó, lần này trở về đây, bà nhất định sẽ hơn thua với con người ác độc ấy, bắt bà ta phải nhận lấy những khổ đau của chuyện hai mươi năm về trước.
Nhắc đến Thanh Thanh, kể từ sau khi xảy ra chuyện đó với Dương Tấn Sinh, cô thường xuyên lui tới hỏi thăm gia đình an.

Thế nhưng về đối tượng mà cô hướng đến lại tỏ ra vô cùng lạnh nhạt, thường xuyên tránh mặt khiến cô càng thêm tức giận mà than thở với mẹ của anh.
- “Bác gái, tại sao đến mức này mà Tấn Sinh vẫn không có động tĩnh lên tiếng muốn cưới con làm vợ?”
Vừa nói, Thanh Thanh nước mắt ngắn dài mà khóc lóc với người bên cạnh khiến Thục Uyên vô cùng khó xử mà hạ giọng trấn an:

- “Thanh Thanh, con bình tĩnh đã.

Dù sao giữa hai đứa cũng đã gạo nấu thành cơm, bác nhất định sẽ tạo sức ép buộc nó phải cưới con.”
Hai người đang nói chuyện thì lúc lâu sau Dương Tấn Sinh cũng trở về nhà.

Tuy nhiên trông bộ dạng anh có vẻ chán nản, buồn chuyện gì đó mà không nói không rằng thẫn thờ đi về phía phòng thì nghe giọng nói sau lưng vang lên:
- “Tấn Sinh, con là không muốn chịu trách nhiệm với Thanh Thanh sao? Hay là con muốn sau này con bé làm mẹ đơn thân thì con mới vừa lòng.”
Nghe những lời nói đầy áp lực từ phía mẹ mình khiến Dương Tấn Sinh không nhịn được nữa mà lập tức xoay người lại, lớn tiếng đáp:
- “Được, cưới thì cưới.”
Ngừng một lát, anh hướng mắt về phía Thanh Thanh gằng giọng nói chậm từng chữ:
- “Anh sẽ toại nguyện cho em và sau này nếu có xảy ra chuyện gì, em cũng đừng có hối hận.”.

Bình Luận (0)
Comment