Địa Cầu Online

Chương 105

Mưa rơi tí tách, đất đai vốn đã ẩm ướt, mưa phùn trút xuống lại như vô hình mà chìm vào trong mặt đất.

Ngay khi Đường Mạch ra khỏi một gian nhà trệt, tóc của hắn rất nhanh liền bị sương mưa làm cho ướt nhẹp, hơi hơi dính trên trán. Hắn trước tiên ngẩng đầu nhìn về phía trạm xăng đối diện đường cái, vậy mà lại không thấy bóng dáng Phó Văn Đoạt và Phó Thanh đâu. Phỏng chừng là đã cùng nhau đi vào trạm xăng tìm kiếm rồi.

Đường Mạch cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ ôm theo một đống đồ ăn vặt đi sang bên kia đường.

Nơi đó có một ki – ốt bán sách báo bỏ hoang.

Đây là một ngã tư đường, trạm xăng dầu ở phía Đông Bắc. Đối diện nó là dãy nhà trệt, chéo với nó là ki – ốt bán sách báo. Cuối cùng là một nhà hàng nhỏ cũ nát, ở vào phía Tây Bắc của ngã tư, đồ đạc bên trong sớm đã bị người quét sạch, hiển nhiên sẽ không còn đồ ăn nữa.

Đường Mạch đi từng bước hướng về phía ki – ốt cũ nát kia, bỗng nhiên, hắn không kịp phòng ngừa mà dẫm chân vào một vũng nước. Đường Mạch sắc mặt cổ quái cúi đầu nhìn nhìn, thế nhưng tầm mắt lại không rơi xuống đôi giày vừa bị thấm ướt, mà là dừng ở bộ vị khó nói nào đó kia.

Đường Mạch ho khan một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

Sau khi băng qua đường, Đường Mạch chính thức thấy rõ ki – ốt bán sách báo này. Đồ ăn và nước uống trong ki – ốt toàn bộ đều đã bị cướp sạch,  chỉ còn lại một ít sách báo tạp chí không ai muốn mang đi. Trên kệ xếp từng chồng sách báo thật dày, mặt trên ánh lên dòng chữ “ngày 15 tháng 11 năm 2017”. Đường Mạch liếc mắt nhìn chồng báo này, kế đó vòng ra phía sau, đang định tiến vào trong ki – ốt từ cửa nhỏ, tìm một chút xem có bản đồ Bắc Kinh hay không.

Nhưng hắn đi đến phía sau ki – ốt, bước chân hắn hơi chậm lại, ánh mắt dừng lại trên một kệ sách bị đốt cháy rụi.

Kệ sách này là một kệ sách nhỏ đặt ở bên ngoài ki – ốt, rất nhiều ki – ốt bán sách báo đều sẽ đem một số tạp chí, sách báo chuyên môn xếp vào những kệ sách nhỏ này, để người đi đường có thể thuận tiện lựa chọn. Kệ sách này trước đây vẫn luôn đặt ở phía bên kia ki – ốt, Đường Mạch nếu thử từ cả hai hướng là trạm xăng dầu và nhà trệt nhìn qua đây, cũng không thể nhìn thấy nó. Nó bị đốt cháy đen thui, tất cả những cuốn sách từng được đặt trên đó cũng đều bị đốt thành tro tàn rơi trên mặt đất.

Mưa nhỏ rơi trên kệ sách bị cháy rụi, trông hoàn toàn khác biệt với hoàn cảnh xung quanh. Nhưng Đường Mạch chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền dời tầm mắt, thần sắc hắn bình tĩnh, hai tay cắm vào trong túi, nâng bước tiếp tục đi vào ki – ốt bán sách báo. Thân ảnh Đường Mạch biến mất trong ki – ốt nhỏ hẹp. Nhưng ngay sau khi hắn vừa mới đi vào……

Đoàng!

Trạm xăng dầu bên kia, Phó Văn Đoạt dưới chân vừa giẫm, tông cửa xông ra, lao về phía nhà hàng nhỏ ở phía Tây Bắc ngã tư đường. Cùng lúc đó, thân ảnh Đường Mạch cũng lao ra từ trong ki – ốt, phi thẳng đến gian nhà trệt ở hướng Đông Nam. Bọn họ hành động quá nhanh, hết thảy phát sinh quá mức đột ngột, thời điểm khi Que Diêm Lớn ầm vang một tiếng đập xuyên vách tường, bốn người đàn ông tránh phía sau nhà trệt liền kinh ngạc nhìn Đường Mạch, không một ai kịp phản ứng lại.

Qua đi một giây, gã cầm đầu tức đỏ cả hai mắt, cả giận nói: “ĐM! Tao liều mạng với chúng mày!!!”

Đường Mạch thật ra không nghĩ sẽ có đến tận bốn người, hắn nghiêng đầu né tránh một viên đạn, sau đó lại quay cuồng lui về phía sau tránh đi nắm đấm đang lao tới của gã cầm đầu. Ở bên kia, Phó Văn Đoạt đã xác định quán ăn không có người. Phó Văn Đoạt quay đầu chạy về phía Đường Mạch, lúc này Đường Mạch đang giao thủ với bốn người kia.

Hắn nhanh chóng tránh thoát một viên đạn, vừa mới đứng vững lại lập tức khom lưng, né tránh một con đao phi tới.

Đường Mạch giơ lên Que Diêm Lớn, che ở phía sau lưng mình. Đầu đỏ que diêm va chạm với trường đao đen nhánh, hai người đều lùi ba bước về sau. Trên Que Diêm Lớn vậy mà lại xuất hiện một dấu vết màu trắng nhạt, Đường Mạch cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông cầm đao kia, hắn phát hiện trong ánh mắt đối phương nhìn mình ngập tràn hận ý. Giây tiếp theo, người này rút đao xông lên, Đường Mạch cũng múa may Que Diêm Lớn đón đánh đối phương.

Thời gian cho bốn người này tổng cộng chỉ có ba giây. Đường Mạch liên tiếp tránh đi đánh lén từ phía bọn họ, sau đó lại tiếp tục cùng người đàn ông cầm đao đánh đến không phân cao thấp.Thời điểm khi Phó Văn Đoạt chạy tới, gã cầm đầu và một người đàn ông thấp bé lập tức xông ra ngoài, ngăn cản Phó Văn Đoạt.

Gã cầm đầu rống lên: “Lão Cửu, chạy mau!!!”

Lời vừa nói ra, cậu thanh niên gầy gò lúc trước sử dụng phi đao đánh lén Đường Mạch quay đầu liền chạy. Ánh mắt Đường Mạch sắc bén hẳn lên, xông lên phía trước quyết phải bắt được Lão Cửu, nhưng lúc này, trường đao đen nhánh lại thẳng tắp bổ về phía Đường Mạch, cản lại đường di chuyển của hắn. Tay Đường Mạch vừa lật, một ngọn lửa nóng cháy bắn ra từ lòng bàn tay hắn, hướng thẳng về phía đối phương. Người này thế nhưng lại dễ như trở bàn tay nghiêng người né tránh đi.

“Con mẹ nó, mày đừng hòng chạy thoát!”

Đường Mạch nheo lại hai mắt, Que Diêm Lớn và trường đao đen nhánh không ngừng va chạm vào nhau, bắn ra tia lửa chói mắt. Trong 20 giây ngắn ngủi, hai người đã va chạm mấy lần liền. Đường Mạch không ngừng tìm được cơ hội, sử dụng những dị năng khác nhau để đối phương. Thế nhưng người này lại liên tiếp né tránh được dị năng lửa cháy, dị năng Checkmate, thế tiến công càng thêm hung hăng.

Bỗng nhiên, người này bắt được một cơ hội, từ bên cạnh nhấc chân đá về phía chân Đường Mạch. Đường Mạch lúc này không thể không lắc mình né tránh, đối phương lại một đao từ bên kia chém tới: “Để tao cho mày được chết toàn thây!”

Rầm!

Một khối đá cực lớn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt người này, một đao của gã bổ trúng nó. Đối phương kinh hãi trợn to mắt, lúc này gã mới phát hiện Đường Mạch là cố ý lộ ra sơ hở, bởi vì khi gã bổ xuống khối đá này, Đường Mạch đã lao ra mấy thước, đuổi theo Lão Cửu đang chạy trốn.

Người đàn ông cả kinh nói: “Không tốt, hắn muốn giết lão Cửu!”

Gã cầm đầu nghe xong lời này, tâm thần chấn động, bị Phó Văn Đoạt một chân đá trúng. Gã bất chấp thương thế của chính mình, ra sức đuổi theo Đường Mạch. Ở bên kia, người đàn ông cầm đao cũng đuổi theo. Hai người dùng hết toàn lực mà chạy theo Đường Mạch, thế nhưng đã quá muộn. Lão Cửu chạy cũng không quá nhanh, Đường Mạch giơ lên Que Diêm Lớn thẳng tắp mà bổ về phía đối phương.

Giờ này khắc này, kể từ thời điểm Đường Mạch đi ra khỏi nhà trệt, một chân dẫm vào vũng nước, đã qua đi 58 giây.

Gã cầm đầu và người đàn ông cầm đao nhìn thấy Que Diêm Lớn của Đường Mạch sắp đập nát đầu Lão Cửu, hoảng sợ mà trợn to hai mắt. Bọn họ rống giận “Tao muốn giết chết mày”, một bên tăng tốc chạy về phía Đường Mạch, một bên trơ mắt nhìn que diêm to lớn chậm rãi đập xuống.

Thời gian chậm rãi trôi qua, que diêm của Đường Mạch cũng từ từ đánh xuống.

Ngay một khắc khi que diêm kia sắp đụng vào đầu Lão Cửu, phía sau Đường Mạch, khóe miệng của gã cầm đầu và người đàn ông cầm đang đang nôn nóng không thôi lại chậm rãi nhếch lên, lộ ra một nụ cười âm hiểm tràn đầy chờ mong. Hai mắt bọn họ lóe ra sự kích động, nhưng sự kinh giận và sợ hãi trên mặt lại chưa hoàn toàn mất đi. Hai người tựa như hai tên tề quỷ dị, bộ dáng vừa hoảng sợ lại vừa hưng phấn trông buồn cười vô cùng.

Ngay một giây cuối cùng khi Que Diêm Lớn sắp đập nát đầu lão Cửu, bọn họ chớp chớp mắt. Nhưng khi hai mắt mở ra lần thứ hai, tiếng sọ não vỡ vụn lại vang lê từ phía sau bọn họ. Thân thể gã cầm đầu và tráng hán cứng đờ, Lão Cửu vừa rồi còn liều mạng chạy trốn cũng dừng bước chân, run run xoay người nhìn qua.

Mưa nhỏ tí tách từ không trung rơi xuống. Chỉ thấy ở giữa ngã tư, Đường Mạch giơ lên Que Diêm Lớn, sắc mặt bình tĩnh đập nát đầu người đàn ông thứ tư trong số bốn người kia. Thời điểm gã cầm đầu và người đàn ông cầm đao đao xoay người chạy đi cứu lão Cửu, Phó Văn Đoạt cũng trực tiếp chạy về phía đó, duy chỉ có người này, lại nhanh chóng xoay người bỏ chạy. Cũng không ai chú ý tới hành động của anh ta, anh ta cũng chỉ mới chạy trốn được ba giây.

Trên cây đại thụ ven đường, giọt nước mưa từ phiến lá trượt xuống, tí tách một tiếng rơi trên mặt đất.

Cho tới hiện tại, vừa vặn tròn một phút đồng hồ.

Đường Mạch đứng giữa ngã tư đường, nơi này cách nơi hắn vừa xuất hiện một giây trước khoảng tầm 100m. Ngay cả Phó Văn Đoạt cũng kịp chưa thấy rõ hắn đã đi qua đó như thế nào, Đường Mạch liền đã gắt gao nắm chặt Que Diêm Lớn, đang không ngừng mà thở dốc. Người đàn ông bị đập vỡ sọ não kia nằm trên mặt đất, máu tươi và óc trắng từ sau gáy anh ta chảy ra, cùng nước mưa quyện vào nhau, chảy đầy đất.

Anh ta vừa mở miệng, máu tươi liền ồng ộc chảy ra. Cả người đối phương run rẩy, không dám tin tưởng mà nhìn Đường Mạch, một bên hộc máu, một bên giãy giụa phun ra một câu: “Tại sao…… Lại là tôi?”

Đường Mạch không ngừng thở dốc. Ai cũng đều không chú ý tới, xung quanh tròng mắt hắn, một tia sáng màu trắng đang nhẹ nhàng lóe lên. Đường Mạch ngẩng đầu nhìn về phía lão Cửu đứng ở nơi xa, trong tầm mắt hắn, một tia tử khí màu đen đang từ dưới nền đất bò lên, dần dần quấn quanh thân thể lão Cửu. Lão Cửu sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Đường Mạch và đồng bạn đang thoi thóp nằm trên mặt đất, rất nhanh, tử khí kia đã hoàn toàn chặn mất toàn bộ khuôn mặt, Đường Mạch rốt cuộc cũng không nhìn thấy được vẻ mặt của đối phương nữa.

Đường Mạch thu hồi tầm mắt, nhìn về phía người đàn ông đang nằm trên mặt đất. Hắn bình tĩnh nói: “Bởi vì, anh ta vừa rồi sẽ không chết.”

Người đàn ông nằm trên mặt đất trừng lớn hai mắt, đến chết anh ta cũng không thể hiểu nổi những lời này của Đường Mạch rốt cuộc là có ý gì.

Kế tiếp hết thảy đều trở nên vô cùng đơn giản, sau khi người đàn ông kia chết đi, ba người còn lại cũng sợ hãi mà nhanh chóng chạy trốn. Bọn họ rất thông minh, phân công nhau ra mà chạy. Tổng cộng ba hướng, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt từng người lựa chọn một hướng mà đuổi theo. Cuối cùng chỉ còn lại gã cầm đầu, hướng đối phương chạy tới chính là trạm xăng dầu, gã phát hiện Phó Văn đang ở đó.

Hai mắt gã vừa chuyển, quyết định chạy thẳng tới trạm xăng. Gã rống giận nhằm về phía  Phó Văn Thanh, đúng lúc này, một âm thanh lạnh lẽo vang lên từ phía sau gã.

Thanh âm này vô cùng vang dội, cho dù cách một con đường cũng thẳng tắp mà truyền vào tai gã cầm đầu. Gã quay đầu nhìn về phía sau, đằng trước ki – ốt bán sách báo ở đối diện đường cái, Phó Văn Đoạt nắm tay Đường Mạch, tay Đường Mạch lại nắm chặt súng lục màu bạc, họng súng nhắm ngay về phía trán gã.

(uồi ơi cảnh này tưởng tượng thôi đã thấy ngầu vãi ~)

Đường Mạch nhàn nhạt nói: “Đại biểu ngôi sao trừng phạt ngươi…… Checkmate!”

Đoàng!

Một tiếng súng chói tai vang lên, viên đạn xuyên qua đầu gã cầm đầu, tạc ra một lỗ máu đen sì.

Trên bầu trời truyền đến tiếng sấm nặng nề, ngay một khắc khi thi thể gã ngã xuống, mưa to tầm tã trút xuống. Đường Mạch không nghĩ tới hiện tại vẫn đang là ba tháng, mưa xuân ở Bắc Kinh lại sẽ lớn đến vậy. Hắn nhanh chóng cùng Phó Văn Đoạt phân công nhau kéo thi thể bốn người này vào trạm xăng dầu, đáng tiếc trên người vẫn bị dính chút nước mưa.

Mới vừa vào cửa, Đường Mạch ngẩng đầu, chỉ thấy Phó Văn Thanh há to miệng, hoảng sợ nhìn hắn và Phó Văn Đoạt.

Đường Mạch trong lòng sửng sốt, cho rằng cậu nhóc này là vì đột nhiên lại thấy nhiều thi thể nên có chút kinh hoàng. Nhưng mà Phó Văn Thanh trước kia không phải còn gặp qua nhiều thi thể hơn đây sao? Trò chơi tổng vệ sinh rác rưởi ở Nam Kinh lần đó cũng không thấy nhóc ấy sợ hãi gì cả, hiện tại tại sao lại làm ra phản ứng lớn đến vậy?

Đường Mạch nói: “Nếu không thì anh kéo bọn họ ra xa một chút nha?” Hắn cho rằng Phó Văn Thanh là đang sợ hãi bốn cỗ thi thể này.

Ai ngờ cậu nhóc lại nuốt nước miếng, cực kỳ vui sướng mà nhìn Đường Mạch, sau đó lại nhìn sang anh họ nhà mình. Một lát sau, Phó Văn Thanh rốt cuộc vẫn quay sang Đường Mạch, ngữ khí có chút kích động: “Sao lại thế này, anh Đường Mạch, tất cả chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy? Vừa rồi anh họ đột nhiên lao ra ngoài. Hai người các anh là tại sao lại biết được bên ngoài có người đang ẩn nấp, còn biết được bọn họ muốn giết chúng ta? Và tại sao lại muốn giết người kia đầu tiên, anh ta đặc biệt ở chỗ nào? Anh Đường Mạch, rốt cuộc là như thế nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?!”

Phó Văn Đoạt đang kéo thi thể gã cầm đầu vào trạm xăng dầu, nghe xong những lời tràn ngập sự hâm mộ này của Phó Văn Thanh, hắn khẽ nhướn mày.

Phó Văn Thanh cũng phát hiện ngữ khí của mình vừa rồi có chút kích động quá rồi. Bốn cỗ thi thể trước mắt này còn chưa lạnh hẳn, cậu nhóc hưng phấn như vậy quả thật có chút không được thích hợp cho lắm. Phó Văn Thanh ho khan một tiếng: “Em chỉ là tò mò vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cái kia……Em còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, hai anh đã đột nhiên lao ra, còn giết chết bốn người bọn họ nữa. Nhìn dáng vẻ của đám người đó, hình như là đã nấp sẵn ở kia mai phục chúng ta từ rất lâu rồi……”

Phó Văn Đoạt buông tay ra, thi thể gã cầm đầu phịch một tiếng nện trên mặt đất. Hắn bình tĩnh nói: “Hỏi anh Đường Mạch của em đi.”

…… Phó Văn Thanh gọi tôi là anh Đường Mạch thì cũng thôi đi, Phó Văn Đoạt anh cũng gọi tôi như thế làm gì.

Đường Mạch bị ba chữ “anh Đường Mạch” của Phó Văn Đoạt làm cho khóe miệng cứng đờ lại, hắn đi đến bên cạnh người đàn ông chết đầu tiên, ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể anh ta trong chốc lát. Cuối cùng hắn ngẩng đầu nói: “Nếu tôi đoán không nhầm, dị năng của người này…… Anh ta có thể quay ngược thời gian.”
Bình Luận (0)
Comment