Chân sau người sói vừa dùng sức, cả người liền nhảy lên không trung, nó như một quả bom, ầm vang một tiếng đạp mặt đất thành một cái hố. Thân hình nó to lớn, như người khổng lổ mà đấu đá lung tung, thế nhưng lại không hề vụng về, tốc độ di chuyển nhanh đến kinh người. Trong khoảng sân rộng lớn, người sói chạy rầm rầm như bay, móng vuốt sắc bén đang không ngừng hướng về phía Đường Mạch.
Một người một sói ngươi đuổi ta chạy, tạo thành hai bóng đen thoăn thoắt trong sân.
Mục tiêu của người sói là Đường Mạch, ba người còn lại đương nhiên lựa chọn tránh đi, không hề có ý định xông lên hỗ trợ.
Đường Mạch đã sớm đoán được người sói rất mạnh, muốn giết người chơi liền dễ như trở bàn tay, nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới thực lực của nó sẽ lại đạt tới mức không tưởng như thế này. Tuy rằng nó không mang lại loại cảm giác áp bách khủng bố như của Bà ngoại sói hay Ông già Noel, thế nhưng so ra cũng không kém hơn là bao.
Đường Mạch vừa tránh né, vừa cho tay vào trong túi muốn sẽ ra chữ « S » trên vỏ trứng. Nhưng người sói căn bản không cho hắn cơ hội thở dốc, ban đầu hắn còn có thể cố gắng cho được tay vào trong túi, nhưng sau đó ngay cả động tác nhỏ này cũng đều làm không được, chỉ có thể nắm chặt thời gian mà cắm đầu chạy trốn.
Người sói nhảy đến giữa không trung, thân hình đen sì của nó che lấp ánh mặt trời, rống giận một tiếng rồi đánh úp về phía Đường Mạch.
Đường Mạch lăn người trên đất tránh đi một kích này, người sói lại vươn móng vuốt xông lên tấn công. Ánh mắt Đường Mạch lạnh băng, hay tay chống nạnh: “Mau trả ông nội ta đây!” Một ngọn lửa nóng cháy đột nhiên phun ra từ trong miệng hắn, đánh về phía người sói khiến nó trở tay không kịp. Lửa lớn che trời lấp đất ập tới, mới đầu người sói còn không ngừng né tránh, nhưng sau khi cảm nhận được nhiệt độ của ngọn lửa, nó cười lạnh một tiếng, rút từ sau thắt lưng ra một cây chùy sắt.
“Đám thầy cô giáo nhân loại các ngươi, là một lũ ngu dốt lười biếng, không biết cách dạy học!”
Hai tay người sói nắm chặt chùy sắt, múa may một vòng trong không trung. Chùy sắt đen nhánh di chuyển cực nhanh, không lâu sau đã tạo thành một tấm khiên hình tròn. Người sói nở nụ cười âm hiểm, vừa mua may chùy sắt vừa tìm cơ hội tiếp cận Đường Mạch. Từ bên ngoài nhìn vào, người sói dường như đã tìm được cách ngăn lại lửa lớn, chỉ cần nó đi từng bước tiếp cận Đường Mạch là sẽ có thể một tay bắt gọn được hắn. Nhưng ngay khi người sói vừa thả lỏng cảnh giác, thời điểm đang dần tiếp cận Đường Mạch, Đường Mạch bỗng nhiên lắc mình chạy đi, lửa lớn cũng theo đó biến mất.
Người sói còn đang mua máy chùy sắt, lửa lớn đột nhiên biến mất không thấy đâu khiến nó hơi sửng sốt, Đường Mạch nhờ đó có được 3s thời gian. Hắn ngay lập tức chớp lấy cơ hội này, vừa chạy vội vừa cho tay vào tay túi, nhanh chóng vẽ ra một chữ « S » xiêu xiêu vẹo vẹo trên vỏ trứng.
Trong phút chốc, một ánh sáng trắng nhàn nhạt lập lòe trên trứng gà tây.
Đường Mạch nhẹ nhàng thở ra, xoay người lại định tiếp tục nghênh đón người sói. Ai ngờ người sói nắm chặt chùy sắt ngơ ngác nhìn hắn, qua đi một giây liền đột nhiên xoay đầu nhìn về phía Lâm Thiến, trên hàm răng sắc bén chảy xuống vài giọt nước miếng: “Hắc hắc hắc, đứng ở bên cạnh nhìn một hồi, cho rằng ta sẽ không ăn ngươi sao. Loại phụ nữ nhân loại như ngươi da mịn thịt mềm…… Ngươi tại sao lại không dạy bảo đứa nhỏ đáng chết kia ngoan ngoãn đọc sách!”
Lâm Thiến kinh ngạc trợn to hai mắt, thời điểm khi cô ta kịp phản ứng lại, người sói đã nện chùy sắt xuống. Lâm Thiến chật vật mà né tránh, cánh tay cô ta đã bị thương nặng, toàn bộ một bên tay phải dùng tư thế vặn vèo hướng ra phía ngoài.
“Đồ gia sư vô dụng, ta muốn ăn ngươi!!!”
Tình thế đột nhiên chuyển biến, người sói không tiếp tục đuổi theo Đường Mạch nữa mà quay sang nhằm về phía Lâm Thiến, dùng chùy sắt không ngừng tấn công cô ta. Lâm Thiến là người chơi có thực lực yếu kém nhất trong bốn người, chỉ hai phút sau, cô ta đã thương tích đầy mình. Người sói bắt được sơ sẩy, múa may chùy sắt định đập xuống đầu cô ta, sắc mặt Lâm Thiến trắng bệch, vội vàng lấy từ trong túi ra một thứ đạo cụ hình người bằng sứ trắng.
Chùy sắt đập thẳng xuống đầu Lâm Thiến, phát ra tiếng xương cốt gãy nứt cực kỳ khủng bố. Cô ta phun ra một búng máu, cả người bay về phía sau. Trên đầu cô ta chảy máu không ngừng, thế nhưng cô ta lại vẫn chưa chết, sau khi té ngã trên đất liền lập tức bò dậy chạy trốn, món đạo cụ gốm sứ kia theo tiếng liền vỡ tan tành.
Người sói thấy thế cũng không giật mình, nó tàn nhẫn mở rộng miệng, dùng một chân dẫm những mảnh gốm sứ nhỏ kia thành bột mịn.
Sau khi Lâm Thiến chạy đến gần Lưu Vạn Thắng và Bạch Nhược Dao, người sói lại xoay đầu, quay sang tấn công Lưu Vạn Thắng.
Trong khoảng sân rộng mở, Mosaic bị nhốt trong ô vuông ở trung tâm, đáng thương mà trừng lớn hai mắt, nhìn mẹ mình rượt đuổi bốn người chơi nhân loại. Sau một phen đùa cợt Lưu Vạn Thắng, người sói tiếp tục đi tấn công Bạch Nhược Dao. Trong bốn người chơi hiện tại, Đường Mạch và Bạch Nhược Dao là hai người duy nhất có đủ thực lực để đối phó với người sói. Thời gian người sói tấn công Bạch Nhược Dao là ngắn nhất, chỉ mới qua đi một phút, nó bỗng nhiên liền dừng động tác. Miệng sói khổng lồ giật giật, khàn giọng nói: “Hửm? Mùi vị……”
Mosaic cũng hít hít mũi.
Đường Mạch đứng trong góc sân, cảnh giác nhìn chằm chằm người sói đột nhiên dừng động tác. Sau một lúc lâu, hắn rốt cuộc cũng ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt trong không khí: “……Mùi gà tây nướng?!”
Tròng mắt màu xanh lục của người sói giật giật, trầm thấp cười hai tiếng: “Thời gian không còn nhiều nữa, tang lễ sắp bắt đầu rồi. Mặc kệ là ai, hiện tại gà tây của hắn chính là của ta, ha ha ha ha……” Nói xong, người sói thu chùy sắt vào sau thắt lưng, xoay người nhảy dựng lên, lao về phía cổng trường.
Người sói vừa rời khỏi, âm thanh nhắc nhở của Hắc tháp lập tức vang lên ——
“Leng keng! Lượt trò chơi thứ năm, số bước người chơi có thể di chuyển : 5 bước.”
“Mời người chơi trở lại ô vuông của mình, chuẩn bị bắt đầu trò chơi.”
Hết thảy giống hệt như lúc trước, tựa như người sói chưa từng xuất hiện, Hắc tháp lạnh lùng yêu cầu người chơi bắt đầu trò chơi.
Tình huống bên phía Đường Mạch và Bạch Nhược Dao khá tốt, cả hai người đều không bị thương. Thời điểm khi bị người sói đuổi giết nhiều nhất cũng chỉ có chút sây sát ngoài da, hiện tại cũng đã khôi phục lại hoàn toàn. Nhưng Lưu Vạn Thắng và Lâm Thiến lại không được may mắn như vậy, trên người bọn họ xuất hiện không ít vết thương, trên nền gạch đá xanh dính dầy sắc máu loang lổ. Đặc biệt là Lâm Thiến, một bên tay phải của cô ta đã hoàn toàn bị đứt gãy, được một lớp da dính liền với phần trên giữ lại nên mới không rơi xuống, lung lay một cách vô lực trong không khí.
Nhưng tất cả mọi người đều không có thời để bận tâm tới vết thương của chính mình.
“Không biết khi nào người sói sẽ lại trở về…… Dựa theo lẽ thường, nó là đi tham dự đám tang của một người bạn, vậy chắc hẳn sau khi đám tang kết thúc thì mới trở về. Nhưng vừa rồi nó lại đột nhiên quay về, nói là quên mang theo tế phẩm. Nói không chừng tiếp theo nó sẽ lấy lí do quên mang theo đồ vật gì đó, lại đột ngột trở về, sau đó cũng đột ngột rời đi.” Sau khi vách tường màu xanh lam hạ xuống, Lưu Vạn Thắng nhanh chóng phân tích mà nói với Đường Mạch. Đối phương đang chuẩn bị nói tiếp về phỏng đoán của mình liền nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Đường Mạch vang lên.
“Người sói khẳng định sẽ còn quay trở lại. Kết cục của trò chơi này chính là người chơi buộc phải thông quan, nếu không chúng ta đều sẽ bị người sói giết chết.” Tốc độ nói chuyện của Đường Mạch có chút gấp gáp, hắn không cho Lưu Vạn Thắng cơ hội tiếp lời, nói thẳng: “Quên mang theo tế phẩm chỉ là một lý do, mục đích nó trở về chính là để tiêu hao thể lực của người chơi, đồng thời tạo cho người chơi cảm giác áp bách về mặt thời gian. Nếu bốn người chơi tham gia trò chơi này vẫn luông giằng co không chịu nhanh chóng làm ra quyết định, lựa chọn phương pháp thông quan trò chơi, vậy thì việc nó đột ngột quay trở về sẽ khiến người chơi không thể trốn tránh, trì hoãn vấn đề thêm nữa, thậm chí còn có thể làm ra những hành vi quá khích.”
Lưu Vạn Thắng sửng sốt: “Hành vi quá khích?”
“Nếu bốn người tham gia trò chơi này quen biết nhau, vậy trong bốn vòng trò chơi vừa rồi kia, bọn họ rất muốn đào thải đối thủ, muốn thông quan trò chơi, nhưng lại cảm thấy ái ngại về mặt tình cảm, không tiện nói lời tàn nhẫn. Thế nhưng sự trở về đột ngột của người sói lần nãy đã khiến bọn họ hiểu rõ ‘
Không thông quan có thể sẽ bị người sói giết chết bất kì lúc nào’. Những việc lúc trước muốn làm nhưng lại không làm, hiện tại đều có thể làm rồi. Nếu là trò chơi bình thường, khi vòng trò chơi tiếp theo kết thúc, nhất định sẽ có người chết.”
Lưu Vạn Thắng rùng mình: “Ý anh là, anh ta……Tên thần kinh Bạch Nhược Dao kia muốn giết người?!”
Đường Mạch lạnh lùng nhìn đồng đội mình, ngữ khí nói chuyện cực kỳ nhanh chóng: “Anh ta đã sớm muốn giết cậu từ lâu rồi.”
Lưu Vạn Thắng im bặt.
Bạch Nhược Dao quả thật đã sớm muốn giết cậu ta từ lâu, nếu không phải có Đường Mạch ngăn cản, Lưu Vạn Thắng đã chết rồi.
Phương pháp đơn giản nhất để thông quan trò chơi này, chính là loại bỏ đối thủ. Sau khi giết chết đội ngũ bên kia, trong sân chỉ còn lại chính mình và đồng đội, như vậy chỉ cần tùy tiện bắt đầu một lượt trò chơi mới, liền có thể nhẹ nhàng chiến thắng.
Nhưng Đường Mạch không thể làm như vậy, và cũng sẽ không cho phép Bạch Nhược Dao làm như vậy.
Đường Mạch ngẩng đầu, phát hiện Bạch Nhược Dao đang híp mắt nhìn mình và Lưu Vạn Thắng. Sau khi tầm mắt hai người đối diện nhau, Bạch Nhược Dao vẫy vẫy tay với hắn, Đường Mạch trực tiếp quay đầu, sắc mặt có chút khó coi.
Lưu Vạn Thắng cho rằng Đường Mạch là đang cảm thấy thế cục không ổn, giống cậu ta đang lo lắng người sói sẽ lại lần nữa trở về. Cậu ta nói: “Nếu thật sự không được, bốn người chúng ta tiến hành hợp tác đi. Đây chính là phương pháp thông quan tốt nhất.”
Đường Mạch yên lặng nhìn đối phương: “Không thể được.”
Lưu Vạn Thắng kinh ngạc nói: “Anh không đồng ý hợp tác với đội ngũ bên kia?” Trước đó cậu ta cho rằng Đường Mạch nhất định sẽ tán thành ý kiến này.
Đường Mạch: “Trước khi người sói xuất hiện, chúng ta còn có cơ hội để hợp tác với bọn họ. Nhưng sau khi người sói xuất hiện, anh ta sẽ không đồng việc hợp tác nữa.” Đường Mạch dùng tay chỉ về phía Bạch Nhược Dao đang đứng ở phía đối diện. Anh ta không biết bọn họ đang nói gì, nhưng anh ta khẽ mỉm cười, lộ ra một nụ cười đầy xấu xa, tựa như đang khẳng định câu nói “Không đồng ý hợp tác” của Đường Mạch.
Lưu Vạn Thắng khó hiểu hỏi: “Vì sao?”
“Vì sao?” Lưu Vạn Thắng không hề nhận thấy Đường Mạch trước nay vẫn luôn trầm mặc suy nghĩ, rất ít khi lên tiếng, lúc này bỗng nhiên lại có chút nhiều lời hơn. Đường Mạch nhanh chóng nói: “Bởi vì lần kế tiếp người sói quay trở về, người có khả năng chết nhất chính là người chơi nữ kia, tiếp đó là cậu. Và sau đó là tôi. Cuối cùng chỉ còn lại anh ta, không chết được.”
Những lời này của Đường Mạch không ngừng quanh quẩn trong đầu Lưu Vạn Thắng, cậu ta đang liên tục suy nghĩ về ý nghĩa của chúng,đột nhiên, cậu ta trừng lớn hai mắt: “Đợi đã, cấp độ ưu tiên?!”
Đường Mạch im lặng không mở miệng.
Đúng vậy, cấp độ ưu tiên.
Vừa rồi người sói trở về hơn mười phút, ngoại trừ thời gian lúc đầu tức giận mắng nhiếc Mosaic không đọc sách và thời gian lúc cuối khi đột nhiên rời đi. Trong mười phút này, nó lần lượt tấn công Đường Mạch, Lâm Thiến, Lưu Vạn Thắng và Bạch Nhược Dao. Người bình thường khi bị người sói đuổi giết, khẳng định sẽ không có tâm tình để tính toán xem bản thân mình bị đuổi giết bao lâu, cũng càng không tính toán xem người khác bị đuổi giết bao lâu. Nhưng Đường Mạch lại vẫn luôn thầm tính nhẩm thời gian trong đầu.
Người sói đuổi giết hắn suốt bốn phút, thời gian vừa đến liền lập tức thay đổi đối tượng.
Lâm Thiến là ba phút, Lưu Vạn Thắng là hai phút, Bạch Nhược Dao là một phút.
Bởi vì quy tắc cấp độ ưu tiên, Bạch Nhược Dao là người đầu tiên được phép di chuyển, mà Đường Mạch lại là người cuối cùng. Ban đầu, cấp độ ưu tiên này rõ ràng là có lợi cho Đường Mạch, mà người có cấp độ ưu tiên tương đối cao là Bạch Nhược Dao kia lại ở vào thế cực kỳ bất lợi. Nhưng cho đến tận lúc này, thứ tự của cấp độ ưu tiên mới hiện ra bộ mặt thật của nó ——
Đây không phải là cấp độ ưu tiên khi di chuyển trong trò chơi, mà là cấp độ ưu tiên khi bị người sói đuổi giết.
Trong phó bản hiện thực này, Bạch Nhược Dao là người khó chết nhất, mà Đường Mạch ngược lại là người dễ dàng chết nhất.
Nếu thực lực của bốn người chơi tương đồng nhau, thứ tự tử vong nhất định sẽ giống với thứ tự của cấp độ ưu tiên, chú định Bạch Nhược Dao sẽ sống đến cuối cùng. Hai tay Đường Mạch đút trong túi, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve trứng gà tây đang sáng lên kia. Ai cũng không hề biết, trong đầu hắn lúc này vẫn luôn vang vọng âm thanh ở phía bên kia.
Tiếng đánh nhau, va chạm kịch liệt đang không ngừng vang lên bên tai Đường Mạch, giọng nói của Phó Văn Thanh, giọng nói của một người đàn ông trung niên xa lạ, còn có một câu hai ngẫu nhiên theo tiếng của Phó Văn Đoạt. Đây là tất cả những gì Đường Mạch có thể nghe được thông qua trứng gà tây.
Sau khi hắn mở ra đạo cụ lưu trữ, Phó Văn Đoạt vẫn chưa từng cùng hắn nói chuyện, dường như bên kia đang xảy ra một hồi chiến đấu cực kỳ ác liệt và khẩn trương.
Đường Mạch trầm mặc lắng nghe những âm thanh vang lên trong đâu mình, ngón tay vuốt ve trứng gà tây dần siết chặt lại. Cuối cùng, hắn dùng sức nắm chặt trứng gà tây, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
…… Hắn suýt chút nữa đã bị tình huống bên kia ảnh hướng đến cảm xúc của bản thân.
Đó là đồng đội của hắn, là Phó Văn Đoạt……
Là Victor.
Từ sau khi Địa cầu online, theo sự gia tăng của tố chất thân thể, tố chất tâm lý cũng được củng cố không ít, Đường Mạch gần như đã quên mất cảm giác hoảng loạn là như thế nào. Lần này, hắn lại đột nhiên cảm thấy có chút căng thẳng hẳn lên. Không phải bởi vì bản thân hắn, mà là bởi vì trò chơi công tháp của Phó Văn Đoạt ở phía bên kia. Nhưng mà hắn ở nơi này, điều duy nhất có thể làm cho đối phương chính là mở ra đạo cụ lưu trữ. Hắn muốn nhanh chóng kết thúc Phó bản hiện thực này, tận dụng thời gian để hiểu biết tình huống ở phía bên kia.
Ánh mắt Đường Mạch dần dần kiên định hẳn lên.
Dựa theo thói quen của Hắc tháp, người sói nếu đã trở về một lần, liền nhất định sẽ có lần thứ hai. Hơn nữa lần thứ hai khẳng định sẽ còn khó khăn hơn lần thứ nhất, rất có thể thời gian người sói đuổi giết người chơi sẽ còn tăng lên gấp bội.
Vách tường màu xanh lam từ từ biến mất, 20 dạng vật phẩm dần xuất hiện trên các ô vuông.
Đường Mạch bỗng nhiên mở miệng: “Bạch Nhược Dao, có muốn hợp tác không.”
Lưu Vạn Thắng kỳ quái nhìn về phía Đường Mạch. Vừa rồi Đường Mạch không phải đã nói, tên thần kinh kia khẳng định sẽ không đồng ý hợp tác à, tại sao bây giờ lại quay ra hỏi vậy?
Bạch Nhược Dao hì hì cười một tiếng: “Hợp tác? Đường Đường, cậu đang cầu xin tôi đấy à?”
Quả nhiên là không chịu hợp tác.
Sau khi Lưu Vạn Thắng chân chính hiểu rõ ý nghĩa về thứ tự của cấp độ ưu tiên, sau đó lại nhìn thấy điệu bộ cười cợt không nghiêm túc của Bạch Nhược Dao, lòng cậu ta liền dần dần trở nên lạnh lẽo. Trong bốn người chơi, Bạch Nhược Dao khẳng định là người chết cuối cùng, cho nên anh ta sẽ không hợp tác với bất kỳ ai, ngược lại bọn họ là người đến cầu cạnh, xin anh ta cùng tiến hành hợp tác.
Đối với những lời đùa cợt nhả của Bạch Nhược Dao, Đường Mạch cũng không thèm trả lời lại.
Lưu Vạn Thắng vốn dĩ cho rằng Đường Mạch sẽ nói với Lâm Thiến, nếu lần kế tiếp người sói lại quay về trở, cô ta khẳng định sẽ là người chết đầu tiên. Nhưng Đường Mạch lại không hề làm như vậy. Trong lòng Lưu Vạn Thắng cảm thấy quái lạ, Đường Mạch nhìn sang cậu ta, cậu ta lập tức ngậm chặt miệng, cũng không dám nhiều lời.
Bầu không khí giữa bốn người chơi có chút kỳ quái.
Mosaic ghé vào bàn nhìn bốn người bọn họ, cong môi “Hừm” một tiếng, nhỏ giọng thì thầm: “Tại sao đám người này lại không giống với đám người lúc trước vậy nhỉ……”
Không một ai có thể giúp Mosaic trả lời vấn đề này.
Sau khi toàn bộ 20 vật phẩm đều đã xuất hiện, lần này chỉ có một ô vuông chứa sách trong đó.
Âm thanh nhắc nhở của Hắc tháp vang lên, bốn người chơi trầm mặc không lên tiếng rồi tiến hành di chuyển như các lượt trước, kết cục cuối cùng vẫn là thất bại. Ngay khi lượt trò chơi này kết khúc, thời điểm Hắc tháp yêu cầu người chơi trở lại ô vuông ban đầu, Mosaic hưng phấn ngồi thẳng người, trên mặt như viết đủ năm chữ —— cầu giết hại lẫn nhau. Nhưng rốt cục bốn người chơi nhân loại này cũng không hề động thủ, chỉ ngoan ngoãn mà quay về ô vuông của mình.
Vẻ tươi cười đầy mong chờ của Mosaic cương lại trên mặt, lại đợi thêm vài giây, sau khi xác định đám người này thật sự sẽ không giết hại lẫn nhau, nó buồn bực gục mặt xuống bàn.
Đường Mạch liếc mắt nhìn Mosaic, một bên vừa lắng nghe giọng nói của Phó Văn Đoạt trong đầu, một bên vừa trầm lắng suy tư.
Nói chung, người chơi không thể nhanh như vậy liền đã giết hại lẫn nhau. Theo lẽ thường, sau khi người sói xuất hiện, người chơi mới quyết định giết chết đội ngũ bên kia. Bạch Nhược Dao lại là một loại khác, anh ta ngay từ đầu đã muốn kết liễu Lưu Vạn Thắng. Bởi vì Bạch Nhược Dao đẩy mốc thời gian này lên trước tiên, cho nên hiện tại bọn họ mới không giết hại lẫn nhau. Và cũng bởi vì Bạch Nhược Dao sở hữu cấp độ ưu tiên cao nhất, cho dù Đường Mạch chết, anh ta khẳng định vẫn sẽ sống đến cuối cùng, cho nên anh ta tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện giết chóc nhàm chán như thế này. Chỉ cần Bạch Nhược Dao không gây chuyện, những người khác cũng sẽ đồng dạng như vậy.
Sau khi vách tường dâng lên, tâm tình của Lưu Vạn Thắng dần trở nên cực kỳ tồi tệ: “Mẹ nó, chẳng lẽ hiện tại chúng ta cứ phải tiếp tục chơi mãi như thế này, rồi chờ người sói xuất hiện à?” Thực lực của Lâm Thiến là yếu nhất, nhưng thực lực của Lưu Vạn Thắng cũng không quá cao. Cậu ta có dự cảm, lần tập kích tiếp theo của người sói, cậu ta và Lâm Thiến còn có khả năng sống sót. Nhưng tới lần thứ ba, Lâm Thiến khẳng định sẽ chết…… Và cậu ta cũng là như vậy.
Rốt cuộc nên làm thế nào bây giờ?
Làm thế nào để phá vỡ được cục diện bế tắc này đây?
Lần đầu tiên Lưu Vạn Thắng cảm thấy hối hận, hối hận vì lúc trước tại sao lại đi nói những câu đại loại kiểu “Mấy người cầu xin bọn tôi đi, xin bọn tôi hợp tác với mấy người”. Nếu ngay từ đầu cậu ta nghĩ đến việc muốn hai bên cùng nhau hợp tác, có lẽ bọn họ đã sớm thành công thông quan rồi.
“Tôi cũng đã từng tham gia khá nhiều trò chơi Hắc tháp, Hắc tháp vẫn luôn có khuynh hướng muốn người chơi hợp tác, chứ không phải là giết hại lẫn nhau.” Lưu Vạn Thắng dù sao cũng là người chơi đã thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất, đối trò chơi Hắc tháp cũng có những hiểu biết nhất định, “Đường…… Đường Mạch, chúng ta thật sự chỉ có hợp tác, thì mới có khả năng thông quan được trò chơi này. Anh và tên thần kinh kia dường như rất quen thuộc nhau, anh nghĩ……Phải làm thế nào anh ta mới bằng lòng chịu hợp tác với chúng ta?”
Trả lời lại Lưu Văn Thắng chính là một mảnh trầm mặc.
Lưu Vạn Thắng quay đầu nhìn qua: “Đường Mạch?”
Đường Mạch nhắm mắt lại, hắn nghe thấy tiếng đánh nhau vang lên trong đầu mình suốt nãy giờ bỗng nhiên im bặt. Đường Mạch ngừng thở, kiên nhẫn chờ đợi âm thanh bên kia. Qua nửa phút, một giọng nam trầm thấp mang theo ý cười nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn: “Không sao rồi, Đường Mạch.”
Đường Mạch lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Phía trước một ngọn núi pha lê cực kỳ to lớn, Phó Văn Đoạt và một người đàn ông trung niên đang ngồi dựa vào vách núi. Phó Văn Thanh trực tiếp dùng hai tay bao lấy cánh tay của Phó Văn Đoạt, nước suối chảy ra từ lòng bàn tay, làm dịu đi miệng vết thương đang chảy máu đầm đìa. Vì chỉ nghe được giọng nói của Phó Văn Đoạt, Đường Mạch sợ rằng vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng được, tay phải của Phó Văn Đoạt giờ khắc này đã bị cắt đứt đến tận gốc, miệng vết thương nhìn qua cực kỳ ghê người. Trên cổ cũng là dấu vết bị dã thú cắn xé, yết hầu rách một mảng lớn.
Có dị năng trị liệu của Phó Văn Thanh, hơn nữa dị năng của Phó Văn Đoạt lại là tái tổ hợp gen, kết hợp với năng lực tự phục hồi siêu cường, sắc mặt tái nhợt của hắn đã dần khôi phục trở lại.
Sau khi miệng vết trên thương trên yết hầu hoàn toàn khép lại, Phó Văn Đoạt mới nói một câu dài: “Vừa rồi gặp phải một vài con Quái vật Hắc tháp cực kỳ lợi hại, hiện tại thì không sao rồi. Tình hình bên cậu thế nào?”
Đường Mạch: “Bạch Nhược Dao đi theo tôi vào Phó bản hiện thực này rồi.”
Phó Văn Đoạt nhíu mày: “Anh ta cũng tiến vào đó rồi?”
“Không sao, tôi và anh ta không cùng đội, cho dù có gây rắc rối cũng sẽ không tạo thành phiền toái quá lớn. Tình huống phía bên anh thế nào rồi, Hắc tháp tầng thứ ba chắc cũng sẽ không quá khó khăn đi.”
Với thực lực của Phó Văn Đoạt, hắn đã sớm có thể thông quan Hắc tháp tầng thứ ba. Cho nên thời điểm khi Phó Văn Đoạt và Phó Văn Thanh đi khiêu chiến trò chơi công tháp, Đường Mạch không hề quá mức lo lắng, và cũng không nghĩ đến việc đem Đồng Vàng Của Quốc Vương giao cho bọn họ. Nhưng tại sao tình huống bên đó lại nghiêm trọng đến mức phải mở đạo cụ lưu trữ?
Da thịt trên cánh tay đang hồi phục lại với tốc độ mắt thường có thể theo kịp, cảm giác mọc lại chân tay cũng không hề dễ chịu gì, lông mày Phó Văn Đoạt nhíu chặt, dựa vào vách núi không rên một tiếng. Hắn bấm đốt ngón tay tính nhẩm thời gian, ngay trước khi Đường Mạch chuẩn bị mở miệng hỏi lại, hắn liền nói: “Tôi nghĩ là, Tiểu Thanh có lẽ đã không cẩn thận mở ra hình thức khó khăn rồi.”
Đường Mạch kinh hãi: “Hắc tháp tầng thứ ba hình thức khó khăn?!”
“Với trò chơi công tháp lần này, bọn tôi thật sự vẫn rất mơ hồ về phần giới thiệu phương thức thông quan. Tôi và Tiểu Thanh còn có hai người đồng đội nữa, tổng cộng có bốn người cùng nhau công tháp. Tôi công lược tầng thứ ba, bọn họ và Tiểu Thanh giống nhau, đều công lược tầng thứ hai. Sau khi trò chơi bắt đầu bọn tôi gặp phải một chút phiền toái, bị chết mất một người, Tiểu Thanh vì để bảo vệ bản thân, đã giết chết một Người dưới lòng đất.” Cánh tay Phó Văn Đoạt đã hoàn toàn khôi phục lại như cũ, hắn giật giật ngón tay, tiếp tục nói: “Một phút trước, Tiểu Thanh sử dụng khen thưởng mà em ấy và cậu đã từng đạt được sau khi thông quan Hành Lang Đá Quý.”
Đường Mạch: “Hoa Mặt Trăng?”
“Đúng vậy. Tiểu Thanh quyết định sử dụng đạo cụ này, muốn nhìn một chút xem chúng tôi rốt cuộc nên thông quan như thế nào. Nhưng sau đó em ấy phát hiện, muốn thông quan thì cần phải có sự giúp đỡ của người dưới lòng đất vừa mới chết kia để mở ra một hang động.”
Rõ ràng chưa từng lâm vào cảnh khốn cùng, nhưng giọng nói của Phó Văn Đoạt cũng không hề quá mức khẩn trương. Đối phương gằn từng chữ nói: “Hiện tại xem ra, phương thức thông quan bình thường khẳng định là không thể nữa rồi. Bọn tôi chỉ có thể lựa chọn loại phương thức thông quan thứ hai. Trước mắt tôi vẫn chưa tìm ra được phương pháp thông quan khác, nhưng cho dù là trò chơi Hắc tháp nào, cũng đều khẳng định không chỉ có một phương thức thông quan.”
Dùng phương thức thông quan đơn giản, chính là hình thức bình thường.
Dùng phương pháp thông quan khó khăn, chính là hình thức khó khăn.
Cho nên Phó Văn Đoạt nói, bọn họ hẳn là đã không cẩn thận mà mở ra trò chơi công tháp hình thức khó khăn.
Nhưng những lời này của Phó Văn Đoạt vừa nói ra, Đường Mạch bên này lại đột nhiên trầm mặc không lên tiếng.
Phó Văn Đoạt nhạy bén nhận thấy được sự khác thường của Đường Mạch, ngay lập tức thấp giọng gọi: “Đường Mạch?”
“…… Bất kể là trò chơi Hắc tháp nào, cũng đều khẳng định không chỉ có một phương thức thông quan?”
Phó Văn Đoạt khẽ nhướn mày.
Đường Mạch thở dài, bất đắc dĩ cười nói: “Phó bản hiện thực tôi gặp phải lần này cũng không tính là khó, nhưng thật sự là loại rất biết tra tấn người chơi. Chờ anh trở về, chúng ta cùng nhau nói qua một chút. Nó thật ra là một trò chơi vô cùng đơn giản.”
“Được.”
Đạo cụ lưu trữ vẫn đang mở, hiện tại mới qua đi 20 phút, còn có thể lưu trữ được 40 phút nữa. Hai người đều không có ý muốn đóng lại nó, thứ nhất là vì tránh cho Phó Văn Đoạt ở bên này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thứ hai…… chỉ đơn giản là vì Đường Mạch không muốn đóng trứng gà tây mà thôi. Hắn không biết Phó Văn Đoạt đang nghĩ gì, nhưng về phía hắn, hắn không muốn tắt. Phó Văn Đoạt không đề cập tới, hắn cũng sẽ tuyệt không nói ra.
“Một khi đã như vậy, xem ra tôi có thể nói trước câu này rồi.” Phó Văn Đoạt thấp giọng cười, giọng nói dễ nghe tràn đầy từ tính.
Đường Mạch không kịp phản ứng lại: “Sao cơ?”
Phó Văn Đoạt nhỏ giọng thì thầm: “…… Ma Đường, good job.”
Trái tim Đường Mạch đột nhiên lỡ mất một nhịp, bởi vì câu nói này đã được nói ra vô số lần trên máy tính, nhưng đây lại là lần đầu tiên được chính miệng Phó Văn Đoạt nói ra. Hai mắt Đường Mạch khẽ mở lớn, cảm giác khó miêu tả lúc này như thủy triều, chan chứa toàn bộ lồng ngực hắn. Thật lâu sau, hắn cũng cười, nhẹ giọng nói: “Như vậy, anh cũng phải good job đấy…… Victor.”
Dưới chân núi pha lê cao ngất, người đàn ông anh tuấn cao lớn nhịn không được mà nhoẻn miệng cười.
Phó Văn Thanh hoảng sợ nói: “Anh họ, anh…… Anh tại sao lại cười vậy ?”
Phó Văn Đoạt lập tức thu lại nụ cười, liếc mắt nhìn em trai ngốc nhà mình: “Em nhìn lầm rồi.”
Phó Văn Thanh: “……???”
Không phải mà, anh vui vẻ đến mức khóe mắt cũng đều cong lên, lời phủ nhận này chẳng có một chút sức thuyết phục nào hết cả! Hơn nữa chân của anh còn chưa hoàn toàn khôi phục lại như cũ, anh đột nhiên cười lớn như vậy sẽ khiến người khác sợ hãi đấy, có biết không hả ?!
“Có vấn đề gì sao?” Phó Văn Đoạt nhàn nhạt hỏi.
Phó Văn thanh lập tức đứng thẳng người: “Không có!”
Người đồng đội qua đường đứng bên cạnh: “……”
…… Người này thật sự là Phó Văn Đoạt?
Đường Mạch cũng không hề biết được tình huống ở đầu bên kia của trứng gà tây. Vách tường từ từ biến mất, 20 dạng vật phẩm phát ra ánh sáng màu xanh và dần xuất hiện trong các ô vuông.
Sự ăn ý của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, đã là thứ khó có thể giải thích bằng lời nói thông thường. Ví dụ như vừa rồi Đường Mạch mới chỉ nói một câu cực kỳ ngắn gọn, hắn nói trò chơi này thực ra rất đơn giản, Phó Văn Đoạt vừa nghe liền hiểu được, Đường Mạch đã biết phải làm thế nào mới có thể thông quan được trận trò chơi này.
Đúng vậy, hắn đã nhận ra phương thức thông quan chân chính của trò chơi này.
Thật ra hết thảy đều phi thường đơn giản, thời điểm khi hắn nhận ra chân tướng và quay đầu nhìn lại mới phát hiện, tất cả mọi việc đều thực hợp tình hợp lý, chỉ là bọn hắn đã bị một ít đồ vật che mắt mà thôi.
Tuy rằng Đường Mạch đã nắm chắc 90%, xác định bản thân có thể thông quan. Nhưng để đảm bảo an toàn, hắn sẽ không tùy ý hành động.
Lượt trò chơi thứ sáu bắt đầu, Đường Mạch không hề nhiều lời, lại tiếp tục giống như những lần trước, hai đội ngũ lần lượt di chuyển, cuối cùng Đường Mạch thay đổi trạng thái ô vuông của Mosaic, khiến hai đội đều không thể thông quan.
Tình trạng tương tự lại tiếp tục diễn ra thêm hai lượt chơi nữa.
Lượt trò chơi thứ chín bắt đầu, lại là 20 dạng vật phẩm xuất hiện. Bạch Nhược Dao nhìn vào hai ô vuông chứa sách, anh ta ngẩng đầu, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo liền chớp chớp hai mắt, ngữ khí ái muội: “Đường Đường, hình như trong mấy lượt chơi vừa rồi cậu vẫn luôn nhìn tôi chằm chằm. Hì hì…… Tôi đẹp trai như vậy cơ à?”
Đường Mạch: “Ừ, anh rất đẹp.”
Bạch Nhược Dao: “……”
Ban đầu Bạch Nhược Dao là cố ý khơi mào khiêu khích, nhưng sau khi Đường Mạch thật sự đáp lại như vậy, anh ta lại cười không nổi nữa. Anh ta thật cẩn thận quan sát Đường Mạch, dường như muốn từ biểu tình trên mặt hắn tìm ra nguyên nhân tại sao lại đột nghiên thừa nhận một cách nhanh chóng như vậy. Bỗng nhiên, Đường Mạch hỏi: “Anh cảm thấy tôi có đẹp trai không?”
Bạch Nhược Dao: “……”
Cmn, đây tuyệt đối không phải Đường Mạch mà anh ta quen biết!
Đường Mạch hơi hơi mỉm cười: “Vậy anh có cảm thấy cậu ta đẹp trai không?”
Bạch Nhược Dao theo bản năng nhìn về phía Lưu Vạn Thắng.
Lưu Vạn Thắng trưng ra vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bạch Nhược Dao không chút do dự đáp lời: “Xấu.”
Lưu Vạn Thắng: “……”
Đường Mạch: “Trông cũng khá ưa nhìn mà, nếu cậu ta tháo gọng kính đen kia xuống thì cũng không tệ lắm đâu.”
Khóe môi Bạch Nhược Dao khẽ nhếch lên: “Hì hì, vậy thì phải xem là so với ai đã. Đường Đường, nếu đem cậu ta đặt cạnh cậu, cậu ta trông rất xấu xí.”
Đường Mạch nhướn mày, không nói gì.
Giọng trẻ con thanh thúy của Hắc tháp đúng lúc vang lên ——
“Leng keng! Lượt trò chơi thứ chín, người chơi thứ nhất có thể di chuyển 6 bước, người chơi thứ hai có thể di chuyển 6 bước, người chơi thứ ba có thể di chuyển 4 bước, người chơi thứ tư có thể di chuyển 3 bước.”
Lượt trò chơi này, hai quyển sách ở tại ô B2 và C1. Bạch Nhược Dao, Lưu Vạn Thắng và Lâm Thiến đều có thể tiến vào ô vuông có chứa sách, nhưng Đường Mạch thì khẳng định là không thể chạm được tới khu vực đó. Giống như các lượt trò chơi trước, số bước của Lâm Thiến và Đường Mạch tương đối ít, thời điểm khi Bạch Nhược Dao và Lưu Vạn Thắng đi hai bước đầu tiên, hai người bọn họ đều quyết định đứng yến tại chỗ. Chờ đến lượt đi thứ ba, Lâm Thiến tiến lên trước một bước, đứng vào ô A2.
Bạch Nhược Dao và Lưu Vạn Thắng đều có thể tiến vào được hai ô vuông chứa sách. Việc Lưu Vạn Thắng cần làm lúc này là chiếm được ít nhất một ô vuông, không cho phép đội ngũ bên kia vượt mặt mình và chiếm cứ toàn bộ các ô vuông có chứa sách.
Ở lượt đi cuối cùng, Bạch Nhược Dao dừng lại tại ô C1, Lưu Vạn Thắng dừng lại tại ô B2.
Tấm màng ở ô vuông của Bạch Nhược Dao đang sáng lên, tấm màng bên phía Lưu Vạn Thắng đang tối đen, mà tấm màng của Mosaic lại đang cùng trạng thái sáng đèn với tấm màng ở Bạch Nhược Dao. Lâm Thiến nhìn thấy tình huống bên này, sắc mặt không hề biến đổi. Cô ta đứng ở ô B3, chỉ cần cô ta không tiến vào ô B4 và thắp sáng ô vuông của Lưu Vạn Thắng, Đường Mạch một vòng này liền không có khả năng thắng lợi. Đường Mạch không thể khống chế trạng thái ô vuông của Lưu Vạn Thắng.
Lâm Thiến không chút suy nghĩ liền chuẩn bị tiến vào ô A3, chỉ cần không đi ô B4, những ô khác đều không thành vấn đề. Nhưng ngay khi một chân cô ta vừa mới nâng lên, một giọng nam bình tĩnh bỗng nhiên vang lên: “Bạch Nhược Dao có từng nói qua với cô, nếu người sói lại xuất hiện lần nữa, cô khẳng định sẽ là người chết đầu tiên không ?”
Lâm Thiến đột nhiên dừng động tác, quay đầu nhìn về phía Đường Mạch.
Đường Mạch đứng trong ô vuông rộng mở, hai tay đút trong túi, lẳng lặng tiếp lời: “Người sói là dựa theo thứ tự của cấp độ ưu tiên để đuổi giết người chơi. Lần trước nó xuất hiện, nó đuổi giết cô ba phút đồng hồ, cánh tay phải của cô hiện giờ vẫn còn đang đứt đoạn, chắc hẳn chưa thể khôi phục lại đi?”
Bạch Nhược Dao đột nhiên mở miệng: “Hì hì, Đường Đường?”
Đường Mạch không để ý đến anh ta, như cũ yên lặng nhìn Lâm Thiến: “Trực giác của tôi trước nay vẫn luôn rất chuẩn xác, điểm này người đồng đội kia của cô cũng biết. Tôi có một dự cảm, người sói rất nhanh sẽ lại xuất hiện lần nữa. Hơn nữa ở lần xuất hiện tiếp theo này, nó sẽ không chỉ đuổi giết cô ba phút thôi đâu. Mà có thể là sáu phút, là mười phút……” Dừng một chút, Đường Mạch bình tĩnh nói: “Lâm Thiến, cô nghĩ mình có thể trụ được nổi sáu phút sao.”
Lâm Thiến bình tĩnh đáp: “Cấp độ ưu tiên? Tôi biết, đồng đội tôi và tôi đã từng cùng nhau thảo luận qua về vấn đề này.”
Bạch Nhược Dao chớp chớp mắt: “Đường Đường, chẳng lẽ tôi ở trong lòng cậu chính là một tên bán đứng đồng đội, ngay cả loại chuyện này cũng đều không nói cho cô ta biết sao ?”
“Vậy anh ta có phải còn từng nói với cô, lần tiếp theo người sói xuất hiện, anh ta sẽ không để cô chết, sẽ giúp đỡ cô không ? Bởi vì nếu cô chết, một mình anh ta đấu không lại hai người chúng tôi, cục diện rất bất lợi cho anh ta.”
Nụ cười trên mặt Bạch Nhược Dao ngay lập tức ngưng lại, Lâm Thiến mở to hai mắt.
Đường Mạch: “Vậy nếu tôi nói với cô, lần tiếp theo người sói xuất hiện, không chỉ là cô…… mà ngay cả đồng đội của tôi cũng sẽ chết thì sao ?”
Thân thể Lưu Vạn Thắng bỗng chốc cứng đờ lại.
“Nếu chỉ có một mình cô chết, cục diện đương nhiên rất bất lợi cho Bạch Nhược Dao, anh ta tuyệt đối sẽ không cho phép loại tình huống này xuất hiện, anh ta nhất định sẽ giúp cô. Nhưng nếu ở lần kế tiếp, người đồng đội này của tôi cũng không thể cầm cự được trước sự tấn công của người sói, bởi vì ai cũng đều không biết sau khi giúp cậu ta thì có phát sinh chuyện gì khác thường hay không, nói không chừng người sói sẽ càng thêm hung tàn, đem hai người đều giết chết. Nếu ngay cả tôi cũng sẽ đều không đi giúp Lưu Vạn Thắng, vậy cô dựa vào cái gì mà cảm thấy…… Bạch Nhược Dao sẽ giúp cô?”
Lâm Thiến mấp máy môi, nhưng rốt cuộc lại chỉ im lặng không nói được lời nào.
Ánh mắt Bạch Nhược Dao dần trở lên lạnh lẽo. Nhưng anh ta cũng không hề phản bác lại những lời vừa rồi của Đường Mạch.
So về nhân phẩm, từ sau khi tiến vào Phó bản hiện thực này đến nay, tất cả mọi người đều nhìn ra được, Đường Mạch đáng tin cậy hơn Bạch Nhược Dao rất nhiều lần. Nếu nói Đường Mạch là một người đồng đội đạt tiêu chuẩn khoảng 60% thì Bạch Nhược Dao ngay cả 0% cũng đều không có, anh ta chính là một người đồng đội cực kỳ tệ hại.
Cho nên nếu ngay cả Đường Mạch cũng đều không có ý định đi trợ giúp Lưu Vạn Thắng ngăn cản người sói, vậy thì tại sao Bạch Nhược Dao lại có thể sẽ đi giúp Lâm Thiến đây?
Lâm Thiến khàn giọng nói: “Nhưng nếu tôi chết đi, anh ta sẽ phải một mình đối mặt với hai người các anh……”
“Cô Lâm,” Đường Mạch ngắt lời Lâm Thiến, “Cô có lẽ vẫn chưa hiểu những lời vừa rồi của tôi. Ý tôi là, ở thời điểm cô chết, người đồng đội Lưu Vạn Thắng này của tôi, nhất định cũng sẽ chết. Hai người các cô đều đã chết, trong sân chỉ còn lại tôi và Bạch Nhược Dao. Một đấu hai sẽ bất lợi cho anh ta, nhưng nếu là một đấu một anh ta sẽ cảm thấy không sao cả. Hơn nữa, tôi khẳng định sẽ chết trước anh ta. Chờ đến khi tôi chết đi, anh ta nhất định sẽ giành được thắng lợi. Cho tới tận bây giờ mà cô vẫn còn chưa hiểu rõ mọi chuyện sao……”
Đường Mạch ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Cô Lâm, tính mạng của cô chẳng là gì trong mắt anh ta đâu.”
Âm thanh vang dội truyền đi khắp khoảng sân rộng lớn, vang vọng hồi lâu.
Mosaic chống cằm, chớp hai mắt hết nhìn Đường Mạch, lại quay sang Lâm Thiến.
Giây tiếp theo, Lâm Thiến lập tức quay đầu, nhìn về phía Bạch Nhược Dao.
Bạch Nhược Dao nhún nhún vai, hì hì cười nói: “Đừng nhìn tôi, tôi chưa nói gì cả, đều là cậu ta tự mình nói mà.”
Lâm Thiến tức khắc như rơi vào hầm băng.
Tại sao cô ta lại đi tin tưởng lời nói của tên thần kinh này cơ chứ ?!
Đường Mạch mở miệng: “Cô lâm, cô tiến vào ô B4, giúp đồng đội tôi thắp sáng ô vuông của cậu ta lên đi.”
Bạch Nhược Dao thu lại vẻ tươi cười, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Đường Mạch. Thân thể Lâm Thiến run rẩy, cô ta nhìn Đường Mạch, bờ môi khẽ giật giật, nhưng một chữ cũng đều nói không lên lời.
“Hiện tại chỉ còn tôi và cô chưa di chuyển, hai người chúng ta còn dư lại một bước cuối cùng. Hai đội ngũ có hợp tác hay không không liên quan gì tới Bạch Nhược Dao và Lưu Vạn Thắng, tất cả đều dựa vào tôi và cô. Chỉ cần cô tiến vào ô B4, thắp sáng lên tấm màng ở ô vuông của đồng đội tôi, tôi sẽ đi tới ô E4 và không làm tắt đi ô vuông của Mosaic. Như vậy, ô vuông của Bạch Nhược Dao và Lưu Vạn Thắng sẽ đều đang sáng lên, bọn họ có thể cùng nhau đem sách giao cho Mosaic. Đây chính là sự hợp tác giữa chúng ta.”
Bạch Nhược Dao bỗng nhiên lên tiếng: “Nếu hai đội cùng nhau đem sách giao cho Mosaic, có khả năng cả bốn người đều sẽ bị người sói giết chết.”
Lâm Thiến cứng đờ người quay đầu nhìn sang Bạch Nhược Dao.
Đường Mạch cười một tiếng: “Vậy nếu cứ tiếp tục giằng co như vậy, hai người bọn họ đều chết hết, chỉ còn lại tôi và anh, thực ra tôi thấy loại lựa chọn này không sao cả, nói không chừng anh sẽ còn chết trước tôi đấy, Bạch Nhược Dao?” Nói xong, Đường Mạch lại nhìn về phía Lâm Thiến: “Cô Lâm, tùy cô thôi, thật ra việc cô lựa chọn như thế nào cũng không liên quan gì tới tôi. Cô chỉ cần nhớ rõ một chuyện, cô tuyệt đối không thể ngăn cản được lần tấn công tiếp theo của người sói đâu, mà tôi và Bạch Nhược Dao thì lại có thể sống sót.”
Bạch Nhược Dao: “Hì hì, Tiểu Lâm Thiến ~”
Lưu Vạn Thắng cắn chặt răng, giúp đỡ Đường Mạch nói: “Cô Lâm, hai người chúng ta đã cùng nhau mắc kẹt trong phó bản này vài ngày. Nếu có thể, tôi thật sự hy vọng mình chưa từng tiến vào đây. Hiện tại Đường Mạch nói rất đúng, anh ta là người chơi đầu tiên trên toàn Trung Quốc thông quan Hắc tháp tầng thứ ba, thực lực của anh ta là điều không thể nghi ngờ. Phương án mà anh ta đưa ra khẳng định là cách tốt nhất để giúp bốn người chúng ta đều cùng sống sót. Tôi lựa chọn tin tưởng anh ta.”
Bạch Nhược Dao lại châm ngòi thổi gió: “Mọi người có thể sẽ cùng nhau chết đó nha ~”
Lưu Vạn Thắng tức giận đến mức rất muốn khiến cho tên thần kinh này câm miệng, nhưng rốt cục cậu ta cũng vẫn không dám làm vậy.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Lâm Thiến đứng ở ô B3, chậm chạp mãi không di chuyển.
Giọng nói lạnh băng của Hắc tháp vang lên ——
“Leng keng! Mời người chơi số 3 di chuyển.”
Bạch Nhược Dao: “Được chết chung một chỗ với Đường Đường, cảm giác chung quy cũng không tồi nha.”
Lưu Vạn Thắng: “Cô Lâm, tôi tin tưởng Đường Mạch.”
Đường Mạch cười nói: “Vậy…… Tôi đây nên nói rằng, tôi cũng rất tin tưởng chính mình đi?”
Lồng ngực Lâm Thiến có chút thở dốc, cô ta đang không ngừng hít thở sâu. Trên trán cô ta tất cả đều là mồ hôi lạnh, quần áo cũng bị mồ hôi làm cho ướt đẫm thành từng mảng. Giọng nói vui sướng khi người gặp họa của Bạch Nhược Dao; giọng nói chờ đợi khẩn cầu của Lưu Vạn Thắng ; còn có giọng nói như việc không liên quan đến mình, dường như chỉ là tùy tiện đề ra một kiến nghị của Đường Mạch, tất cả đều hiện lên trong đầu Lâm Thiến, ồn ồn ào ào đến mức khiến cô ta cả người phát run lên.
“Đủ rồi!”
Bỗng nhiên, Lâm Thiến mở to hai mắt đỏ bừng. Cô ta dùng sức đi về phía trước, tiến vào ô B4.
Trong phút chốc, ô vuông của Lưu Vạn Thắng sáng lên, quyển sách bị bao vây trong tấm mang ngay lập tức phát ra ánh sáng màu xanh lam cực kỳ chói mắt.
Trên mặt Bạch Nhược Dao không có quá nhiều cảm xúc, vẫn luôn là một bộ dáng tủm tỉm cười như trước. Đối phương dường như không hề tức giận, cũng không hề vui vẻ, hết thảy đều giấu kín đằng sau nụ cười quỷ dị kia, khiến cho người khác không thể nhìn ra được bất kì điều gì.
Lưu Vạn Thắng suýt chút nữa đã sụp đổ rồi. Cậu ta cũng muốn tiếp tục sống sót, nếu Đường Mạch không cứu cậu ta, cậu ta quả thật rất có khả năng sẽ không thể trụ nổi qua lần tấn công thứ hai của người sói, hiện tại chỉ cần Đường Mạch tùy tiện đi một ô, không ảnh hưởng đến trạng thái ô vuông của Mosaic, bọn họ liền có thể thuận lợi thông quan rồi.
Đường Mạch nhìn thấy sự lựa chọn của Lâm Thiến, trên mặt bỗng xẹt qua một ý cười không dễ phát hiện. Hắn đi từng bước tiến vào ô E4, cẩn thận không làm ảnh hưởng đến trạng thái ô vuông của Mosaic.
Ngay sau khi hắn bước vào ô vuông này, một tiếng nhạc vui sướng bỗng nhiên vang lên trong sân trường. Mấy chục giọng trẻ con đồng thanh hát vang, bài đồng dao vui vẻ truyền lỗ tai của những người đang đứng ở đây, cũng truyền cả vào lỗ tai Mosaic, khiến nó buồn bực mà che kín tai lại.
Mosaic: “Ta không muốn nghe cái này a a a a!!!”
“Mặt trời chiếu rọi trên cao, hoa tươi mỉm cười với em, chim nhỏ nói chào buổi sáng, em vì sao lại xách cặp đi học……”
Sau khi 《 Bài ca Đi Học 》 kết thúc, Mosaic đã thương tâm mà gục mặt xuống bàn, bắt đầu hức hức hức giả khóc.
“Ta không muốn đọc sách, ta không muốn đọc sách, ta một chút cũng đều không muốn đọc sách, hức hức hứ……”
Trên lưới tọa độ, toàn bộ 21 tấm màng đều đã biến mất, những vật phẩm vô dụng khác cũng theo đó không thấy đâu nữa. Hai quyển sách trong ô vuông của Bạch Nhược Dao và Lưu Vạn Thắng đang bay lơ lửng trong không trung. Lưu Vạn Thắng duỗi tay cầm lấy sách, Bạch Nhược Dao đứng một bên vừa lắc đầu nói thầm “Thật nhàm chán” vừa cầm lấy sách.
Trò chơi đã kết thúc, hai người đang chuẩn bị đem sách giao cho Mosaic. Nhưng ngay khi bọn họ nâng bước định đi tới ô vuông của Mosaic, tiếng nhạc liền hoàn toàn kết thúc, giọng trẻ con trong trẻo của Hắc tháp lại lần nữa vang lên ——
“Leng keng! Người chơi Đường Mạch hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến ‘Tất cả đều là thứ bỏ đi, Mosaic mới là người quan trọng nhất ’, thông quan Phó bản hiện thực ‘ Tất cả đều là thứ bỏ đi ’, đạt được đạo cụ khen thưởng ‘Que Diêm Thần Kỳ của Mosaic’. Kiểm tra đo lường nhận thấy người chơi Đường Mạch đơn độc thông quan Phó bản hiện thực ‘Tất cả đều là thứ bỏ đi ’, khen thưởng thêm vào ‘Nụ hôn của Mosaic’.”
Giọng nói của Hắc tháp đột nhiên im bặt, ngay sau đó, Bạch Nhược Dao, Lưu Vạn Thắng và Lâm Thiến, thậm chí ngay cả Mosaic cũng đều ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Đường Mạch.
Bạch Nhược Dao lặng lẽ siết chặt quyển sách đang cầm trong đây. Đây là lần đầu tiên…… Không, là lần thứ hai anh ta dùng loại ánh mắt này nhìn Đường Mạch. Bạch Nhược Dao gắt gao nhìn chằm chằm Đường Mạch đang trưng ra vẻ mặt hết sức bình tĩnh, ngay sau đó, ngón tay anh ta hơi dùng sức, sách trong tay bỗng biến thành từng mảnh nhỏ.
Bạch Nhược Dao tực giận hét lên: “Họ Đường kia, cậu cmn lại chơi tôi một vố!!!”