Editor: Pingpong1105
Trong tòa thành lớn yên tĩnh, Lena Joophorse cùng đồng đội Donde Sevik của cô ta đã hoàn toàn tắt thở. Đến bây giờ, tại trò chơi "Bữa tối trên tàu cứu nạn của Noah" của Hắc tháp tầng sáu chỉ còn lại Đường Mạch, Phó Văn Đoạt, Mộ Hồi Tuyết, Andre, Luyện Dư Tranh, Takao Yamamoto, Lý Hạ, với cả hai người chơi Hoa Kỳ Bell Fosker và John Bruce.
Tổng cộng chín người.
Không, thật ra có mười người.
Mộ Hồi Tuyết thong thả quay đầu, nhìn về phía ông lão da trắng vì sử dụng dị năng quá độ mà tê liệt ngã xuống mặt đất. Cô nheo mắt lại, đang định mở miệng, một con côn trùng có cánh màu đỏ bay vèo tới sau gáy ông lão, nhanh chóng xuyên thủng đầu ông ta. Ông lão trợn to hai mắt, trên trán là một lỗ máu đen ngòm.
Takao Yamamoto lạnh lùng thu hồi con côn trùng kia.
Lý Hạ kinh ngạc nhìn anh ta: "Anh?"
Tất cả mọi người đều biết 90% ông lão này không phải quái vật. Ông ta giống hai người chơi Châu Âu kia, chính là muốn giết sạch người chơi khác, đạt được thắng lợi để bản thân giành được Grab Six.
Takao Yamamoto không có lời giải thích nào cho hành vi của mình, anh ta nhìn về phía Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt: "Chuyện duy nhất phải làm bây giờ chính là tìm được ba cỗ thi thể mà bọn họ đã giấu." Dừng một chút, lại bổ sung: "Cậu thật ra đã biết ba thi thể đó ở đâu rồi nhỉ."
Anh ta nhìn Đường Mạch.
Đường Mạch bình tĩnh trả lời: "Sao tôi biết được."
Takao Yamamoto chỉ thi thể của Lena và Donde: "Vừa rồi cậu nói, sở dĩ đoán được ba thi thể kia đều là bọn họ giấu, là bởi cậu cho rằng người chơi bình thường sẽ không nghĩ ra biện pháp giấu thi thể. Chúng ta đã lục soát tòa thành này rất nhiều lần, trừ phòng của mỗi người là người khác không vào được, những nơi khác đều đã soát qua. Không tìm thấy."
Người chơi Hoa Kỳ John nói theo: "Không sai, hơn nữa cho dù là bọn họ cũng không thể giấu ba thi thể kia trong phòng của bản thân. Bởi vì bọn họ không thể đem thứ không thuộc về phòng mình như thi thể vào."
"Trên thực tế, lý do này của cậu có chút gượng ép. Đều là người chơi Hắc tháp tầng năm, bọn họ có thể đoán được cái phương pháp kia, người chơi khác chưa chắc đã không đoán được. Nhưng cậu cực kỳ chắc chắn là do bọn họ giấu." Takao Yamamoto yên lặng nhìn Đường Mạch: "Ở đâu?"
Đường Mạch nhìn anh ta, một lát sau cười nói: "Quả thật đêm qua tôi tìm rất lâu, đã tìm được ba thi thể kia rồi. Đi theo tôi."
Tóm lại ngày thứ bảy phải giao thi thể cho Noah, Đường Mạch nhất định sẽ dắt mọi người đi tìm, hắn không có khả năng tự giấu diếm.
Mọi người đem thi thể Lena, Donde và ông lão da trắng lên gác xép trước, đặt cạnh thi thể Bạch Nhược Dao. Sau đó cùng nhau xuống lầu.
Đường Mạch đi đến bên cái bàn dài, đứng nơi ghế dựa của Lena và Donde, ngẩng đầu nói: "Ngay tại đây."
Lý Hạ nhíu mày: "Đâu cơ?" Cô ta cúi người, kiểm tra bên dưới cái bàn dài. Thật đáng tiếc, không hề có phân cảnh thường dùng trong phim kinh dị, cúi người xuống một phát đã thấy bên dưới có thi thể. Lý Hạ tìm nửa ngày vẫn chẳng thấy thứ gì.
Đường Mạch gõ gõ lên ghế gỗ cạnh đó: "Ở trong này."
Phó Văn Đoạt cũng không biết ba cỗ thi thể kia ở đâu, sau khi trở về Đường Mạch không kịp nói chuyện này. Ánh mắt anh đặt trên nơi cũ kỹ kia, sau một lúc lâu, anh mở to hai mắt, trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ chán ghét.
Lại thêm một lúc nữa, Mộ Hồi Tuyết, Luyện Dư Tranh......Tất cả người chơi đều hiểu được ba thi thể kia rốt cuộc được giấu ở chỗ nào.
Luyện Dư Tranh lật tay lấy ra một con dao găm, đi đến bên ghế dựa, rạch lưng ghế ra. Dao phong bén nhọn nhanh chóng cắt qua khối gỗ, khi vụn gỗ rơi trong không khí, một tiếng bịch vang lên, một miếng thịt nướng cháy rơi xuống từ lưng ghế.
Từ nơi cao nhất (đỉnh lưng ghế) đến đệm ngồi của ghế, không biết bao nhiêu miếng thịt cháy đã được nhồi vào.
Khi những miếng thịt đó rơi trên mặt đất, Lý Hạ cùng người chơi Hoa Kỳ Bell lộ ra vẻ mặt buồn nôn, dời tầm mắt.
Ai cũng không thể ngờ được, đây vậy mà là màu đen dưới ánh đèn(*).
(*) Màu đen dưới ánh đèn: tiếng Anh là dark under light, nguyên gốc là chỉ vùng tối dưới đèn do bị chính đèn cản lại trong quá trình chiếu sáng. Ngày xưa người ta hay dùng đĩa, bát, chén,... để làm giá đỡ, nói chung là đổ dầu lên, cố định một cọng dây bấc (dây để châm lửa trong ngọn nến ấy) ở giữa, sau đó thắp lên để dùng (không rõ lắm nhma chắc là vậy). Khi làm như thế thì sẽ có một vùng (dưới chân bát, chén,...) không được chiếu sáng vì bị bản thân đèn che mất, mà vùng ấy lại rất gần ánh sáng của đèn. Vậy nên người ta dùng cụm "màu đen dưới ánh đèn" để ám chỉ những sự việc xảy ra rất gần chúng ta mà chúng ta lại không hề hay biết.(Nguồn: Baidu)Khi bọn họ ngồi bên bàn dài trao đổi chuyện bầu phiếu, đệm ghế dưới mông Lena thế mà nhồi toàn là thịt. Nhưng khi nghĩ đến việc Lena cùng Donde ngay từ đầu đã định giết hết tất cả người chơi, độc chiếm Grab Six một mình, tâm tình của mọi người cũng giãn ra hơn. Loại hành vi biến thái này, bọn họ quả thật có thể làm.
Luyện Dư Tranh ngồi xổm xuống, lấy tất cả thịt trong ghế ra từng miếng một.
Andre nhìn số thịt trên mặt đất, ngẩng đầu nói: "Không đủ, ước chừng chỉ có hai phần ba."
Ai cũng không biết gã làm thế nào mà nhìn ra được số thịt trên mặt đất chỉ có 2/3, Phó Văn Đoạt nói: "Nhưng chỗ này chắc chắn có đủ ba thi thể. Noah phải ăn thịt quái vật nướng, không phải cả quái vật. Chỉ cần thịt quái vật nướng thôi là đủ để qua ải rồi. Về phần số lượng này quá nhiều, thịt không giấu hết vào ghế được, bọn họ có lẽ đã tự xử lý rồi."
Lý Hạ: "......"
Vãi chưởng tự xử lý kiểu gì cơ? Ăn à?!
Nghĩ đến loại khả năng này, người chơi nữ bình thường nhất ở đây bắt đầu cảm thấy cả người đều không ổn.
Andre cùng Luyện Dư Tranh thu dọn những miếng thịt kia, lúc này, khoảng cách đến khi buổi sáng thứ năm chấm dứt chỉ còn có mười phút. Mọi người lại ngồi xuống bên cái bàn, Mộ Hồi Tuyết tiện chân đá bay cái ghế Lena từng ngồi qua, ném nó vào trong lò sưởi trên tường.
Trong không khí vẫn còn tràn ngập cái hương vị thịt nướng kia, lúc này, Đường Mạch giành trước Phó Văn Đoạt, ngồi xuống ghế.
Phó Văn Đoạt nhướng mày nhìn hắn một cái.
Đường Mạch làm khẩu hình: Cái gì cần làm cũng đã làm rồi.
Phó Văn Đoạt cong môi, không nói nữa.
Luyện Dư Tranh: "Bây giờ thật rõ ràng, khúc đồng dao mà Hắc tháp đưa ra kia cũng không phải là cách chết của mỗi người chúng ta. Dựa theo đồng dao, Abdullah bị Đường Mạch giết hôm qua, hắn hẳn nên chết vì mất máu. Nhưng hắn lại chết do bị xuyên tim. Cho nên hung thủ đã cố ý lừa gạt về cách chết của ba người kia, ngụy trang thành kiểu chết như bài đồng dao." Dừng một chút, cô ta nói: "Hung thủ này hẳn chính là Lena cùng Donde."
Takao Yamamoto khàn khàn nói: "Có một số chỗ tôi không đồng ý."
Mọi người nhìn sang anh ta.
"Dựa theo cách nói của cô, Lena và Donde là hung thủ giết chết ba người chơi kia, nhưng trên thực tế, David cùng Anatoli chết vào tối thứ hai kia có thực lực không hề đơn giản. Buổi tối thứ ba, người chơi Trung Quốc đó có thể đúng là do Lena và Donde hợp sức giết chết, nhưng David và Anatoli thì sao? Tôi không tiếp nhận chuyện giữa bọn họ có một người mang đủ thực lực đó, có thể một đánh hai giết chết hai người kia."
Đường Mạch: "Ai nói là bọn họ bị một người giết?"
Takao Yamamoto nhíu mày, nghi hoặc nhìn Đường Mạch: "Ý của cậu là?"
Đường Mạch: "Sao mấy người lại cho rằng người nghĩ ra biện pháp "giết chết tất cả người chơi để bản thân giành thắng lợi" chỉ có Lena, Donde cùng George chứ. David Anders cùng với Anatoli, có lẽ giữa hai người bọn họ cũng có một người nghĩ như vậy."
Mọi người suy tư một lát, hiểu được chân tướng sự việc.
Người giết chết nữ người chơi da đen vào buổi tối đầu tiên tạm thời không rõ, có thể là người chơi Châu Âu Lena cùng đồng đội Donde của cô ta. Mà ngày hôm sau, một trong hai người họ đương nhiên được trao cho cơ hội ra ngoài, bởi vì bọn họ đã trộm đi thi thể của nữ người chơi da đen Lena.
Buổi tối thứ hai, giả sử là Lena ra ngoài, ba người rời khỏi phòng chính là Lena, David cùng Anatoli.
Cũng không phải nói một mình Lena có thể giết chết hai người chơi cường đại này, mà là nói trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi. Giữa hai người chơi nam có lẽ cũng có một người muốn giết chết người khác, thậm chí có thể cả ba người chơi ra ngoài vào buổi tối thứ hai đều ôm ý nghĩ như vậy. Chẳng qua là cuối cùng Lena thắng lợi, cô ta là người sống sót cuối cùng.
Mà buổi tối thứ ba, người ra ngoài chính là Bạch Nhược Dao, Lena cùng Donde.
Buổi tối thứ tư, người ra ngoài chính là Đường Mạch, Abdullah cùng George.
Mộ Hồi Tuyết: "Bây giờ trừ buổi tối đầu tiên, tình huống khi ra ngoài của mỗi buổi tối chúng ta đều đã biết. Tôi muốn hỏi lại một lần, có người chơi nào định thừa nhận mình ra ngoài vào buổi tối đầu tiên không?"
Trên bàn dài chỉ còn một mảnh tĩnh mịch.
Mộ Hồi Tuyết bất đắc dĩ khua tay.
Lúc này, tiếng thông báo của Hắc tháp vang lên----
"Ding dong! Thời gian bỏ phiếu của ngày thứ năm đã đến, xin người chơi hãy viết lên phiếu trắng tên của người chơi mình muốn bỏ phiếu."
Mọi người bắt đầu bỏ phiếu.
Buổi tối thứ năm thuận lợi trôi qua, không ai tử vong, cũng có lẽ ba người chơi được chọn quyết định không ra ngoài.
Buổi sáng thứ sáu, dị năng của Đường Mạch bị phong ấn. Thật rõ ràng, trừ hắn, Mộ Hồi Tuyết cùng Luyện Dư Tranh ra, những người chơi khác đều chọn bỏ cho hắn một phiếu. Trước khi buổi sáng này kết thúc, Takao Yamamoto phụ trách đem thi thể của ba người Lena Joophorse nướng lên, mỗi người đều lấy đi một ít.
Takao Yamamoto thản nhiên nói: "Bây giờ chúng ta có sáu thi thể."
Đêm tối buông xuống, Phó Văn Đoạt nhận được cơ hội ra ngoài. Anh biến thành trạng thái trong suốt, nhưng anh không chọn ra ngoài mà là đi đến bên giường Đường Mạch, ngồi xuống. Anh thấy Đường Mạch vẫn đang nói chuyện với "mình", "mình" kia đối đáp cực kỳ trôi chảy, hoàn toàn không có sơ hở.
Nhưng qua ba phút, giọng nói Đường Mạch dừng lại, hắn hỏi: "Victor, là anh phải không?"
"Phó Văn Đoạt" nói với giọng trầm thấp: "Ừ?"
Đường Mạch nở nụ cười: "Tôi nghĩ, tối hôm đó khi tôi ra ngoài, chẳng phải anh cũng không phát hiện người trong phòng không phải là tôi đấy sao."
Nghe vậy, Phó Văn Đoạt ngồi bên giường nhíu mày.
Mà đối diện anh, "Phó Văn Đoạt" bỗng nhiên ngậm miệng lại, không nói nữa.
Đường Mạch nói: "Hắc tháp có thể bắt chước thói quen dùng từ của người chơi, thậm chí dự đoán được tiếp theo người chơi sẽ nói gì, hỏi vấn đề gì. Nhưng nó không thể bắt chước ra linh hồn của mỗi người. Tôi cùng Phó Văn Đoạt không hiểu Bạch Nhược Dao, căn bản cũng chẳng định trao đổi cùng anh ta, cho nên khi Hắc tháp bắt chước, chúng ta ai cũng không phát hiện. Nhưng anh với tôi thì khác. Tôi biết đây không phải anh."
Sau khi bị vạch trần, "Phó Văn Đoạt" trực tiếp lật người, không hề để ý Đường Mạch.
Đường Mạch bất đắc dĩ cực kỳ, hắn xoay người nhìn trần nhà, hắn cũng không biết, Phó Văn Đoạt giờ phút này đang an vị bên người hắn.
Đường Mạch nói: "Loại thời điểm này, với cái trạng thái kia thì anh có hôn trộm hay không tôi cũng không biết được."
Phó Văn Đoạt vừa cúi người xuống chuẩn bị hôn một cái thì đột nhiên khựng lại, hai giây sau, anh bình tĩnh tiếp tục cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Đường Mạch.
Không bao giờ có thể bắt chước được những người cho nhau sự thấu hiểu chân chính.
Tựa như buổi tối hôm đó, Đường Mạch vừa đi thì Phó Văn Đoạt liền phát hiện không đúng. Bây giờ cũng thế.
Đêm tối chấm dứt, Phó Văn Đoạt chân chính trở về.
Buổi tối thứ sáu trôi qua, sáng sớm, Đường Mạch đứng dậy từ trên giường, trực tiếp hỏi: "Hôm qua anh có hôn trộm tôi không."
Phó Văn Đoạt hỏi lại: "Gì cơ?"
Đường Mạch hoài nghi nhìn anh.
Phó thiếu giáo vẻ mặt bình tĩnh mở cửa phòng, đi ra ngoài.
Buổi sáng thứ bảy cũng thuận lợi chấm dứt.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu vào tòa thành. Ngay một giây khi đêm thứ bảy kết thúc, tia nắng hiện lên, một tiếng bước chân nặng trịch đột nhiên truyền đến từ bên ngoài. Trong nháy mắt này, chín người chơi bỗng thanh tỉnh, toàn bộ nhảy xuống khỏi giường, đi đến bên cửa sổ.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy tại đường chân trời xa xôi, một cẳng chân phải trần trụi khổng lồ chậm rãi hạ xuống từ trên không trung, rầm một tiếng nện trên mặt đất, tạo ra một dấu chân thật sâu. Đó là một người khổng lồ vô cùng vô cùng lớn, ước chừng phải cao một trăm mét, hắn từng bước đi đến phía tòa thành, ngay khi khoảng cách với tòa thành chỉ còn một trăm mét, hắn cúi xuống, hai tay hướng đến.
Mọi người cả kinh nói: "Không ổn!"
Cùng lúc đó, thông báo của Hắc tháp vang lên-----
"Ding dong! Thỉnh người chơi lập tức rời khỏi pháo đài."
Mọi người: "......"
Đù má!
Sớm không nói muộn không nói, cứ đến lúc Noah chuẩn bị tóm lấy tòa thành thì Hắc tháp mới cho phép người chơi rời đi.
May là chín người chơi này cũng không phải người bình thường, Phó Văn Đoạt một cước đạp vỡ thủy tinh, nắm tay Đường Mạch, kéo hắn ra ngoài tòa thành. Bên kia, người chơi còn lại cũng đều lựa chọn trực tiếp nhảy ra từ phòng của mình. Mọi người chật vật lăn vòng trên mặt đất, vững vàng đáp xuống. Bọn họ ngẩng đầu, chỉ thấy người khổng lồ cao lớn kia che khuất mặt trời, hai tay hắn bứt tòa thành lên từ trên mặt đất, như kiểu nó chỉ là một món đồ chơi nhỏ. Sau đó hắn dốc ngược tòa thành xuống, nổi giận gầm lên một tiếng, dùng sức lắc lắc nó.
Nháy mắt, bàn ghế, giường và đồ vật trong tòa thành toàn bộ rơi rầm rầm trên mặt đất.
Sau khi các người chơi tránh né tản đi khắp nơi, Noah thong thả ngẩng đầu, nhìn về phía chín nhân loại nhỏ như con kiến này.
Chín nhân loại rốt cuộc cũng thấy rõ hắn.
Trước khi thật sự nhìn thấy Noah, ai cũng không tưởng tượng được hắn thế mà lại mang một khuôn mặt trung thực phúc hậu.
Noah mặc quần áo bằng vải bố mộc mạc, đứng trên mặt đất nhìn xuống nhân loại. Bởi vì quá mức khổng lồ, mỗi một hơi hắn thở ra đều tạo thành cơn gió dữ, thổi quần áo của người chơi bay phấp phới. Hắn nhìn gì đó trên mặt đất, lại nhìn hướng chín nhân loại kia, giọng nói như sấm vang: "Đồ nướng của ta đâu, nó ở đâu! Ta phải ăn nó!"
Mọi người rời đi quá vội vàng, thịt nướng lại không thể mang vào phòng mình. Đám Lý Hạ nhất thời đen mặt, muốn đi tìm thịt nướng lẫn trong đống phế tích.
Lúc này, chỉ thấy Mộ Hồi Tuyết cởi xuống một bọc đen to từ trên lưng, ném qua. Miệng cô nhếch lên: "Lúc đi ra thuận tiện chạy xuống lầu một chuyến, cầm thứ này đi."
Takao Yamamoto cảnh giác nhìn Mộ Hồi Tuyết.
Cô gái này đã có thực lực khủng bố đến mức có thời gian xuống lầu để mang thứ này đi à, cô ta rốt cuộc đi lấy lúc nào chứ?
Noah bốc bọc đen to trên mặt đất lên, sau khi mở ra, vẻ phiền chán trên mặt vẫn không giảm đi.
Tất cả mọi người căng thẳng nhìn Noah.
Lý Hạ, Takao Yamamoto cùng hai người chơi Hoa Kỳ, bọn họ cầm vũ khí của mình. Một khi sáu cỗ thi thể trong bọc đen đều không phải quái vật, bọn họ sẽ không chút do dự tấn công các người chơi còn sống khác.
Chỉ thấy Noah dùng móng tay nhón lên một miếng thịt, bỏ vào miệng nhai nhai. Hắn nhổ nước bọt: "Chết tiệt, không phải con quái vật kia!"
Phó Văn Đoạt: "Vẫn còn."
Noah hừ một tiếng, lại bốc lên một miếng thịt.
Hắn ăn liên tiếp bốn miếng thịt, khi ăn đến miếng thứ năm, hai mắt hắn sáng ngời. Người khổng lồ cười ha ha, đem thịt trong bọc to dốc hết vào miệng mình.
Thấy một màn như vậy, bốn người Lý Hạ nhẹ nhàng thở ra.
Bên kia, đám Đường Mạch lại cực kỳ bình tĩnh.
Ba ngày trước.
Khi mọi người phát hiện thi thể của Bạch Nhược Dao, trong lúc Phó Văn Đoạt cõng anh ta lên gác xép, Đường Mạch lặng lẽ đi đến bên cạnh Mộ Hồi Tuyết cùng Luyện Dư Tranh, nói ra cái tên kia: "Lena Chocoru."
Mộ Hồi Tuyết cùng Luyện Dư Tranh đồng loạt nhìn về phía hắn.
Mộ Hồi Tuyết chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, tiếp đó liền cong môi, gật gật đầu.
Luyện Dư Tranh nghi hoặc nhỏ giọng nói: "Sao lại là cô ta?"
Đúng vậy, chính là cô gái da đen chết vào ngày đầu tiên kia, Lena Chocoru.
Trước khi Bạch Nhược Dao chết, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt luôn luôn tự hỏi, rốt cuộc ai mới là quái vật chân chính, đồng thời......Rốt cuộc quái vật nên làm thế nào mới có thể thông quan trò chơi này.
Quy tắc trò chơi điều thứ năm của Hắc tháp: nhiệm vụ của quái vật là ngăn cản Noah cứu vớt nhân loại.
Trước khi trò chơi bắt đầu, Hắc tháp đã cung cấp bối cảnh của trò chơi này. Hắc tháp thấy nhân loại tràn ngập tội ác, vì thế quyết định ban xuống cơn đại hồng thủy, trừng phạt nhân loại. Nhưng trước đó, Hắc tháp lại sai khiến Noah, bảo hắn tạo ra một con tàu cứu nạn, lựa chọn những nhân loại thiện lương rồi cho bọn họ tiến vào thuyền, cứu vớt bọn họ.
Như vậy quái vật phải ngăn cản Noah như thế nào?
Kỳ thật Hắc tháp đã sớm nói cho người chơi, quái vật nên hoàn thành nhiệm vụ như thế nào rồi.
『 Hắc tháp vạn năng của ta, xin hãy cho phép ta tắm rửa một cái, cơm nước xong xuôi, rồi lại chọn ra những nhân loại thiện lương tốt bụng cho ngài, dẫn dắt bọn họ rời khỏi thế giới đầy tội ác này.』Đối với yêu cầu của Hắc tháp, Noah cho ra đáp án như vậy.
Sau khi bảy ngày bảy đêm kết thúc, Noah cũng tắm rửa xong, hắn cần ăn cơm.
Hắn phải ăn quái vật nướng.
Trước khi Bạch Nhược Dao chết, Đường Mạch cũng không nghĩ ra mạch suy nghĩ của kẻ biến thái rốt cuộc là thế nào, cho nên hắn cũng không ý thức được ý tưởng của quái vật là gì. Thẳng đến khi hắn thấy cái chết của Bạch Nhược Dao, sau khi hiểu được đó không phải là do quái vật gây ra mà là người chơi khác hợp sức lại, hắn đột nhiên liền hiểu chân tướng của trò chơi này.
Đây là một trò chơi đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Không tắm rửa, Noah sẽ không ăn cơm; không ăn cơm, Noah sẽ không lựa chọn nhân loại thiện lương. Lại càng không cứu vớt bọn họ.
Đường Mạch nói với Luyện Dư Tranh: "Đối với kết cục của trò chơi, Hắc tháp nói, nếu chúng ta không thể tìm ra con quái vật kia, hơn nữa đem nó nướng lên rồi đưa cho Noah, Noah sẽ ăn luôn quái vật cùng nhân loại. Chính vì hắn sẽ ăn luôn quái vật cùng nhân loại, cho nên ngay từ đầu......Sau khi tiến vào tòa thành này, con quái vật kia chỉ có một con đường chết."
Đường Mạch mỉm cười: "Nếu đằng nào cũng là đường chết, vậy tại sao không chọn cách tự giết chính mình, ngay từ đầu liền rũ bỏ hiềm nghi là quái vật, đồng thời còn có thể mê hoặc nhân loại, làm cho bọn họ giết hại lẫn nhau chứ?"
- -----------------------------------