*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Địa Cầu Online – Mạc Thần Hoan
Chương 25: Quái nhân Que Diêm
"Quái nhân Que Diêm buông ống nhòm, khoác ba lô, vọt xuống dưới bám theo gã đàn ông."
Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng
-----------------
Bốn ngày sau.
Thượng Hải – công viên Tĩnh An.
Một thằng nhóc mập mạp chân bước rất nhanh, vèo một cái vọt vào một cửa hàng tiện lợi trong công viên. Đồ ăn nước uống ở đó dù đã bị người khác vơ vét hết sạch nhưng tiểu mập mạp vẫn không bỏ cuộc, lập tức chạy vào kho hàng phía sau. Nó tìm một lúc lâu mới phát hiện ra ba hộp bánh quy và nửa thùng nước khoáng dưới gầm giường của nhân viên cửa hàng.
Dù số người còn sót lại không nhiều, nhưng đồ ăn thức uống đều có hạn sử dụng. Nếu cứ thế này, đồ ăn cũng sẽ trở nên khan hiếm.
Tiểu mập mạp tìm được đồ chống đói xong, vội vã chạy về đưa nước cho một nam sinh cao gầy khác.
Nam sinh người như cây gậy lập tức uống một ngụm lớn: "Sống lại rồi!!! Triệu Tử Ngang, đồ ăn càng ngày càng khó tìm, chúng ta cũng nên mau chóng rời khỏi Thượng Hải đi. Người ở đây quá nhiều, sẽ có lúc chúng ta chẳng còn gì mà ăn mất!"
Tiểu mập mạp nhét hai miếng bánh quy vào mồm, nhai nhồm nhoàm: "Tôi về sau... sẽ... ăn ít...bớt...cho cậu."
Nam sinh đỏ mặt: "Ý của tôi không phải vậy!"
"Tôi biết." Tiểu mập mạp lấy nước uống để trôi miếng bánh xuống bụng: "Không phải ngày nào tôi cũng đói. Cậu là ngạch quân dự bị, tố chất thân thể không giống tôi. Tôi thấy mỗi ngày mình ăn ít đi mà không đói. Mà không phải cậu cũng thế à, ăn càng ngày càng ít? Có vẻ giống như San San nói, Địa Cầu Online cải tạo tố chất cơ thể chúng ta, để chúng ta trở nên giống thực vật, hấp thu năng lượng không phải qua mỗi thức ăn mà còn qua nhiều cách khác... Aiz, có đúng San San nói thế không nhở?"
Nam sinh bĩu môi: "Sao mà tôi nhớ được, tách ra cũng đã vài ngày rồi mà."
Tiểu mập mạp nhớ tới chuyện này cũng thực buồn bực: "Đợi sau này chúng ta mạnh lên, nhất định sẽ đi cùng nhau! Xem ai dám gây sự nào!"
Hai tên nhóc cất đồ thừa vào ba lô, tiếp tục lên đường.
Tiểu mập mạp: "Này, cậu nghĩ "Quái nhân Que Diêm" mà bọn họ nói, tay cầm một que diêm thật lớn, luôn rình nửa đêm đánh lén người khác, có phải là Đường ca không?"
"Chắc không phải đâu. Đường Mạch ca sao phải đánh lén người khác chứ? Ca là người tốt, lại lợi hại như vậy, đánh lén làm gì."
"Ừ, chắc chắn không phải Đường ca."
Hai đứa rời khỏi công viên Tĩnh An, đi về hướng Tây.
Mà "Quái nhân Que Diêm" trong miệng bọn nhóc giờ phút này lại đang ẩn thân trêи tầng 2 của một tiệm vàng ở đường Nam Kinh.
Cửa trước của ngôi nhà hướng về phía Đông, ánh nắng từ phía Tây chiếu tới bị che lấp, không chiếu được vào bên trong cửa hàng. Quái nhân Que Diêm đứng trêи tầng, nhẹ nhàng vươn tay, dùng một thứ kỳ quái soi bất kỳ ai đi ngang qua ở phía dưới.
Nhìn kỹ, thứ kỳ quái này chính là một cái ống nhòm tự chế. Tháo rời hai ống kính của một ống nhòm, đâm thủng phần đáy, dùng một ống tròn có kϊƈɦ thước tương tự nối liền hai ống kính tạo thành một hình chữ "Z". Ở mỗi góc của chữ "Z" đặt một mảnh gương phẳng, tạo thành một cái ống nhòm phản chiếu hình ảnh đơn giản (1). (Xem chú thích phía dưới)
Quái nhân Que Diêm nhắm một đầu của ống nhòm chữ Z về phía người đi đường, đầu còn lại đặt trước mắt, chăm chú quan sát từng người một từ sáng đến chiều.
Đến khi trời chạng vạng tối, có một gã đàn ông trung niên cường tráng, người khoác áo da, miệng ngậm một điếu thuốc nghênh ngang đi trêи đường.
Quái nhân Que Diêm buông ống nhòm, khoác ba lô, vọt xuống dưới bám theo gã đàn ông.
Đường Mạch núp ở trong một ngõ tối, khoác ba lô một bên vai, ánh mắt khoá chặt vào gã. Cậu nhắm mắt lại, hít sâu, sau đó mở mắt. Con ngươi chợt loé sáng.
Trong mắt Đường Mạch, trêи đầu của gã đàn ông chầm chậm xuất hiện bốn chữ—
[Khách lén qua sông]
Đường Mạch nhếch môi, lặng lẽ đi theo gã.
Màn đêm buông xuống, gã đàn ông cắm hai tay vào túi áo, một chân đá văng cửa lớn của một cửa hàng bán đặc sản địa phương.
Người phụ nữ trung niên đang nằm nghỉ bên trong đột nhiên thấy cửa bị đá văng, sợ rúm ró lăn cả vào kệ hàng.
"Nhìn cái gì mà nhìn, cút!"
Phụ nữ trung niên đang há mồm định nói gì đó thì bị gã đàn ông đạp một phát vào bụng. Bà ta đau đớn kêu la oai oái, bỏ của chạy như bay ra khỏi cửa hàng.
Gã đàn ông áo da phách lối cười khẩy một tiếng, sau đó nằm xuống tấm thảm mà người phụ nữ vừa trải.
Đồng hồ trêи tường chạy tích ta tích tắc. Gã nhắm mắt lại, qua một lúc, bắt đầu ngáy như trâu như bò, át cả tiếng đồng hồ.
Trong đêm tối, một bóng dáng cao gầy vọt tới trước cửa. Chốc lát sau, que diêm to lớn từ trêи trời giáng xuống, nện lên đùi phải của gã đàn ông.
"Rắc Rắc —"
Tiếng xương vỡ giòn tan, theo sau đó là tiếng tru tréo như heo bị cắt tiết.
Đường Mạch không để cho đối phương cơ hội để thở, Que Diêm Lớn liên tục tạp xuống bụng, xuống đùi, xuống ʍôиɠ của gã đàn ông. Cậu chỉ nhằm vào chỗ có thịt, đau nhưng không chết. Bụng của gã rất lớn, dù không bị dập nội tạng, nhưng gã vẫn đau đớn gào thét không ngừng: "Tao giết mày!!!"
"Rầm —"
Hàng hoá trêи kệ bỗng nhiên rớt xuống, chất đống sau lưng Đường Mạch, tiếp theo đó là một cái bàn xuất hiện ngay trước mặt Đường Mạch.
Đường Mạch vung lên Que Diêm Lớn, đầu que diêm đánh bay bàn gỗ. Cái bàn nháy mắt chia năm xẻ bảy, vụn gỗ bắn tung tóe.
Trong mắt Đường Mạch lóe lên một tia mừng rỡ, lập tức đánh người càng hăng.
Gã đàn ông thấy dị năng của mình bị que diêm chặn đứng, tuyệt vọng khóc rống, ôm đầu xin tha.
Đánh thêm một trận nữa mới dừng lại, Đường Mạch cúi xuống lột áo khoác da trêи người gã, nhàn nhạt nói: "Đây là của tôi, biết chưa?"
Gã chỉ mặc mỗi một cái áo, lại bị đối phương lột sạch, hai tay che ngực, gật đầu lia lịa: "Biết, biết rồi! Là của cậu, tất cả đều là của cậu!"
Đống mỡ bầy nhầy trước bụng gã làm Đường Mạch đau cả mắt, cậu nhanh chóng cầm áo rời đi.
Thấy Đường Mạch ra khỏi cửa hàng, phụ nữ trung niên vừa bị đuổi lại lén quay về. Phát hiện gã đàn ông lúc nãy nằm thoi thóp dưới đất, bà ta phẫn nộ đá đít gã ra ngoài, lại đạp thêm vài cái lên người, lên mặt gã rồi mới ôm hành lý chạy đi.
Đường Mạch đi vào trong một cái ngõ nhỏ, vứt cái áo xuống đất, lấy ra Sổ dị năng.
[Dị năng: Ngươi tới đánh ta nha, tới đánh ta nha
Người sở hữu: Triệu Long Phong (Khách lén qua sông)
Loại hình: Bốn chiều
Công năng: Sử dụng đồ vật xung quanh làm lá chắn
Cấp bậc: Cấp 1
Hạn chế: Phải là đồ vật mà bản thân có thể di chuyển, khoảng cách từ người đến đồ vật không vượt quá 10 mét, thời gian cooldown là 5 phút
Ghi chú: Triệu Long Phong: "Ngươi tới đánh ta nha, tới đánh ta nha ~" Đường Mạch: "Ta đánh chết ngươi đồ con rùa!"]
[Hướng dẫn sử dụng cho Đường Mạch: Diện tích đồ vật dùng làm lá chắn không lớn hơn 0.5 mét vuông, khoảng cách từ người đến đồ vật không vượt quá 3 mét, thời gian cooldown là 10 phút...E hèm, đánh chết tên tiểu yêu tinh Đường Mạch điiiii!!!]
May mà Đường Mạch đã quen với thói nói năng bỉ ổi của Sổ dị năng!
Nó thích lấy việc chọc ngoáy Đường Mạch ra làm niềm vui, thậm chí không tiếc mắng chính mình để vặn vẹo Đường Mạch. Vốn dĩ Đường Mạch còn cho rằng bản thân đã hoàn toàn miễn dịch, nhưng vừa nhìn thấy ba từ "Tiểu yêu tinh", Đường Mạch vẫn nhịn không được giật giật mi mắt. Đóng sập cuốn sổ, nhấc tay định ném quách nó đi, xong lại đành nhịn xuống.
Là dị năng của mình, đi theo mình, theo mình, theo mình...
Theo cái con mẹ nó! Theo cái éo gì mà theo!!!
Đường Mạch nghiến răng nghiến lợi thu lại Sổ dị năng, nhẹ nhàng chạy vào một gian phòng không người gần đó, chờ đêm tối qua đi.
Từ ngày được Hắc Tháp thông báo "Mười ngày sau tiến hành công tháp", Đường Mạch bắt đầu mai phục ở đường Nam Kinh.
Sáu dị năng mà Đường Mạch đang sở hữu, chỉ có phun lửa với phun lốc là có tính công kϊƈɦ. Vậy đâu có đủ!
Dị năng của người khác dù có hơi lởm nhưng ít ra không hạn chế số lần sử dụng. Mấy dị năng của Đường Mạch phần lớn là mỗi ngày dùng một lần, nếu gặp phải đối thủ mạnh và tốn nhiều thời gian đối phó là biến thành một mớ vô dụng ngay.
Hơn nữa cậu còn sắp phải đi công tháp!
Bốn ngày trước, Đường Mạch bắt đầu dùng dị năng "Tìm nha tìm nha tìm bằng hữu" của Kiều Phỉ Phỉ để tìm kiếm khách lén qua sông.
Dị năng này lúc trước Đường Mạch chưa có cơ hội dùng, lúc này mới phát hiện nó thực sự là thần khí.
Người chơi có dị năng gần như chỉ có người chơi chính thức và khách lén qua sông. Vẻ ngoài của dị năng giả cũng không khác biệt lắm với người bình thường.
Đường Mạch đã từng gặp rất nhiều người có dị năng, ngoại trừ Jack của tổ chức Attack lúc nào cũng trưng ra bộ mặt "Tôi mạnh tôi có dị năng" thì sự khác biệt giữa người chơi chính thức và khách lén qua sông là không đáng kể.
Trong dị năng giả, dễ tìm nhất lại là khách lén qua sông.
Bởi vì khách lén qua sông đều đã từng giết người. Có người che giấu tội ác của mình rất kỹ, cũng không bộc lộ ra ngoài cảm xúc gì khác biệt. Cũng có tội phạm mang vẻ mặt hung ác, ánh mắt tàn nhẫn, giữa hai đầu lông mày có một luồng tà khí quanh quẩn, mãi không tiêu tán được.
Dị năng phân biệt thân phận người chơi của Đường Mạch mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần, không thể dùng tuỳ tiện. Cho nên Đường Mạch trước tiên dùng trực giác phán đoán xem đối phương có phải là khách lén qua sông hay không, sau đó dùng dị năng để xác nhận, cuối cùng mới quyết định ra tay.
Khách lén qua sông cũng có dị năng nên Đường Mạch không dám buông lỏng cảnh giác. Lần nào cũng rình mò đánh lén, sau đó "ăn sạch sẽ không trả tiền" cướp lấy dị năng của đối phương.
Lúc này, Đường Mạch nhíu mày, nằm suy nghĩ xem ngày mai nên đi đâu để tìm khách lén qua sông tiếp.
Nằm vùng mấy ngày ở Nam Kinh là vì ở đây vốn có nhiều cửa hàng, người qua lại nhiều, cho nên khả năng tìm được khách lén qua sông là lớn nhất. Nhưng đánh lén liên tục bốn ngày đã làm cho rất nhiều người cảnh giác, biệt hiệu "Quái nhân Que Diêm" cũng được lan truyền. Điều này khiến số lượng người chơi đến Nam Kinh để thu thập đồ ăn hoặc vật phẩm giảm đi rất nhiều.
Đường Mạch sờ cằm nghĩ nghĩ. "Hình như gần đây có một cái siêu thị, nếu không ngày mai cứ mai phục ở đó đi!"
Trời đêm thăm thẳm, lúc này cũng không phải thời gian chơi trò chơi, Trung Quốc một mảnh yên tĩnh.
Sáng sớm hôm sau, Đường Mạch khoác ba lô rời khỏi đường Nam Kinh, thẳng hướng siêu thị.
Ba ngày sau.
Một trung tâm thương mại nào đó ở khu Phổ Đông.
Một người đàn ông ngoại quốc, cơ thể vạm vỡ cường tráng bước ra khỏi trung tâm thương mại. Mỗi bước chân đi của hắn nhanh nhẹn dũng mãnh. Người xung quanh thậm chí còn có cảm giác mặt đất nơi hắn đi qua khẽ rung lên, cho nên người nào người nấy đề phòng tránh thật xa. Người đàn ông tóc vàng mắt xanh này chính là Jack của tổ chức Attack, hắn bất đắc dĩ gãi đầu, đi thẳng về hướng Đông.
Jack vừa đi thì Đường Mạch vốn núp sau một bức tường cũng mở mắt, nhìn về phía hắn.
Đợi thêm ba phút, Đường Mạch mới lén lút đi theo.
Bám theo Jack chừng hai mươi phút, Đường Mạch trông thấy hắn đi vòng qua một công xưởng cũ kỹ, tới trước một cánh cổng sắt, ngay bên cạnh là một miệng giếng cổ đã được đậy kín. Jack giẫm một chân lên nắp giếng, một giây sau, hắn biến mất.
Đường Mạch cũng vòng qua nhà xưởng chạy tới quan sát miệng giếng, sau đó không do dự nhấc chân giẫm lên nắp giếng.
Một âm thanh bất chợt vang lên trong đầu:
[Đinh Đoong! Phó bản một người "Giết chết Bill" đã được kϊƈɦ hoạt. 11 giờ 36 phút ngày 30 tháng 11 năm 2017, người chơi Đường Mạch an toàn tiến vào trò chơi.]
[Hoàn thành kiến tạo sa hộp...]
[Hoàn thành đọc số liệu...]
Cả người Đường Mạch đột ngột rớt xuống khiến cậu nhất thời không kịp phản ứng. Cảm giác bị rơi tự do giống hệt với lần gặp chuột chũi, Đường Mạch giơ hai tay chống sang hai bên địa đạo để ổn định cơ thể, thuận thế trượt xuống.
Sau một khoảng thời gian dài thật dài, Đường Mạch mới rớt "bịch" xuống một mảnh đất vô cùng mềm dẻo.
Bốn phía tăm tối, Đường Mạch với tay vào ba lô lấy đèn pin, chiếu sáng xung quanh.
Dưới này cũng là một huyệt động, giống hệt với huyệt động của chuột chũi. Dưới chân là bùn đất ẩm ướt, độ ẩm của đất còn lớn hơn đất ở hang chuột, bởi vì khi Đường Mạch giẫm mạnh lên mặt đất, một dấu chân rõ ràng xuất hiện.
Huyệt động này cũng không bị đóng kín, phía trước là một địa đạo hình ống tối mờ tối mịt chạy dài, chiếu đèn cũng chẳng thấy được điểm tận cùng.
Đường Mạch cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh, sau khi kiểm tra xong xuôi huyệt động một lượt mới quay về đứng trước cửa địa đạo. Suy nghĩ một lát, Đường Mạch cầm đèn pin tiến vào.
Địa đạo cao ước chừng tầm 1 mét 8, Đường Mạch phải hơi khom lưng nếu không sẽ bị bùn đất phía trêи dính bết vào tóc. Càng đi vào sâu độ ẩm của đất càng lớn, Đường Mạch tập trung chú ý động tĩnh bốn phía.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân chạy dồn dập vang lên từ sâu bên trong địa đạo, Đường Mạch căng thẳng, lập tức tắt đèn pin, ép sát người vào vách tường.
Bùn đất trong này vô cùng ẩm ướt, trêи giày của Đường Mạch nhoe nhoét bùn lầy.
Đường Mạch nhanh tay bới ra một đống đất ẩm, không ngại bẩn trét đầy lên người, cả người dính bùn khiến Đường Mạch như hoà vào vách địa đạo.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Đường Mạch nín thở, cố gắng giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
Dù Đường Mạch không biết cái gì đang chạy tới, nhưng cậu không bao giờ muốn đối kháng trực diện với đối phương.
Bước chân chạy ngang qua mặt Đường Mạch, nhưng chạy được vài bước thì quay lại.
Cả người Đường Mạch căng thẳng. Cậu nghe thấy tiếng bước chân dừng ngay trước mặt mình.
Cậu mím chặt môi, bàn tay phải hơi cong lại thành một tư thế cầm que diêm, chuẩn bị tấn công bất kỳ lúc nào.
Thế nhưng, một giọng nói vừa yếu ớt vừa mừng rỡ lại bất chợt vang lên: "Chúa ơi, cậu là đồng nghiệp đến thay ca phải không?"
Ánh sáng lập lòe rọi vào mặt Đường Mạch.
Trước mắt là một người đàn ông ngoại quốc có mái tóc nâu đỏ, hắn mặc đồng phục sọc đỏ trắng, giống quần áo của Ronald McDonald – thằng hề McDonald (2), ngoại trừ một cái là sọc dọc còn một cái là sọc ngang. Tay hắn cầm một chiếc đèn dầu kiểu cũ.
Rõ ràng vừa rồi địa đạo tối mịt, tất nhiên không thể nào có ánh đèn được. Hiện tại đối phương lại dí đèn sát vào mặt Đường Mạch, cậu còn có thể nhìn rõ được diện mạo của hắn.
Nghe đối phương hỏi như vậy, Đường Mạch không lấy Que Diêm Lớn ra nữa, cậu suy nghĩ một lát rồi trầm mặc gật đầu.
"Lạy chúa, cậu tới thật không đúng lúc! Bill điên rồi! Cậu nhìn vết thương trêи người tôi đi, đều là do Bill làm."
"Anh..."
Đường Mạch chưa kịp hết câu, từ sâu trong địa đạo bỗng nhiên truyền tới một âm thanh "zzz" kỳ quái, vừa giống tiếng con rắn thè lưỡi, vừa có chỗ không giống. Ngay sau đó là tiếng một vật lớn va chạm với địa đạo.
Rầm! Rầm! Rầm!
Địa đạo bị sinh vật chưa rõ kia húc cho chấn động kịch liệt, hệt như động đất. Đường Mạch với người tóc đỏ bị lắc trái lắc phải, phải bám vào vách tường mới có thể đứng vững.
Người nọ hoảng hốt: "Đây là âm thanh của con quái vật! Nó điên rồi, điên rồi!"
Hắn sợ hãi lùi lại ba bước, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất. Lúc này, hắn liếc nhìn khuôn mặt dính đầy bùn của Đường Mạch, mắt lóe sáng, vội nhét đèn dầu vào tay Đường Mạch, nói liến thoắng: "Anh bạn, vừa vặn cũng đến lượt cậu trực ban. Cậu đi vào xem tình hình thế nào, tôi ra ngoài tìm người." Nói xong, người này quay lưng chạy mất dép.
"Cậu vào xem đi, tuyệt đối đừng để con quái kia ra! Tôi sẽ quay lại, tôi nhất định sẽ quay lại!"
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng chân vẫn chạy miết không ngừng.
Đường Mạch cầm đèn dầu le lói, nhịn xuống ý niệm muốn bóp chết đối phương.
Giọng trẻ con lanh lảnh vang lên trong đầu —
[Đinh Đoong! Kϊƈɦ hoạt nhiệm vụ chính: Giết chết Bill trong 20 phút!]
-------------------
Meo Meo:
(1) Cái ống nhòm tự chế của Đường Mạch:
Bởi vì Mạch Mạch đứng trêи tầng 2, nếu thò đầu ra ngoài nhìn xuống thì rất dễ bị phát hiện. Dựa vào ngược sáng, bạn Mạch đứng trêи tầng, không thò đầu ra ngoài mà dùng ống nhòm chữ "Z" để nhìn xuống:
Cấu tạo của cái ống nhòm chữ Z như sau, ban đầu Mạch Mạch tách rời hai cái ống ra:
Sau đó, đục thủng một đầu của ống kính, rồi dùng một ống tròn nối hai đầu đã đục lại:
Cấu tạo bên trong:
Mũi tên màu trắng là đường đi của ánh sáng, gương phẳng được đặt ở hai góc để phản xạ hình ảnh
Mình cũng chỉ đoán vậy thôi, chứ tác giả cũng không có vẽ hình cụ thể, nhưng hy vọng có thể giúp mọi người hiểu qua về nguyên lý của cái ống nhòm mà Mạch Mạch tự chế.
(2) Ronald McDonald: