*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Địa Cầu Online – Mạc Thần Hoan
Chương 29: Đường Mạch công tháp Tầng 1 (Part 2)
Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng
-----------------
Đường Mạch đặt cái hũ hồng lên bàn, đang nhòm vào miệng hũ xem rốt cuộc có thứ gì bên trong thì —
"Rầm!"
Cửa sau lưng bị đạp văng, Đường Mạch lập tức ấn tay lên hình xăm que diêm, quay người lại.
Cậu thấy Bà Ngoại Sói uốn éo đi vào nhà, tóm lấy cái ví hồng trêи sô pha. Phát hiện Đường Mạch đang nhìn mình, con sói hung dữ trừng mắt: "Nhớ kỹ thời gian! Nếu sau bảy ngày, ta về mà không thấy chuột đất lông vàng thì ngươi sẽ là bữa tối của ta!"
Nó đóng sập cửa, cả căn phòng rung lên như có động đất.
Đường Mạch đi đến bên cửa sổ, nhìn theo bóng lưng Bà Ngoại Sói dần khuất sau đá núi, cậu nhíu mày.
"Hiện tại là giữa trưa ngày đầu tiên, 12 giờ 30 phút." Đường Mạch nhìn đồng hồ báo thức màu hồng đặt cạnh ghế sô pha.
Đường Mạch có bảy ngày để hoàn thành nhiệm vụ, thời gian trong Thế giới quái vật giống với thời gian ở trái đất.
"Lúc mình tiến vào công tháp là ngày 30 tháng 11, như vậy, hôm nay là ngày 1 tháng 12..."
Đường Mạch lượt lại một lần toàn bộ quy tắc trò chơi mà Tháp Đen vừa tuyên bố.
Cậu có bảy ngày để bắt một con chuột đất lông vàng. Đúng 6 giờ chiều mỗi ngày phải đặt thức ăn ở cửa hang để dụ con chuột ra ngoài, sai giờ thì đồ ăn mất tác dụng. Cho nên, Đường Mạch có tất cả 7 cơ hội để hoàn thành nhiệm vụ!
Xác suất chuột lông vàng xuất hiện ở ngày đầu tiên là 40%, ở những ngày khác là 80%.
Nếu Đường Mạch không vi phạm bất kỳ quy tắc nào của trò chơi, trong 7 ngày, ngày nào cũng đặt thức ăn ở cửa hang rồi đứng chờ, như vậy xác suất để chuột vàng cả 7 ngày đều không xuất hiện là 0.0000384. Còn xác suất để trong 7 ngày bắt được chuột vàng là 0.9999616. (1)
Con số trêи thực sự quá lớn!
Tuy rằng Đường Mạch không cảm thấy mình may mắn hơn người, nhưng xác suất thế kia mà còn không bắt được con chuột thì cũng chịu. Trừ phi, trò chơi này có vấn đề?!
Đường Mạch suy nghĩ một lúc, không nghĩ ra được gì, cuối cùng quyết định kiểm tra mấy vật phẩm mình đang có trước.
Bà Ngoại Sói không ở nhà, Đường Mạch ngang nhiên ngồi xuống sô pha rồi đặt cái hũ lên bàn trà, "Lấy bất kỳ thứ gì từ Vương quốc của người dưới lòng đất bỏ vào cái hũ màu hồng nhạt, đều có thể biến thành khoai lang..."
"Bất kỳ thứ gì..."
Đường Mạch cúi xuống nhìn đám tóc người dưới gầm ghế, sau đó vươn tay vào móc ra mớ tóc dính bết sền sệt. Cậu rút ra một sợi tóc, bỏ vào cái hũ. Sau một lúc lâu, cái hũ không có bất cứ động tĩnh nào.
Đường Mạch lại nhòm vào bên trong, sợi tóc vẫn nằm dưới đáy hũ, chẳng thấy khoai lang đâu, "Hay là không đủ?"
Đường Mạch nhíu mày, nhét hết mớ tóc vào bên trong.
Ước chừng một phút sau, cái hũ bất chợt rung lên bần bật. Quanh hũ lóe lên ánh sáng đủ màu, giống như đèn nê ông nhấp nháy trong phòng karaoke kiểu cũ. Ánh đèn bắn ra bốn phía, chiếu rọi ánh sáng rực rỡ đến chói mắt.
Đường Mạch không chớp mắt nhìn chằm chằm cái hũ, ba phút sau, ánh sáng quanh hũ mới dần tắt. "Ầm" một tiếng, một mùi hôi thối khủng khϊế͙p͙ xộc thẳng vào mũi.
Mùi này còn kinh hơn cả mũ của con Mario khiến Đường Mạch suýt ngất.
Cậu cố nhịn, tiếp tục quan sát cái hũ. Chỉ thấy một đường vô hình từ miệng hũ lan dần xuống dưới, nó đi đến đâu, màu hồng trêи hũ biến thành màu đen đến đấy. Cho đến khi lan xuống đáy hũ, cả cái hũ hồng nhạt liền trở thành cái hũ đen thui.
Đường Mạch cả kinh, thầm nghĩ: "Đây là chỗ khó của nhiệm vụ này hay sao? Rất khó để đổi được thức ăn?"
Đường Mạch còn đang hoang mang thì bất chợt, có thứ gì đó đen xì nhảy ra từ trong hũ đáp thẳng xuống đùi Đường Mạch. Cái hũ dần dần biến lại thành màu hồng nhạt.
Đường Mạch kinh ngạch, túm cái mớ đen đen cháy xém trêи đùi mình lên, rồi nhìn cái hũ trêи bàn trà.
Từng hàng chữ nhỏ từ từ xuất hiện trêи thân hũ —
[Bố tổ sư, một đám tóc thối rữa của Người dưới lòng đất!]
Đường Mạch: "..."
Đường Mạch vứt tóc vào hũ, nó lại nhổ ra một "cục phân" cháy đen, mùi còn thối muốn chết. Đường Mạch bóp mũi, lấy dao ra rạch thử lên cái thứ bẩn tưởi, sau đó cúi đầu quan sát một lúc. Cuối cùng rút ra kết luận: "... Cục *ứt cháy này chính là khoai lang?"
Cái hũ hồng lóe sáng như đang phản đối Đường Mạch.
Cũng đúng, thứ này tuyệt đối không thể dụ con chuột ra được, không cần thử.
Đường Mạch nhấc cái hũ lên, xoa xoa dòng chữ nhỏ trêи thân hũ.
"Tóc thối rữa của Người dưới lòng đất... Tóc này bị rụng lâu lắm rồi, cho nên không tính là đồ vật của Người dưới lòng đất, không chuyển hoá thành thức ăn được, phải không?"
Nếu đúng là như vậy, nhiệm vụ này quả thực có chút khó khăn.
Đường Mạch đứng dậy, bước đến trước lò sưởi, ngước nhìn cái đầu lâu bên trêи. Sau đó, cậu lấy dao cẩn thận xén một ít tóc trêи cái đầu, rồi quay lại bỏ tóc vào hũ.
Năm phút sau —
[Bố tổ sưưưưư, một đám tóc sắp thối rữa của Người dưới lòng đất!]
Đường Mạch: "..."
Cái này cũng không được à?
Nghĩ đến chuyện cắt thêm vài bộ phận trêи cái đầu lâu, thôi miễn đi! Cái hũ hình như có yêu cầu rất cao đối với đồ vật bỏ vào. Nếu Đường Mạch mà là Khăn đỏ thật, cậu chỉ cần tùy tiện bỏ một thứ vớ vỉn vào hũ là có khoai lang ngay, bởi vì Khăn đỏ là Người dưới lòng đất.
Nhưng, Đường Mạch không phải Khăn đỏ!
"Trứng Gà Tây lấy từ chỗ chuột chũi, Nước mắt con giun lấy từ chỗ con giun đất, hai thứ này đều thuộc về Thế giới quái vật. Chiếc Mũ Của Mario có được tính là đồ vật của Vương quốc người dưới lòng đất không?"
Ba thứ này đều là phần thưởng mà Đường Mạch nhận được từ Tháp Đen, trong đó Chiếc Mũ Của Mario có vẻ hữu dụng nhất trong trường hợp này. Thế nhưng, Đường Mạch chắc chắn không đời nào bỏ một đạo cụ có phẩm chất "hoàn mỹ" để đổi lấy một củ khoai lang.
Cậu đã có cách!
Đường Mạch lấy viên đá đỏ trong túi ra, giơ lên đỉnh đầu, Chiếc Mũ Của Mario lập tức đáp xuống đầu Đường Mạch.
Cố nhịn xuống mùi thối chả khác gì cục đen đen lúc nãy, Đường Mạch tập trung nhìn về phía lò sưởi trong nhà Bà Ngoại Sói. Ba giây sau, cậu hét lên một tiếng, chạy đâm đầu vào vách tường lò sưởi.
"Uỳnh!"
"Cạch —"
Tiếng đầu tiên là tiếng đập đầu vào tường, tiếng thứ hai tiếng của một bộ răng giả rơi xuống đất.
"Tường cứng quá đi!" Đường Mạch xoa đầu, bỏ mũ thối xuống, sau đó cúi người nhặt bộ răng giả chỏng chơ dưới đất.
Đây là một bộ răng giả đã ố vàng, kẽ răng còn dính thứ gì đó nhìn như sô cô la?! Khoai lang "phân" Đường Mạch cũng chạm qua rồi, răng này có là gì chứ, cho nên cậu mặt không đổi sắc nhặt bộ răng lên, ném vào cái hũ.
Một phút sau, cái hũ lại bắt đầu phát ra ánh sáng đủ màu. Ánh sáng nhạt dần, đường vô hình xuất hiện quét từ trêи xuống dưới, cái hũ biến thành màu vàng nhạt. Tình huống xảy ra khác với lúc nãy khiến Đường Mạch khẽ giật mình, cậu nhìn thấy có thứ màu nâu vàng từ trong hũ nhảy ra, đáp thẳng xuống đùi mình.
[Bộ răng bẩn 70 năm của thợ đóng giày]
Sau khi hàng chữ xuất hiện trêи thân hũ rồi biến mất, cái hũ lại biến về màu hồng nhạt.
Thứ vừa nhảy ra đúng là một củ khoai lang có hình dạng to như cánh tay người, bề ngoài giống với khoai lang của người trái đất, mỗi tội ngửi thì chẳng có mùi gì. Đường Mạch dù không ăn không uống một ngày, nhưng có cho củ khoai này cậu cũng chả thèm.
Đường Mạch vào bếp tìm một cái đĩa, đặt khoai lên đó.
Xong xuôi tất cả mới có 3 giờ chiều. Đường Mạch nghĩ nghĩ một lát, lại đội mũ thối của Mario lên tiếp tục lao đầu vào tường thêm hai lần nữa. Lần đầu rớt ra một cái gương hỏng, lần thứ hai rớt ra một cái đùi gà ăn dở.
Đạo cụ "Chiếc Mũ Của Mario", phẩm chất hoàn mỹ, đội mũ lên đầu rồi đập đầu vào vật cứng, có xác suất nhất định lấy được vật phẩm từ bảo tàng thần kỳ, cao nhất lên tới 10%.
Sau khi nhận được thông báo công tháp, Đường Mạch ngày nào cũng đội mũ rồi lao đầu vào tường để xem bảo tàng thần kỳ rốt cuộc là cái gì, thế mà thứ rơi ra lại quái dị ngẫu nhiên không cố định.
Mũ không có hạn chế số lần sử dụng trong ngày, nhưng sau khi Đường Mạch tự mình thử nghiệm vài lần thì đã rút ra kết luận: một ngày chỉ nên sử dụng ba lần.
Ba lần đầu, Đường Mạch chỉ bị hoa mắt chóng mặt một chút, nhưng kể từ lần thứ tư trở đi, cơ thể sẽ chịu ảnh hưởng tiêu cực. Càng dùng nhiều thì ảnh hưởng càng lớn.
Đồ vật rớt ra cũng thảm đến đáng thương. Từ lúc nhận được mũ thối cho đến bây giờ, Đường Mạch đã dùng tổng cộng 34 lần, nhưng chả lần nào rớt ra được cái gì có ích. Lúc thì là giẻ lau bẩn, lúc lại là viên đá cuội vớ vỉn.
Duy nhất có một lần Đường Mạch thu được một con dao găm được khảm đá quý bảy màu, cậu tưởng cái gì quý lắm nên vội vã nhặt nó lên, một hàng chữ lập tức xuất hiện trêи chuôi dao:
Đạo cụ: Dao gọt táo của Công chúa Bạch Tuyết
Người sở hữu: Đường Mạch
Phẩm chất: Rác rưởi
Cấp bậc: Không
Lực công kϊƈɦ: Kém
Công năng: Rất xinh đẹp
Hạn chế: Không hạn chế
Ghi chú: Công chúa Bạch Tuyết: "Nhà ngươi ăn táo gọt vỏ à?"
Đường Mạch: "..." Nhà ta ăn táo gọt vỏ đấy có sao không?!
Vốn dĩ Đường Mạch còn chưa từ bỏ ý định, vì dù thế nào thì nó cũng là dao của công chúa Bạch Tuyết, làm gì tới mức rác rưởi, biết đâu lại có tác dụng khác thì sao? Vậy mà khi Đường Mạch không cẩn thận bị lưỡi dao cứa vào tay, đau đớn còn chưa kịp truyền lên đại não thì mắt đã thấy dao bị đứt làm hai đoạn, lạch cạch rơi xuống đất. (Mạch Mạch có bốc phét không đấy )
Độ cứng của dao còn chả bằng ngón tay! Chiếc Mũ Của Mario thực sự nhảm sh*t!
Cầm đĩa khoai lang, Đường Mạch đi đến chín cái hang chuột đất.
Sơn cốc quái vật vô cùng yên tĩnh. Nhà của Bà Ngoại Sói toạ lạc trêи sườn đồi của một quả đồi nằm thật sâu trong sơn cốc. Nhà của mấy con thú khác đều nằm ở giữa sơn cốc, cách rất xa nhà Bà Ngoại Sói, mà hình như bọn chúng cũng ít khi qua lại với con sói.
Đường Mạch còn cảm thấy địa vị của Bà Ngoại Sói trong sơn cốc quái vật này rất không bình thường, bởi vì vườn rau của Bà Ngoại Sói to hơn rất nhiều vườn rau của mấy con thú khác.
Lúc Đường Mạch mới tiến vào sơn cốc, cậu quan sát thấy nhà nào cũng có một vườn rau nho nhỏ trước sân. Duy chỉ có mảnh ruộng của Bà Ngoại Sói là độc chiếm cả một vùng rộng lớn sau đồi.
Dọc theo sườn đồi đi xuống, được chừng mười phút, Đường Mạch xuyên qua mảnh ruộng tới trước chín cái hang.
Lúc nhìn từ cửa sổ, chín cái hang đen ngòm này chả ăn nhập gì với khung cảnh sơn cốc. Hiện tại đến nơi, trước mặt là chín cái hang, sau lưng là quả đồi của Bà Ngoại Sói, Đường Mạch hoang mang không rõ chín cái hang này sâu thế nào.
Chín cái cửa hang hình tròn đường kính 3 mét, xếp ngang thành một hàng trêи vách núi. Bên trong tối mờ tối mịt nhìn không rõ.
Quy tắc thứ tám của trò chơi: trước mùa gieo trồng, chuột đất chỉ hoạt động ở trong hang ổ của nó.
Mà Bà Ngoại Sói trở về thì mới gieo hạt, cho nên mấy con chuột lúc này sẽ không ra ngoài. Đường Mạch cẩn thận tới gần cửa hang, đặt đĩa khoai lang xuống, quan sát lần lượt từ hang thứ nhất đến hang thứ chín.
Mặt đất trước cửa hang đều có dấu vết móng vuốt đào bới, độ rộng của móng chừng 5cm, tạo thành một cái rãnh sâu nửa mét.
"Như vậy, bề ngang của đầu con chuột phải đến 2 mét, móng vuốt nó rất khỏe." Đường Mạch thầm nghĩ, "Đây là vết tích của chuột đất lông đen hay chuột đất lông vàng?"
Lại quan sát thêm, cửa hang nào cũng có lông chuột rơi rụng, cả đen cả vàng, lông màu đen nhiều hơn một chút: "Chiều dài lông giống nhau, có lẽ kϊƈɦ thước của chuột đen với chuột vàng cũng tương tự nhau?"
Đường Mạch không vào hang mà chỉ đứng ngoài nhòm vào: "Giả sử, cả chuột đen và chuột vàng đều có thể tạo thành dấu vết thế này, vậy lực công kϊƈɦ của chúng nó có thể tương đương với hai con khỉ đột, thậm chí còn mạnh hơn."
Đường Mạch trầm ngâm một lát, lại bưng đĩa khoai lang lên.
Xác suất xuất hiện của chuột đất lông vàng trong ngày đầu tiên là 40%, của chuốt đất lông đen là 60%. Đường Mạch hiện tại còn chưa biết con chuột mặt mũi nó ra làm sao, lực công kϊƈɦ như thế nào, cậu không định mạo hiểm!
Tổng cộng có bảy ngày, vì lý do an toàn nên ngày mai Đường Mạch bắt chuột cũng được, không cần thiết phải vội vã bắt đầu nhiệm vụ ngay lúc này. Bởi nhỡ đâu chuột đất lông đen xuất hiện, Đường Mạch lại rơi vào thế bị động thì sao?
Biết chuột biết ta trăm trận trăm thắng, thông tin hiện tại của Đường Mạch về bọn chuột còn quá ít.
Hiện tại cứ thử để thức ăn xem có chuyện gì xảy ra đã. Đường Mạch chọn đại một cửa hang, chính là cửa thứ năm. Cậu đứng ngoài cửa hang, giơ tay nhìn đồng hồ.
Từng giây từng phút tích tắc trôi qua, đến khi kim phút chỉ đúng số 12, kim giờ chỉ đúng số 6, Đường Mạch đặt khoai lang xuống cửa động, sau đó quay đầu chạy thật nhanh đến một tảng đá cách cửa hang chừng 10 mét. Cậu nấp sau tảng đá, ngẩng đầu nhìn chằm chằm củ khoai lang.
Một giây trước khi đồng hồ chỉ đúng 6 giờ, "mặt trời" vẫn tỏa nắng trong sơn cốc quái vật, thế mà sau 6 giờ chỉ đúng một giây, ban ngày đột ngột biến thành đêm tối.
Sơn cốc quái vật rõ ràng không có mặt trời nhưng Đường Mạch vẫn thấy có ánh nắng chiếu rọi chả biết từ đâu ra. Đúng 6 giờ sáng trời có nắng, đúng 6 giờ tối trời tắt nắng.
Hiện tại là 6 giờ tối, màn đêm buông xuống, bóng đêm đen ngòm bao trùm xuống sơn cốc vắng lặng. "Ánh trăng" ảm đạm, gió nhẹ thổi qua, một động tĩnh cũng không thấy.
Đường Mạch vẫn gắt gao nhìn củ khoai, căng thẳng chờ đợi con quái xuất hiện.
Quy tắc thứ bảy của trò chơi: Nếu người chơi không đứng cùng với thức ăn, chuột đất lông vàng sẽ không xuất hiện.
Thế chuột đất lông đen liệu có xuất hiện không?
Ba giây sau, từ sâu trong hang động truyền ra âm thanh nện đất "rầm rầm rầm". Đường Mạch mở to hai mắt, thẳng lưng nhìn chằm chằm cửa hang. Cậu thấy một cái bóng đen ngòm khẽ khàng lắc lư, tiến dần ra phía ngoài rồi bất chợt vươn ra bộ vuốt đen xì, chộp lấy đĩa khoai lang.
Con quái gặm khoai, phát ra tiếng rộp rộp rộp, bỏ lại cái đĩa đã sớm vỡ vụn thành mảnh nhỏ.
Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng rộp rộp kia đúng là nhức đầu chướng tai.
Đường Mạch nín thở, nghiêm túc nhìn con thú xử lý gọn ghẽ củ khoai, chưa thấy rõ diện mạo của nó. Thế mà, nó lại bất chợt ngẩng đầu, nhìn về phía tảng đá mà Đường Mạch ẩn nấp.
Tim Đường Mạch thót lại! Cậu không có ý định chạy trốn, cứ thế duy trì khoảng cách 10 mét nhìn về phía con quái.
Con chuột đứng sau cửa hang, thân mình nó như hòa thành một thể với đêm đen mờ mịt. Cặp mắt nhỏ tí, xanh lè, xuyên qua bóng đêm lom lom nhìn Đường Mạch. Ánh mắt nó lạnh lẽo u ám, bên trong ẩn giấu vị đạo của máu me chết chóc.
Năm giây sau, con chuột quay đầu, đạp đất chạy lại vào trong hang. Nó chạy nhanh thoăn thoắt, tiếng bước chân càng lúc càng nhẹ, cuối cùng biến mất.
Đường Mạch vẫn đứng sau tảng đá đợi chừng năm phút, xác định con chuột không có khả năng đi ra lần nữa mới cẩn thận bước tới trước cửa hang thứ năm.
Khoai lang bị gặm sạch sẽ, một mẩu cũng chẳng còn. Đĩa đựng khoai thì nát vụn, từng mảnh vụn vỡ màu trắng trộn lẫn với bùn đất, không nhìn kỹ còn không thấy rõ.
"Nếu người chơi không đứng cùng với thức ăn, chuột đất lông vàng sẽ không xuất hiện", như vậy con quái vừa rồi chắc chắn là chuột đất lông đen. Mà con chuột đen này còn khỏe hơn hai con khỉ đột rất nhiều, thậm chí còn mạnh hơn cả con giun trong phó bản "Giết chết Bill".
Sau khi Đường Mạch rút ra kết luận trêи, cậu bình tĩnh xoay người trở về ngôi nhà nhỏ trêи đồi của Bà Ngoại Sói.
Trưa ngày hôm sau, Đường Mạch lại đội Chiếc Mũ Của Mario bắt đầu công cuộc lao đầu vào tường, nhận được ba thứ rác rưởi. Đường Mạch tùy tiện ném vào cái hũ hồng, trong ba cái rác thì chỉ có một cái ra khoai lang.
5 giờ chiều.
Đường Mạch ăn một cái bánh quy bổ sung thể lực, sau đó mang theo đĩa khoai lang đi đến chỗ chín cái hang đen kịt sâu không thấy đáy nọ.
Tới nơi, cậu trốn sau tảng đá, lấy ra Que Diêm Lớn mài hai con dao găm cho thật sắc. Chờ đến 5 giờ 59 phút, Đường Mạch mới mang khoai lang đi đến cửa hang thứ 5.
Xác suất con chuột xuất hiện ở chín cái hang là giống nhau, không phụ thuộc vào việc Đường Mạch chọn cái nào.
Đúng 6 giờ, Đường Mạch đặt khoai ở cửa hang, sau đó nhấc chân bước vào trong hang. Hai tay Đường Mạch đút túi, nhìn qua thì có vẻ tuỳ tiện nhưng cậu lại đang nắm chặt đám phi tiêu. Đường Mạch nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong hang động, mũi chân trái khẽ xoay ra ngoài để có thể tuỳ thời chạy trốn.
Gần một phút sau, Đường Mạch nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, giống như có một con quái thú khổng lồ vội vã chạy tới, tiếng tứ chi đạp đất vang vọng, rung chuyển cả hang động.
Đường Mạch đứng thẳng lưng chờ đợi, cuối cùng nhìn thấy mọt con thú đen xì dừng lại cách mình 20 mét.
Ngoài cặp mắt nhỏ xanh lè sắc bén và thân hình to lớn gớm ghiếc thì hang động u ám này làm cho Đường Mạch nhìn không rõ lông nó màu đen hay màu vàng.
Đến khi nó chạy lại cách cửa hang 5 mét, "ánh trăng" mới chiếu rõ đám lông trêи người nó. Một màu đen ngòm đập vào mắt Đường Mạch.
Ngay lúc ấy, cậu không chần chừ xoay người định chạy, thế nhưng không kịp vì tốc độ của con quái thực sự quá nhanh. Đường Mạch vừa mới bước một bước ra ngoài cửa hang thì đã bị cái vuốt dài của nó chặn lại. Con chuột đen thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn khoai lang lấy một lần, hai mắt nó chỉ tập trung vào mỗi Đường Mạch.
Đường Mạch phản xạ cực nhanh, thuận thế đạp chân lên móng con chuột, đồng thời rút phi tiêu trong túi ra, xoay người phi thẳng về phía mắt con quái.
Đường Mạch trước kia chưa từng ném phi tiêu, sau này mới luyện tập phòng thân, cho nên phi bốn thì trúng mỗi một, đâm thọt mắt phải con chuột.
Con chuột trúng tiêu nên lảo đảo, Đường Mạch thừa dịp lấy ra Que Diêm Lớn chặn đứng móng vuốt đen xì của nó. Móng vuốt núc ních thịt va chạm với Que Diêm Lớn khiến cho lòng bàn tay cầm diêm của Đường Mạch tê rát.
Chuột đen dường như không ngờ Đường Mạch lại có vũ khí lợi hại như vậy, nó không kịp đề phòng nên bị bức lui về phía sau, một cái móng bị Que Diêm Lớn đánh gãy. Máu tươi từ chỗ đứt gãy chảy ra giàn dụa, con chuột rống lên phẫn uất, điên tiết lao về phía Đường Mạch.
Đường Mạch lập tức vung Que Diêm Lớn đỡ đòn tấn công của đối phương, đồng thời không ngừng tránh né. Thế nhưng con chuột đất này lại rất thông minh, nó lấy thân hình khổng lồ chặn luôn cửa hang, phong tỏa đường lui của Đường Mạch.
Hang động mờ mịt, Đường Mạch bị con chuột dồn từng bước về phía sau, càng lúc càng cách xa cửa hang. Nếu như không nghĩ cách, chắc chắn sẽ chạy không thoát.
Đường Mạch cắn chặt răng, hai tay gắt gao nắm chặt que diêm. Ngay khi vuốt con chuột xé gió chộp tới, Đường Mạch nhằm đúng khe hở giữa móng, vung que diêm chặt mạnh xuống khiến con chuột rít lên đau đớn.
Đường Mạch không phải chỉ muốn đập gãy móng vuốt con chuột, mà còn muốn mượn phản lực của que diêm gạt vuốt nó sang một bên, hai chân đạp đất phi người ra đằng sau con chuột.
Thấy vậy, chuột đất vội vã xoay người đuổi theo con mồi. Đường Mạch lấy hết sức bình sinh chạy thật nhanh ra ngoài hang, con chuột phía sau gào rú đuổi sát.
"Xoạt—"
Móng vuốt sắc nhọn móc được vào quần áo Đường Mạch, tạo thành vết xước rướm máu sau lưng cậu. May thay Đường Mạch đã kịp nhảy ra ngoài hang, ngã đập mình xuống mặt đất.
Chuột đất không ra được khỏi hang, nó đứng ở cửa hang rống giận nhìn Đường Mạch, mãi không chịu vào. Đường Mạch ngồi dưới đất thở dốc, cậu kiểm tra vết thương sau lưng mình, cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi. Có điều, quần áo lại hoàn toàn bị xé rách, lưng trần lộ hết ra ngoài không khí.
Nghỉ ngơi một hồi lâu, Đường Mạch mới dùng Que Diêm Lớn làm gậy chống, đứng dậy chuẩn bị quay về nhà Bà Ngoại Sói.
Đường Mạch không nghĩ mình lại xui xẻo như vậy vì xác suất chuột đen xuất hiện chỉ có 20%, không cao lắm. Hơn nữa, con chuột đen này lại vô cùng cường đại, dù lực phòng thủ không bằng con giun nhưng lực công kϊƈɦ chắc chắn hơn. Chỉ số thông minh và thủ đoạn tấn công cũng vượt xa con giun.
Con chuột đất vẫn rít lên như điên ở cửa hang số 5, Đường Mạch mặc kệ nó, bắt đầu cất bước, vừa đi vừa nghĩ: "Xác suất 20%, Tháp Đen cũng không thể nào lừa đảo người chơi, có khi nào do hôm nay mình quá xui..."
Lúc Đường Mạch đi ngang qua cửa hang thứ tư, "Xác suất để hai ngày liên tiếp gặp phải chuột đen là 12%, ngày mai vận khí của mình hẳn là sẽ không kém như vậy nữa." (Meo: Xác suất để 3 ngày liên tiếp gặp phải chỉ có 2.4%)
Tới khi Đường Mạch đi ngang qua cửa hang thứ ba, cậu đột ngột dừng bước, cứng ngắc xoay người nhìn lại.
Đường Mạch nhìn chằm chằm mặt đất trước cửa hang thứ ba
suốt một phút đồng hồ. Sau đó, cậu thu hồi Que Diêm Lớn, từng bước từng bước đi đến trước cửa hang thứ ba, cúi đầu nhìn. Dưới mặt đất có mảnh vỡ trắng trộn lẫn với bùn đất, "ánh trăng" chiếu lên, mảnh vỡ ánh lên màu của men sứ bóng loáng.
Sơn cốc yên tĩnh vùi mình trong đêm đen vô tận, tiếng gầm gừ của con chuột vẫn vang mãi không ngừng...
--------------
Meo Meo: Lại là phần chú thích quen thuộc đây
(1) "Xác suất để chuột vàng cả 7 ngày đều không xuất hiện là 0.0000384; còn xác suất để trong 7 ngày bắt được chuột vàng là 0.9999616": Đây là một bài toán về xác suất đơn giản nhưng Meo vẫn phải chú thích, vì trong bản gốc của tác giả, hai con số trêи lần lượt là 0.000192 và 0.999808.
Xác suất để ngày đầu tiên chuột vàng xuất hiện là 40%, 6 ngày còn lại là 80% => xác suất để cả 7 ngày nó không xuất hiện là: 0.6 x 0.2^6 = 0.0000384, từ đó suy ra xác suất để trong 7 ngày bắt được chuột vàng là: 1 – 0.0000384 = 0.9999616.Nếu lấy 2 con số của tác giả, 0.000192 = 0.6x0.2^5, như vậy số này chỉ là xác suất để 6 ngày đầu chuột vàng không xuất hiện thôi.
Cho nên Meo đã tự sửa lại thành hai số trong bản edit này, hy vọng các nàng đã đọc QT rồi sẽ hiểu vì sao số liệu lại khác nhau.
(2) Qua chương trước và chương này, chúng ta có thể mường tượng ra được sơ đồ của cái Sơn cốc quái vật mà Đường Mạch phải vào để công tháp này như sau:
(3) Trong quy tắc trò chơi của Tháp Đen có nói, con quái không thể ra được ngoài hang vì chưa đến mùa gieo hạt, cho nên con chuột không làm gì được Đường Mạch khi ẻm đã phi thân ra ngoài. Đáng đời nó