Địa Hạ Phách Mại Sở

Chương 6

“Ngươi lần trước ấn không tệ.” Niếp Tiềm nằm ở trên giường, phơi ra phần lưng rắn chắc.

“Ta đây lại xoa bóp cho ngài a.” Lăng Việt đờ đẫn nói tiếp.

Nửa canh giờ sau, ngón tay Lăng Việt đã bắt đầu run.

Bỗng nhiên, Niếp Tiềm xoay người, chính diện nằm lên, ***g ngực trần rắn chắc đẹp mắt cực kỳ.

“Ngồi lên đây đi.” Niếp Tiềm chỉ chỉ ngăn kéo.

Lăng Việt thức thời lấy ra mũ bảo hộ và trơn tề.

“Động tác nhanh lên một chút, ta sáng mai còn có hội nghị.” Niếp Tiềm liếc Lăng Việt, hỏi, “Đã rửa chưa?”

Lăng Việt khẽ run, “Rửa sạch…” Lúc trước đến phòng Niếp Tiềm thì cũng đã thanh tẩy qua thân thể.

Hơn nữa đây là Niếp Văn đã sớm dặn dò qua hắn, Lăng Việt không tin Niếp Tiềm không rõ ràng lắm, vì sao biết rõ còn hỏi?

Ngay lúc Lăng Việt âm thầm bất minh, Niếp Tiềm từ trong tay Lăng Việt lấy mũ và trơn tề, nhìn thoáng qua, đem mũ vứt ở trên bàn, chỉ để lại trơn tề đưa cho Lăng Việt, “Trực tiếp bôi lên.”

Lăng Việt bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng Niếp Tiềm, một lát, liễm hạ mi mắt, “Đã biết.”

Yết hầu trượt lên xuống, Lăng Việt vô pháp kiềm chế bản thân nghĩ đến thứ kia củaNiếp Tiềm sẽ thống nhập vào trong thân thể của mình, bẩn, ác tâm, muốn nôn, càng muốn một đao cắt vật đỏ đen kia.

Niếp Tiềm nhìn Lăng Việt da mặt có chút co giật, cư nhiên hăng hái ngẩng cao, mới vừa rồi còn gia khỏa ở hai chân đang nửa mềm không cứng một chút cương lên, phồng lớn.

Lăng Việt cầm bình trơn tề trong tay bóp đến biến hình, Niếp Tiềm cho là hắn sẽ bạo phát đem thứ gì đó ném lên người mình, có lẽ lại kịch liệt một chút, tựa như lần đầu tiên, thiếu chút nữa đam xuyên cổ của mình.

Thế nhưng Lăng Việt chỉ là tay lay động đem gói hàng mở ra, chờ lúc bắt đầu nặn ra cao thể bán trong suốt, đã có thể đạt trấn định bình thường, ngay cả tay cũng không run lên.

Nặn một đống ở trên đầu ngón tay, Lăng Việt đưa tay ra sau người, ở huyệt khẩu thoáng do dự một cái chớp mắt sẽ đưa vào. Không tự hỏi, chờ thoa đều bên trong, Lăng Việt không có dừng lại rút tay ra.

Hai tay tựa ở trên bắp đùi của mình quỳ trên giường, dùng đầu gối tiến tới một, ở ngay dục vọng của Niếp Tiềm dừng lại, sau đó ngồi xuống.

“Chờ một chút…” Niếp Tiềm bỗng nhiên phát ra tiếng, “Ngươi nghĩ ngồi đứt nó sao? Dùng tay đỡ…”

Niếp Tiềm vừa nhấc mắt, bóp phân thân không chút phản ứng của Lăng Việt một chút. Nơi nhạy cảm khí lực dùng có chút nặng đều đau nhức khó nhịn, huống là dùng móng tay bóp vào, Lăng Việt lúc này đau đến thắt lưng, chân đều mềm, cả người đi xuống.

“A!” Cổ đang lúc như là bị thiết côn tử xen vào, thẳng để nội tạng.

Lăng Việt hít hơi nghĩ Niếp Tiềm là cố ý, trước hết để cho hắn dùng tay đỡ tính khí, sau đó lại để cho hắn ngồi xuống, nếu không Niếp Tiềm nói, hiện tại thì là thực sự ngồi đứt mệnh căn tử của Niếp Tiềm, cũng chỉ có thể là ngoài ý muốn…

Lăng Việt khóe mắt ra nước mắt, rốt cuộc không hề phòng bị bị cắm xuống, khiến chân của hắn sợ run.

Niếp Tiềm thỏa mãn “Ừ” một tiếng, bởi vì có đủ trơn tề làm giảm xóc, tuy rằng rất chặt, nhưng cũng chỉ là gia tăng kích thích mà thôi.

Đau nhức nhiều ít dời đi cảm giác chán ghét, Lăng Việt tê tê hấp khí, cũng không dám đứng dậy rút dị vật ra.

Niếp Tiềm nhìn trên mặt Lăng Việt dần dần phát hiện mồ hôi lạnh, mới thiện tâm nói, “Muốn ta hỗ trợ sao?”

Lăng Việt gật đầu, thanh âm mơ hồ nhuyễn nhu, “Đau…” Còn có ác tâm…

Mới nói xong, Niếp Tiềm tựu bóp hông Lăng Việt, bỗng nhiên đem thân Lăng Việt nhấc lên, tính khí cực đại kịch liệt từ nội bích rút ra, ma sát niêm mạc chợt chặt lại, Lăng Việt “A” một tiếng. Niếp Tiềm liền đè mạnh hông Lăng Việt đi xuống, còn thiếu chút nữa sẽ thoát ly dục vọng liền trực tiếp đâm xuyên tràng tử. (ruột)

“Ừ… A…! Đừng… Đừng…” Lăng Việt cầu xin nhìn Niếp Tiềm.

Hắn không nhìn còn khá, vừa nhìn, nhãn thần giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ, đốt lên thú tính của Niếp Tiềm.

Niếp Tiềm nắm cả người Lăng Việt xoay người đặt hắn dưới thân, liền đem thân thể cùng tư thế xoay một vòng, nhấc hai chân hắn gác trên lưng mình.

Vật cứng to lớn ở trong cổ đạo rất nhanh giảo động, kích thích Lăng Việt đảo suy nghĩ thiếu chút nữa bất tỉnh đi.

Một bộ suy yếu bất kham ở trong mắt Niếp Tiềm, tựa như có cái lông chim ở lướt qua ngực hắn.

Cắt đi vỏ bọc bên ngoài của Lăng Việt, sẽ thấy cái gì đây? Niếp Tiềm thân thể va vào Lăng Việt, trong đầu lại nghĩ lần đầu gặp mặt thì từ chối người ngoài ngàn dậm, kính cẩn không cho người tới gần, nếu như là thực lực không bằng hắn, Lăng Việt chỉ sợ ngay cả có lệ cũng sẽ không đi làm.

Lăng Việt đều không phải người tốt, bất quá lại có tướng mạo tốt. Niếp Tiềm cười nhẹ cắn trên vai Lăng Việt một cái.

“A!” Lăng Việt thấp thanh thét chói tai, thanh âm lại rất nhỏ. Bờ vai của hắn là có thương, vừa rơi vảy phía sau thịt rất non, Niếp Tiềm lại cắn không lưu tình chút nào.

Lăng Việt cầm lấy chăn đơn dưới thân, e sợ Niếp Tiềm sẽ lại cắn lên vết thương khác của hắn.

Theo vết cắn rỉ ra tia máu liếm đến cổ, Niếp Tiềm xỏ xuyên qua cũng càng cứng lên, mỗi một lần đều đem Lăng Việt va phải thân thể đính thẳng lên.

“A…!” Lăng Việt thở dốc càng kịch liệt, như là thuyền nhỏ bị ngọn gió đỉnh song đẩy lên.

Niếp Tiềm cũng tài giỏi có dư, xiết thắt lưng một cái về phía trước thẳng tiến…

Xong chuyện, Lăng Việt xụi lơ ở trên giường, mồ hôi thấm vào trong mắt, mông lung tầm nhìn.

Không rõ, Niếp Tiềm phủ thêm áo ngủ, sau đó cúi người nhìn xuống đầu vai Lăng Việt bị cắn, sau đó đẩy Lăng Việt ra, dò xét dưới trán của hắn.

Lăng Việt muốn xuống giường trở lại phòng mình, thế nhưng tứ chi nặng như chì, chỉ là nghiêng cổ một chút, tay phải đem nửa người chống lên, liền tiêu hao hết tất cả tinh lực.

Niếp Tiềm bởi vì dục vọng thỏa mãn xong, tâm tình không tệ nói, “Muốn uống nước?”

Lăng Việt liếm môi một cái, mặc dù là rất khát, nhưng hắn vẫn lắc đầu, dùng thanh âm khàn khàn nói, “Ta cần phải trở về.”

Niếp Tiềm động tác rót nước dừng một chút, sau đó nói, “Đúng là cần phải trở về.”

Lăng Việt nghe hắn nói như thế, càng nỗ lực muốn đứng dậy. Nhưng thân thể sao có thể nói khôi phục liền khôi phục, một phần động tác chỉ kéo cơ thể đau đớn.

“A!” Lăng Việt kinh hô một tiếng, Niếp Tiềm cư nhiên đem hắn ôm lấy.

“Đừng nhúc nhích.” Giọng nam thấp trầm như là từ trong ***g ngực trực tiếp phát ra, sâu trầm như đàn cello dễ nghe như nhau.

Một mùi hương nam nhân nhàn nhạt thấm nhập vào xoang mũi Lăng Việt, là vị đạo trên người Niếp Tiềm.

Tim Lăng Việt trong nháy mắt nhịp đập tăng nhanh. Không thể phủ nhận, Niếp Tiềm là một nam nhân rất có mị lực…

Thế nhưng…

Lăng Việt dạ dày một hồi sôi trào, tình hình mới vừa trải qua, trên người của hai người đều đầy mồ hôi, hiện tại ôm cùng một chỗ, thì là cũng không khó ngửi thấy, thế nhưng chỉ là vừa nghĩ tới đó là thể dịch hai người pha vào… Lăng Việt liền ngất đi.

Lăng Việt ngã vào trong lòng Niếp Tiềm, tùy ý hắn ôm xuyên qua hành lang.

Niếp Tiềm cúi đầu nhìn lại, mặt Lăng Việt trắng nõn lộ ra đỏ bừng, uể oải mà suy yếu, như một gốc hoa quỳnh bị người bẻ gẫy.

Đầu không khỏi thấp một chút, đôi môi lập tức sẽ chạm đến trán Lăng Việt, Lăng Việt mở mắt.

Hai người đều sửng sốt.

Niếp Tiềm nhấp môi dưới, như không có chuyện gì xảy ra nói, “Đến rồi.” Sau đó buông Lăng Việt ra.

Lăng Việt cước bộ tập tễnh đẩy cửa mà vào, đợi hắn xoay người đóng cửa, Niếp Tiềm đã rồi xoay người, chỉ lưu lại một bóng lưng.

Tuy rằng thân thể không khỏe, thế nhưng bị Niếp Tiềm đè lăn qua lộn lại hai giờ, đầu khớp xương đều muốn rời ra từng mảnh, hắn cũng không phải hơn mười tuổi, thân thể mềm dẻo như thiếu niên, tẩy rửa xong, quay về trên giường liền ngủ.

Ngày thứ hai, vẫn ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, đoán chừng là Niếp Tiềm đã dặn dò, Niếp Văn không có như trước gọi hắn xuống lầu dùng bữa sáng, mà là để hắn ngủ đến tự nhiên tỉnh.

Chờ Lăng Việt đỡ thắt lưng xuống lầu, lại biết được Niếp Tiềm vừa ly khai.

Hắn thật đúng là một đại ân nhân, Lăng Việt trong lòng cười nhạt, vội thì vội đi, còn không quên “lâm hạnh” tiểu nhân vật như hắn, thật đúng là sẽ tận lực mà dùng.

Khi đêm đến, Lăng Việt chậm rãi ra ngoài.

Qua chừng mười ngày, hắn đối hoàn cảnh chung quanh coi như là biết.

Đi qua hoa viên, đi trên đường đá vụn, Lăng Việt không hề che giấu hướng đi tiến thẳng đến biệt thự phía trước. Bên phải không thể đi, bên trái hắn vẫn nên nhìn rõ đi, không thể không công thừa nhận rồi Niếp Tiềm xuyên tạc.

Còn hơn biệt thự chính giữa, tòa nhà bên trái nhà này thoáng nhỏ hơn chút, bên trong bố trí cũng ít vài phần khí phách, sinh ra vài phần hoa lệ âm nhu. Tựa hồ muốn cho người liếc mắt liền nhìn ra chủ nhân trong đó là có tư cách gì.

Đối với ngoạn vật bên trong của Niếp Tiềm, Lăng Việt chưa từng có hoài nghi tới.

Giữa lầu một, hai thiếu niên mảnh khảnh đều ngồi xếp bằng ở ghế sa lon rộng lớn, lộ ra chân nhỏ trắng nõn và mắt cá chân. Nhìn thấy Lăng Việt, bọn họ chỉ là nhàn nhạt liếc hắn, trong ánh mắt không có một tia hiếu kỳ và địch ý.

Lăng Việt đi lên trước, muốn mở miệng, hai gã thiếu niên lại từ từ nhảy xuống, chạy lên thang lầu.

Lăng Việt không khỏi nghi hoặc Niếp Văn nhắc nhở có hay không quá mức, tình hình này đến nhìn, nam sủng của Niếp Tiềm là tuyệt đối không có can đảm tranh cãi ầm ĩ ghen tuông.

Thậm chí cũng là không thường đi ra ngoài, bởi vì Lăng Việt chưa từng ở bên ngoài thấy qua bọn họ, thậm chí mấy lần trước đến cũng không có nhìn thấy bọn họ xuống lầu, mặc dù nói bản thân trước cũng không có dừng lại, thế nhưng một lần cũng không có gặp phải, đã cũng đủ chứng minh rồi.

Lăng Việt quay đầu nhìn, cũng không có người theo sau lưng, nhưng hắn vẫn có loại cảm giác bị nhìn trộm run rẩy khó nhịn, phản phúc xác nhận ở đây chỉ có phía sau mình, Lăng Việt chậm rãi lên thang lầu.

Hắn đi rất chậm, nhưng rất kiên định, dù cho trên lầu cái gì cũng không có, hắn cũng có thể tự mình kiểm chứng.

Lầu hai cửa phòng mỗi cái đều là không đóng. Lăng Việt từ cửa thang lầu bắt đầu, mở ra một gian.

Quả nhiên, nơi này gian phòng là không khóa mã, hắn đều có thể mở.

Khi đi đến cuối cùng, hắn đã gặp phải năm mỹ nữ tư sắc khác nhau, người ngồi ở trên thảm mềm mại, người đang sa vào giường bồng tùng. Đối hành vi của Lăng Việt, chỉ có ba người mờ mịt quay đầu lại liếc nhìn hắn, còn có hai người thậm chí ngay cả ngẩng đầu cũng không, căn bản không quan tâm có người mở cửa phòng mình. Hay là là bởi vì biết không phải là người bọn họ mong đợi, cho nên mới hờ hững mà đợi đây?

Lăng Việt từ chối cho ý kiến, hắn tựa ở tay vịn đi lên lầu ba, ngửa đầu.

Còn không có thấy hai vị thiếu niên vừa xuất hiện ở dưới lầu, Lăng Việt theo thang đi lên, đại khái nơi bọn họ ở là theo giới tính phân tầng mà ở, không ra ngoài, có đôi khi phòng hỏng cũng chưa xảy ra, luôn luôn tốt, khả năng của việc đem nam nữ tính nô ra ngoài được giảm đến thấp nhất.

Tuy rằng Lăng Việt rõ rang tính nô chân chính sau khi bị huấn luyện nghiêm khắc, làm trái ý chủ nhân cùng người khác thông *** có khả năng cực kỳ nhỏ, dù sao chuyện như vậy đã xuất hiện qua.

Người không giống động vật, cho dù thuần phục lại, cũng không biết lúc nào sẽ bạo phát, chỉ cần gặp phải ngòi nổ thích hợp.

Chính mình nghĩ như thế, chân chạy tới trên lầu ngừng lại, và cổng lầu hai và sân sâu khóa bất đồng, quét mắt qua một cái, lầu ba nhưng thật ra có ba bốn gian phòng cửa mở rộng. Tại đây gian thứ hai trong ba bốn gian đó, Lăng Việt tìm được hai thiếu niên kia, bọn họ chắc là tương đối thân mật, lúc này sóng vai ngồi chung một chỗ xếp hình.

Có lẽ là Lăng Việt tiêu sái di động quá khẽ, bọn họ không có chú ý tới Lăng Việt đang ở cách đó không xa nhìn chăm chú vào bọn họ.

Lăng Việt bỗng nhiên có chút luống cuống, hắn rốt cuộc là muốn làm gì? Ở chỗ này có thể tìm được chút gì? Dường như lữ giả cô độc (người du hành) bị ném vào vũng bùn ao đầm, hắn liều mạng muốn bắt lấy phao cứu sinh, lại đã quên rể cỏ quá mức yếu đuối, ngay cả mình cũng cứu không được, thì như thế nào có thể bị hắn lợi dụng đây?

Thiếu niên bên phải chỉ vào mảnh ghép vụ vặt bên chân, đối thiếu niên bên cạnh nhẹ giọng nói gì đó, đối phương nghiêng mặt sang, gật đầu, vùi đầu ghép lại hiểu ra…

Lăng Việt quay lưng lại, đầu ngón tay có điểm run run.

Bởi vì của không đóng, sở dĩ bên trong phòng tiếng cười nhẹ giòn tan còn là truyền vào trong tai Lăng Việt, tiếng cười kia thập phần vào tai, bất quá là tính nô, lại còn tự do bật cười?!

“Khấu khấu.”

Lăng Việt gõ lên cửa hai cái. Hai gã thiếu niên lên tiếng trả lời quay đầu lại, đều là cả kinh. Trên mặt biểu tình đối Lăng Việt đuổi tới lên lầu không giải thích được. Một người trong đó đứng lên, đi tới trước mắt Lăng Việt, sau đó…

“Chờ một chút! Ngô…” Lăng Việt tay mắt lanh lẹ đem người cắm qua khe cửa.

Không ngờ tới hắn sẽ chặn, một thiếu niên khác nhanh lên ngưng khóa điện tử.

“Có hay không thương tổn?!” Thiếu niên kinh hô một tiếng, đối Lăng Việt nói, “Sao vậy? Có muốn hay không gọi bác sĩ…” Nói đến gọi bác sĩ, thanh âm của hắn có điểm suy yếu.

“Không có việc gì.” Lăng Việt tuy rằng nói như thế, tay phải nhưng vẫn là ấn trên vai trái, “Không cần kinh động bác sĩ!” Nói xong, hướng hai người mỉm cười.

Thiếu niên đóng cửa không cảm kích hừ một tiếng, xoay người đi vào ngồi dưới đất, một lần nữa bắt đầu ghép mảnh trên tay, tựa hồ không dự định phản ứng với Lăng Việt. Lăng Việt nhãn thần lờ mờ chớp một cái, dây dưa tốn hơi thừa lời.

“Xin lỗi.” Quay lại ngăn thiếu niên hốt hoảng xin lỗi, tuy rằng không rõ Lăng Việt là người thế nào, thế nhưng Tiểu Tề không vô duyên gây sự luôn luôn bất hảo.

Lăng Việt rất tự nhiên về phía trước nhảy qua tiến nhập bên trong phòng, “Không quan hệ, là ta đường đột.”

“Ngài là?” Thiếu niên do dự một chút, hỏi.

“Ta…” Lăng Việt đang định mở miệng, lại bị Tiểu Tề phòng trong cắt đứt ———

“A Kiệu, mau tới đây giúp ta tìm mảnh ghép lại.”

Thiếu niên tên A Kiệu quay đầu lại lên tiếng, hơi ngượng ngùng nhìn Lăng Việt, nhãn thần trong trẻo lại mang áy náy.

Nếu như Lăng Việt thức thời, hắn sẽ biết điều ly khai.

Lăng Việt chuyển thân, A Kiệu ngoài ý muốn khép cửa phòng lại, sau đó đi tới giữa thảm màu rám nắng ngồi xuống, “Có thể tham gia không?” Ngẩng đầu theo phía sau A Kiệu hỏi.

“Không được.” Tiểu Tề giành nói.

A Kiệu nhất thời lúng túng giật khóe miệng, hai tay ở túi quần hai bên gãi gãi. Len lén nhìn Lăng Việt, phát hiện hắn cúi đầu, như là đang suy nghĩ gì đó.

Một lát Lăng Việt mới đứng lên nói, “Quấy rầy…”

“Không, sẽ không.” Thấy Lăng Việt bởi vì Tiểu Tề không ngăn miệng tinh thần không phấn chấn, A Kiệu phút chốc sinh ra cảm giác áy náy nặng nề, kéo tay Lăng Việt, “Không ngại, tiến đến ngồi một chút…”

“Kiệu!” Tiểu Tề trợn to hai mắt, “Ngươi biết hắn là ai sao? Đừng gây chuyện.”

“Ta…” A Kiệu lui về phía sau một, giãy dụa nói, “Ta nghĩ hắn không là người xấu.”

“Ngươi…” Tiểu Tề dùng tay chỉ hắn, đại khái tức giận đến lợi hại, trong ngực phập phồng bất định, “Ngươi sao còn không đổi một chút ngươi ngày đó tính tình thực ngu xuẩn.” Nói xong, một cước đá văng khối đồ ghép nửa ngày đi ra ngoài, trong miệng không ngừng chửi nhỏ.

A Kiệu mờ mịt nhìn trên mặt đất, đi tới nhặt từng mảng phân tán tứ phía ghép chúng nó lại.

Nhìn chăm chú vào A Kiệu rụt vai, Lăng Việt không hề có cảm giác áy náy, trái lại rất tán thành với Tiểu Tề, A Kiệu quá ngây thơ, tuy rằng hắn thoạt nhìn bất quá mười bảy tuổi, vốn là tuổi còn nhỏ, nhưng làm một món đồ chơi, phản ứng như thế chỉ có thể là “Ngốc”.

A Kiệu nhất định không có trải qua điều giáo, bằng không vô pháp có thể bảo lưu tính cách như vậy, trừ phi hắn là trí chướng. (đần độn)

“Khụ.” Ho một tiếng, Lăng Việt chặn thiếu niên buồn bực trầm tư, “Ta giúp ngươi.”

“Cảm tạ.” Đối mặt Lăng Việt ngồi xổm xuống, thiếu niên trong mắt có chút mù mịt, hiển nhiên còn không có từ trong đả kích vừa rồi khôi phục lại.

Ngón tay của thiếu niên rất trắng, thon nhỏ nhưng không thấy đầu khớp xương, êm dịu khả ái, lại hợp với đầu ngón tay hơi run run, giờ khắc này, ngay cả Lăng Việt đều nghĩ hắn ẩn nhẫn thương tâm dáng dấp có vài phần tư sắc.

Một bên giúp thiếu niên thu thập mảnh ghép, một bên gần gũi quan sát A Kiệu, khuôn mặt thanh tú nhu thuận, mắt lớn lên trung quy trung củ, chỉ là bởi vì tuổi tác còn nhỏ, còn có thể gọi nắng, bất quá ——— lông mi rũ xuống lại vừa dài vừa vểnh, dính vào chút nước mắt, mới có thể thêm vài phần nhan sắc ———

“Cám ơn ngươi!” Đậy nắp hộp ghép hình lại, A Kiệu lại một lần nữa hướng Lăng Việt nói lời cảm tạ.

“Không cần.” Lăng Việt nâng mặt, không thường cười mặt có chút cứng ngắc, thế nhưng A Kiệu hẳn là không nhìn ra, “Là ta hại các ngươi cãi nhau, nên nói ta có lỗi mới đúng.”

A Kiệu nhãn thần ảm đạm, cắn môi dưới, “Cùng ngươi không quan hệ, ta biết hắn luôn luôn chê ta không bản lĩnh, cũng đòi không làm cho chủ nhân vui…”

Lăng Việt chăm chú lắng nghe.

A Kiệu rút hạ mũi, thanh âm hàm chứa chút khóc nức nở, “Thì là chủ nhân thích bộ dạng như vậy sao, kỳ thực chúng ta người như thế, thì là chủ nhân có thể thích một lúc, chẳng lẽ còn có thể thích cả đời, đến cuối cùng… Kết cục cũng giống nhau …” A Kiệu nức nở lấy tay áo lau nước mắt.

Tuy rằng ngoài miệng nói chủ nhân, chủ nhân, chân chính khiến hắn khổ sở, vẫn là đứa trẻ mới lớn a.

Lăng Việt chê cười nhìn A Kiệu liếc mắt, động loại tâm tư này, thiếu niên này chỉ sợ ở chỗ này đợi không lâu.

Xoay người ở trong hộp giấy trên bàn trà rút ra hai tờ khăn giấy, đưa cho thiếu niên.

A Kiệu yên lặng tiếp nhận, nhưng chỉ là nắm chặt ở trong tay, “Cảm tạ.”

“Ngươi đã nói rất nhiều tiếng cám ơn.” Lăng Việt nói, “Ngươi không hỏi xem ta là ai sao?”

A Kiệu ngẩn ra, “Đều không phải khách của chủ nhân sao?”

Lăng Việt cười khổ.

Biểu tình buồn khổ khó hiểu khiến A Kiệu cũng bị ảnh hưởng, tựa hồ ngay cả mình vừa xoa dịu khổ sở liền mang ra ngoài.

“Ta kỳ thực…” Lăng Việt thở dài một tiếng, “Ta kỳ thực cùng các ngươi như nhau a…!”

“Nha!” A Kiệu che miệng lại, ấn tiếng kinh hô vừa thốt ra quay lại, rất sợ thanh âm của mình là đau người nọ.

A Kiệu do dự nói, “Thế nhưng, ta cũng chưa từng thấy qua ngươi a.”

Lăng Việt lui về phía sau vài bước ngồi trên ghế sa lon, khuỷu tay để trên đùi, hai tay chống trên trán, mặt hướng xuống đất.

A Kiệu có lẽ là sản sinh tâm tình đồng mệnh tương liên, trên mặt nhăn lại, rất muốn an ủi hắn.

Lăng Việt nhãn thần như đao, hận không thể đem sàn nhà vạch ra, ngũ quan cũng bởi vì cừu hận vặn vẹo dữ tợn, may là A Kiệu nhìn không thấy biểu tình của Lăng Việt, bằng không chắc chắn bị hận ý trong đó kinh sợ.

“Ngươi…” Đừng thương tâm… A Kiệu muốn mở miệng.

Lăng Việt trở lên, khiến hắn càng hoảng sợ.

Lăng Việt chật vật cười nói, “Ta biết nơi này là nơi nào, Niếp Tiềm không cho ta ở nơi này, là bởi vì ta không có tư cách vào ở, ta bất quá là một cừu nhân vô tội, chờ hắn chán ghét…” Nói đến đây, Lăng Việt lắc đầu, nói: “Cùng ngươi nói làm gì… Được rồi, ở đây chỉ có hai người các ngươi sao?”

Bị Lăng Việt chuyển đề tài cực nhanh khiến cho sửng sốt, A Kiệu nói, “Không chỉ hai chúng ta, hơn nữa chúng ta, tổng cộng năm nam nô, năm nữ nô, còn có một cái…” Gãi gãi đầu, suy nghĩ một chút, “Còn có một cái ta cũng không biết là gì…”

Nga? Lăng Việt nhất thời nổi lên hứng thú, nhưng nét mặt chỉ là hơi hồ nghi hỏi lại: “Cái gì?”

A Kiệu suy nghĩ một hồi, nói: “Hắn là một con nhân ngư, là chủ nhân ba tháng trước mang về…”

“Nhân ngư?” Lăng Việt thốt ra. Ý thức được A Kiệu giật mình nhìn hắn, lập tức thấp giọng nói, “Sao sẽ có người cá?” Nhân ngư, sẽ không phải là ——— Phong Diệp đi.

“Ta cũng không hiểu được, chủ nhân bắt đầu rất thương hắn, thế nhưng hắn luôn luôn dùng móng vuốt phản kháng, còn thiếu chút cào trầy chủ tử, thế là…” A Kiệu càng nói càng chậm, đến phía sau rõ ràng không có thanh âm.

“Xảy ra chuyện gì?” Lăng Việt tiếp tục hỏi.

“… Thế là chủ nhân rút móng tay hắn, lấy tay còng lại, còng khóa trên có vòng trang sức, cố định ở trên vách tường.” A Kiệu cũng không biết nghĩ tới cái gì, cuối cùng cả người run rẩy.

Nghĩ không ra Phong Diệp ngoan ngoãn lanh lợi dám phản kháng Niếp Tiềm? Lăng Việt vô cùng kinh ngạc, là cười nhạt, một chút cũng không biết biến thành thứu ngu ngốc.

“Sau đó thì sao?” Lăng Việt bình tĩnh hỏi.

A Kiệu nửa mở mi mắt nháy mấy cái, yên lặng không nói.

“Đã chết?” Lăng Việt hỏi.

A Kiệu lắc đầu, “Không, không có.”

Một bộ ấp a ấp úng khiến Lăng Việt thầm nghĩ phát hỏa, mạnh mẽ nở nụ cười nói, “Không thể nói sao?”

“Không phải.” A Kiệu nói, “Kỳ thực có phản kháng hay không lại có gì khác biệt, đến cuối cùng đều là giống nhau … Sau hắn liền nghe lời.” Hắn nhỏ giọng nói.

Lăng Việt có chớp mắt một cái thất thần, chợt bình tĩnh lại.

Lăng Việt lặng yên khiến A Kiệu rụt rè nói, “Xin lỗi, ta không phải cố ý.” Nguyên lai là hiểu lầm lời nói của mình thương tổn tới Lăng Việt.

… Qua một lát, Lăng Việt mới nói, “Có thể mang ta đi nhìn không?”

Đang ở tự trách A Kiệu tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

Phong Diệp chỗ ở ở lầu ba, lên cầu thang một gian sau cùng.

Lúc đứng bên ngoài, A Kiệu đối Lăng Việt nói, “Bên trong hay…”

Cho rằng Lăng Việt là đối với tư cách người cá sinh ra hứng thú A Kiệu tiếp tục nói, “Có một ao nước lớn, đuôi cá màu xanh nhạt, hình như sẽ phát quang…”

Phong Diệp chính ghé vào bờ nước chợp mắt, thỉnh thoảng dùng mặt cọ một chút đệm ở phía dưới cánh tay. Bởi vì ăn đại khổ đầu (khổ cực lớn), biết mình không thể trở lại Lan gia, thế là trái lại đợi ở chỗ này, ly khai cái ao, hắn sống không nổi.

Lăng Việt đứng ở nơi cách xa không quá mười thước. A Kiệu kéo y phục Lăng Việt lại, mong muốn hắn thỏa mãn lòng hiếu kỳ liền rời đi. Lăng Việt lại đưa tay đặt tại trên môi ý bảo hắn chớ có lên tiếng.

Ngày mùa thu gió nhẹ hất màn cửa màu trắng, trên mặt nước trong suốt tạo nên sóng gợn quyển quyển. Làm tôn lên người của cá ở trong nước, xinh đẹp giống như một bức họa quyển.

“Ừ…”

Phong Diệp tinh tế rên rỉ một tiếng, đang chuyển tỉnh, đầu tiên mắt trông thấy người nọ cách đó không xa, Phong Diệp hô hấp hơi bị cứng lại, hầu như cho rằng bản thân đang trong mộng.

Lăng Việt thật không ngờ hắn sẽ nhanh tỉnh lại như thế, khẽ run cư nhiên nói gì cũng chưa kịp nói, liền như thế mặc cho Phong Diệp bơi tới một chỗ khác, cách mình gần mấy bước.

Trước sau như một, đã từng ở Lan gia rất nhiều buổi sáng, Phong Diệp vươn tay, đợi Lăng Việt ôm hắn lên, sau đó vì hắn lau chà hai chân, sau lại lau chà đuôi cá…

Thời không tựa hồ đảo ngược quay về nửa năm trước, Phong Diệp khóe mắt chảy ra nước mắt, giấc mộng này quá chân thật, so với dĩ vãng đều chân thực cùng ôn nhu, trong mộng thấy đêm đó không còn là bị bán đấu giá, đều không phải một lần gặp một lần vứt bỏ và phản bội.

Nếu là mộng thì tốt, chính mình ban ngày cũng có thể buông oán hận đối với hắn đi, Phong Diệp lộ ra dáng tươi cười.

“Hắn… Nở nụ cười…” Đánh vỡ hư kình chính là A Kiệu đứng ở Lăng sau lưng Việt, tuy rằng rõ ràng người cá này bất quá là một biểu hiện giả dối, nhưng Phong Diệp bị cải tạo có thể làm giả.

“Ngươi!” Phong Diệp không dám tin kêu lên sợ hãi.

Ở A Kiệu hỏi trước, Lăng Việt giành trước tiến lên một bước, ngồi xổm xuống, cầm lấy tay Phong Diệp mới vừa đưa ra, “Là ta…”

Hai mắt xanh thẳm như biển trừng lớn, đang kinh nghi bất định, muốn lấy tay nhéo mình một chút, xác nhận hay không còn trong mộng, lại phát hiện bàn tay của mình bị người nọ nắm ở trong tay. Nhiệt độ quen thuộc, trằn trọc tỉnh mộng cũng chưa bao giờ có.

Phong Diệp trong mắt có quá nhiều tình cảm, kinh ngạc, ngoài ý muốn, hưng phấn, nhưng mà cuối cùng lưu lại, là hận ý.

Lăng Việt ở trước mắt A Kiệu bị người cá gầy yếu cầm lấy tay tha vào trong nước.

“Nha!” A Kiệu vọt tới bên cạnh ao, kêu lên, “Mau buông ra hắn!”

Bị Phong Diệp công kích Lăng Việt cũng là bất ngờ, hắn vốn tưởng rằng Phong Diệp ôn hòa vô hại nhiều lắm sẽ kịch liệt lên án một phen mà thôi, hẳn là muốn mạng của hắn sao?

Bị Phong Diệp đặt dưới nước, Lăng Việt ở trong nước giãy dụa, hắn nghe A Kiệu đang hô hoán, sau đó là tiếng nghịch nước, A Kiệu nhảy xuống nước. Thế nhưng, kỹ năng bơi của bọn họ đều kém Phong Diệp nhân tạo khí quan hòa làm một thể…

Lăng Việt cảm giác mình ***g ngực tích đầy nước, cũng vô pháp dung nạp càng nhiều.

Không rõ nghe A Kiệu đang gọi trứ, “Ngươi muốn giết hắn… Mau buông ra…”

Chết… Lăng Việt chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ chết ở chỗ này, chết trong tay Phong Diệp.

Như là có sương dày trước mắt tràn ngập ra, dần dần bao phủ toàn thân, Lăng Việt càng ngày càng vô lực, khí lực đang từ từ xói mòn ———

“Khụ khụ…” Lúc Lăng Việt bắt đầu tuyệt vọng, dưỡng khí lần nữa tiến vào phổi, mang đến sinh cơ. Lăng Việt nôn ra một ngụm nước, như muốn đuổi tử thần vậy liều mạng ho khan.

Trước mắt hư hoảng trọng ảnh cuối cùng quy nhất, Lăng Việt quay đầu lại nhìn Phong Diệp ngồi dưới đất, đuôi hắn cách thủy, như là nhân ngư lên bờ nhìn ra vùng biển xa xa, ngồi bên người Lăng Việt, mà A Kiệu quỳ gối ở một chỗ khác bên Lăng Việt vù vù thở dốc.

Là ngươi đã cứu ta? Lăng Việt nhìn A Kiệu.

Đều không phải. A Kiệu lắc đầu, chỉ vào Phong Diệp.

Chờ khôi phục một ít, Lăng Việt lau bọt nước tích trên trán, đi tới trước mặt nhân ngư, đối hắn ngơ ngác bất động nói, “Tiếp tục, muốn giết ta cứ tiếp tục…” Tiện đà rồi hướng A Kiệu nói, “Ngươi chớ xía vào! Đứng ra.”

Nhân ngư không có phản ứng, con ngươi vòng vo một chút, ngây ngốc nhìn Lăng Việt.

“Nhanh lên một chút!” Lăng Việt thêm nặng giọng nói, kéo qua tay hắn đang chống trên mặt đất đặt ở mình trên cổ, “Động thủ.”

“Không! Không!” Nhân ngư như là bị điện giật, đuôi cá từ mặt đất bắn lên thật cao, liền vỗ xuống.

Đối mặt nhân ngư lùi bước, Lăng Việt lại không chịu buông, hắn cầm lấy tay Phong Diệp đưa móng tay bén nhọn để trên động mạch, lạnh lùng nói, “Đều không phải muốn ta chết sao? Động thủ!”

Lăng Việt càng cường ngạnh, Phong Diệp lại càng mềm yếu, hắn như là trở lại thời gian bị điều giáo, chỉ nghe từ lời Lăng Việt nói, chỉ cần có thể cùng một chỗ…

Nhớ lại lúc trước, ngón tay Phong Diệp run lên, ở trên da Lăng Việt cắt ra một đạo máu, chất lỏng màu đỏ khiến Phong Diệp cố sức tránh thoát trói buộc của Lăng Việt, hai tay rủ xuống, mười ngón nắm thật chặt cùng một chỗ.

A Kiệu kéo tay áo ướt nhẹp của Lăng Việt, “Các ngươi quen nhau?”

Lăng Việt liếc A Kiệu, dùng hai ngón tay nâng cầm Phong Diệp lên, nói, “Ngươi cứ nói đi? Phong Nhi.”

Nhân ngư hàm răng cắn môi dưới, lại không mở miệng, chỉ dùng hàm đôi mắt chứa bọt nước nhìn Lăng Việt, trong mắt không tha cho A Kiệu bên cạnh.

Hắn có rất nhiều lời cũng muốn hỏi Lăng Việt.

Ngươi tại sao ở chỗ này? Có phải là ngươi hay không hối hận, tới đón ta trở lại? Tại sao muốn bán ta đi?

Nhiều vấn đề lắm, lại có quá nhiều đáp án là hắn không cách nào thừa nhận.

Phong Diệp thử nghĩ rất nhiều loại nguyên nhân khiến Lăng Việt xuất hiện ở nơi này, duy chỉ có sẽ không nghĩ tới…

“Phong Nhi, ngươi có thể giết ta, ta chết cùng không chết, đã không có gì khác biệt.” Lăng Việt chậm rãi cúi người, khuôn mặt hầu như dán vào Phong Diệp.

“Chúng ta cần phải đi.” Nói xong, Lăng Việt kéo A Kiệu lại, “Để ngươi dẫn ta tới nơi này là ta sai rồi, chớ để Niếp Tiềm phát hiện, đi thôi.”

Tuy rằng không hiểu ra sao, nhưng Niếp Tiềm tồn tại đã chọt trúng A Kiệu tử huyệt, hắn đương nhiên sợ bị Niếp Tiềm trách phạt, liền không nói hai lời theo Lăng Việt đi ra ngoài.

Phong Diệp vội vội vàng vàng truy đuổi, thế nhưng hắn dùng cánh tay và đuôi cá bò sát trên mặt đất, liền nhanh hơn được hai chân sao?

Mắt mở lớn trừng trừng nhìn Lăng Việt lần thứ hai biến mất ở trước mắt, nhân ngư nước mắt trong nháy mắt đã che đi tầm nhìn…
Bình Luận (0)
Comment