Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi

Chương 11



"A….!!" Chu Trung Phách kêu lên một tiếng thảm thiết, bay về phía sau, nghe như lợn bị chọc tiết.


Hắn điên cuồng lui về sau, từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra một cây trường tiên, hoàn toàn lúng túng, thiếu kỹ năng quơ loạn xạ hướng tới Hạ Tây.Hạ Tây thân hình linh hoạt, trường tiên hoàn toàn không có khả năng thương tổn nàng, thế nhưng nó lại phát ra một luồng khí u lãnh khiến nàng hứng thú.

Nhẹ nhàng né sang một bên, động tác chớp nhoáng không thấy rõ liền nắm chặt trường tiên trong tay, đối mặt với Chu Trung Phách mập mạp, nàng giật mạnh trường tiên vài lần.Quất liên tục vào Chu Trung Phách khiến hắn sợ đến hồn siêu phách tán, hét đến nỗi giọng cũng trở nên khàn đi.Hạ Tây nhìn bộ dáng thảm thiết đang lăn lộn không ngừng trên mặt đất của hắn liền cười lạnh: "Quả là một hảo trường tiên, ở trong tay ngươi cũng thực rất lãng phí."Nếu nàng đoán không lầm thì nó được làm bằng một loại cốt động vật, thuần trắng, dai mà mềm, phần gai trên trường tiên có thể tự do co duỗi, đúng là nhặt được bảo vật.Phía bên kia, tiếng gào thét thảm thiết của Chu Trung Phách rốt cuộc cũng thu hút được đám thị vệ ở bên ngoài.

Dẫn đầu quả nhiên vẫn là bốn tên võ giả Khai Nguyên kỳ.


Khóe miệng Hạ Tây nhếch lên, trong tay đã chuẩn bị tốt Vô Ảnh Châm, hướng đám thị vệ bay tới như mưa rơi."A…! Linh lực của ta, tại sao không thể sử dụng được linh lực?!""Đồ yêu nữ, ngươi lại dùng yêu thuật gì lên chúng ta?"Đám võ giả trong toàn bộ biệt phủ đều tập trung hết ở đây, Vô Ảnh Châm chẳng những phong bế đan điền của bốn tên thị vệ Khai Nguyên kỳ, mà còn đại bộ phận võ giả Luyện Khí kỳ, khiến họ vô pháp vận dụng linh lực.Tay Hạ Tây chợt run lên, một mùi hương thoang thoảng tỏa ra trong không khí.

Đám thị vệ lòng đầy căm phẫn khi mất đi linh lực, đột nhiên cảm thấy cơ thể nhũn ra, vô lực ngã quỵ xuống đất.

Giờ khắc này đừng nói đến phản kháng, chính là lên tiếng kêu cứu cũng không thể.Hạ Tây nhặt Thẻ Bài Nô lệ rơi trên mặt đất lên, ném vào không gian của mình, sau đó nhẹ nhàng bước về phía trước, khóe miệng cong lên nụ cười tà ác quỷ quyệt.Khuôn mặt béo ục ịch của Chu Trung Phách như cái đầu heo, sưng tấy bầm tím, chằn chịt vết hằn đỏ, ánh mắt hoảng sợ vạn phần: "Cô nương, nữ hiệp, cô nãi nãi, ta sai rồi, ta sai rồi, xin đừng giết ta!!".Hạ Tây ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ lên khuôn mặt thảm thương của Chu Trung Phách: "Ta nói ngươi tên lợn béo chết tiệt, nếu đã sợ ăn đau tại sao không xử sự cho tốt? Tiện nghi của bổn cô nương ngươi tưởng muốn chiếm là có thể chiếm sao?""Ta không dám, hu hu hu, ta không dám nữa đâu!"Hạ Tây chán ghét nhìn bộ dạng khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem của Chu Trung Phách, cười lạnh nói: "Đáng tiếc đã muộn! Đụng tới bổn cô nương còn muốn toàn thân mà lui? Nằm mơ đi!"Một chân đá cho hắn ngất đi, sau đó lôi bốn tên thị vệ như lôi bao tải lại gần."Các ngươi không phải nói muốn ta nếm trải tư vị muốn sống không được muốn chết không xong sao?" Vẻ âm lãnh trong nụ cười mang theo chút quỷ dị, trong mắt một mảnh lạnh lùng, tàn nhẫn khiến bọn họ khiếp sợ."Ngươi….


ngươi có biết bọn ta là ai không?" Một trong số đó tỏ vẻ hung dữ nhưng lại run sợ trên trong, nói: "Bọn ta là người của Chu gia giàu có nhất Kim Lăng quốc, nếu dám đụng vào Chu thiếu gia cùng bọn ta, ngươi liền trở thành địch nhân của toàn bộ Chu gia.""Phi! Ngươi không khó đối phó, bất quá chỉ là một phàm nhân mà thôi! Nếu trước đó chúng ta cảnh giác, cũng sẽ không dễ dàng mắc mưu ma quỷ kế của ngươi! Chu gia có vô số võ giả lợi hại, đến lúc đó đối phó với ngươi không phải dễ dàng như đạp chết một con kiến sao! ""Tốt nhất ngươi nên thả bọn ta ra, nếu không ngươi sẽ phải đối mặt với những võ giả khác trong Chu gia."Bốn tên thị vệ đầy uy hiếp, miệt thị một phàm nhân như nàng.

Hạ Tây cười mỉa, đám cặn bã vô dụng này, trừ bỏ ỷ vào thân phận võ giả của mình ỷ thế hiếp người, còn có thể làm gì khác?Thanh âm u lãnh của nàng lọt vào tai bọn chúng lạnh đến phát run, tựa như địa ngục Tu La: "An tâm, ta sẽ không giết các ngươi.".


Bình Luận (0)
Comment