Địa Ngục Trần Gian

Chương 70


Lúc này, ngay cả Trương Long Linh cũng khiếp sợ nhìn người đang ngồi xếp bằng ở giữa phòng là tôi, mặt đầy khó tin hỏi: "Đại sư huynh, không phải huynh định nói, người đột phá...!chính là hắn chứ?!"
"Mặc dù rất không muốn thừa nhận nhưng..." đại sư huynh cười khổ một tiếng, "quả thật là hắn."
"Cái gì?!" Trương Long Linh lập tức không nói nên lời.
"Ta trước kia phải mất một năm khó khăn lắm mới đả thông tiểu chu thiên, tiểu tử này lần đầu tiên luyện khí, lần đầu thông kinh mạch, lại có thể trực tiếp đả thông.

Đây là tốc độ gì, thật chưa bao giờ nghe nói, trước giờ chưa từng thấy!" vẻ mặt của đại sư huynh lúc này cũng vô cùng đặc sắc.
Trương Long Linh híp mắt, không biết là đang nghĩ gì.
"Thật quá kinh khủng, đừng nói là chúng ta, kể cả toàn bộ Trương gia, trong hai ngàn năm qua cũng không ai có tốc độ tu hành nhanh như vậy, hoàn toàn không thể dùng hai chữ thiên tài để hình dung." Đại sư huynh bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Nhưng lúc này sắc mặt Trương Long Linh lại từ từ lạnh xuống: "Dù có là thiên tài đi nữa, cũng là do sư phụ dùng mạng đổi lấy."
Lời Trương Long Linh vừa nói ra lập tức khiến đại sư huynh có chút lùng túng.
Lúc này tôi cũng mở mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm giác khắp người toàn là mồ hôi, nhớp nháp, buồn nôn muốn chết, đại sư huynh thấy tôi tỉnh thì cười khổ một tiếng: "Sư đệ, ngươi muốn ta nói thế nào mới phải đây?"
"Huynh muốn nói gì?" tôi không biết đại sư huynh rốt cuộc là có ý gì, lại thấy vẻ mặt lạnh như băng kia của Trương Long Linh sư tỷ, theo bản năng cảm thấy mình lại làm sai điều gì rồi.
"Không có gì, ngươi rất giỏi, sau này Long Sơn chúng ta phải dựa vào ngươi rồi." đại sư huynh giống như an ủi, vỗ vai tôi một cái.
Lúc này tôi coi như là đứa ngốc đi nữa nhưng nghe sư huynh nói vậy cũng biết tốc độ của mình có chút khác người, tôi dĩ nhiên cũng không cho đây là do thiên bẩm, mặc dù có thể là có một chút khả năng đó, nhưng tốc độ này, tuyệt đối không thể hoàn toàn do thiên phú mà làm được.
Có thể việc này có liên quan đến Giang Lưu...
Lúc này tôi chợt nhớ tới một chuyện, trước kia có làm giao dịch với Tiểu Phật Gia, sau lần đó cơ thể tôi xảy ra biến hóa long trời lở đất, rất có thể chính là lần đó Tiểu Phật Gia đã giúp tôi mở ra tiểu chu thiên, cho nên bây giờ tôi chẳng qua là vận một chút khí, đã có thể mở ra được.
Càng nghĩ càng cảm thấy có lý, nhưng chuyện này không thể nói bừa, nên tôi cũng không nói gì mà chỉ ngồi tại chỗ, tay nắm thành nắm đấm.
Bây giờ tôi đã mở được tiểu chu thiên, chỉ cần mở được đại chu thiên nữa, luyện ra tinh khí thần đạt tới tam hoa là có thể giúp Hồng Dược tỉnh lại.
Không biết có phải cảm giác của tôi nhầm hay không, mà trong lòng vừa có suy nghĩ này thì Hồng Dược từ trống nhỏ bên hông đi ra, khuôn mặt nhỏ bé, trắng nõn mềm mại ngơ ngác nhìn tôi, nhìn con ngươi vô hồn khiến tôi thấy đau lòng.
Tôi đưa tay xoa đầu cô ấy một cái.

"Hãy chờ tôi, tôi nhất định sẽ giúp cô khôi phục lại dáng vẻ trước kia."
Cũng không biết cô ấy nghe có hiểu lời tôi nói không mà lại ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ngây ngô nói: "Ca ca, ta đói."
Lúc này tôi mới nhớ mình đã một thời gian chưa cho Hồng Dược ăn huyết, có thể nói từ sau khi Hồng Dược mất ý thức, tôi căn bản chưa có cho nàng ăn.
Bời vì lúc này Hồng Dược đã nhỏ đi, tôi cũng không thể cho cô ấy ăn huyết như trước, dù sao biện pháp lúc trước là bị ép buộc, bây giờ đến lượt tôi chủ động, tôi cũng không phải loại bi3n thái gì, nên chỉ cắt ngón tay mình, nặn ra máu tươi đút cho Hồng Dược.
"Cho dù ngươi có ưu tú hơn nữa, ta cũng sẽ không thừa nhận ngươi là đệ tử Long Sơn." Đúng lúc này Long Linh sư tỷ lạnh băng mở miệng nói một câu, rồi sau đó xoay người bỏ đi.
Sau khi Long Linh sư tỷ đi khỏi, tôi ngơ ngẩn, trong lòng bỗng nhiên khó chịu, tôi biết tại sao Long Linh sư tỷ lại bài xích tôi, nhưng tôi không biết làm sao để hóa giải nó.
Tôi không thể đi tới vỗ vai tỷ ấy nói sư phụ đã đi rồi, chuyện này là ý của sư phụ, cho nên tỷ đừng oán hận.
Tôi không nói ra được những lời như vậy, vì trong lòng tôi cũng rất khó chịu, cho tới bây giờ, trong lòng tôi đối với người sư phụ chỉ gặp mặt một lần này còn có cảm giác áy náy.

Chờ sau khi Long Linh sư tỷ đi, tôi mới quay đầu lại nhìn về phía đại sư huynh nói: "Đại sư huynh, đệ muốn hỏi huynh một vấn đề."
Lúc này trên mặt đại sư huynh cũng tràn đầy vui mừng, hiển nhiên là vì tôi nhanh chóng đạt đến đích mà vui vẻ, huynh ấy cười nói: "Là vấn đề liên quan tới tu hành sao?"
Tôi lắc đầu, "Là liên quan tới sư phụ.".
Nụ cười của đại sư huynh chợt cứng lại, hiển nhiên trong lòng huynh ấy còn rất nhớ sư phụ, qua một lúc lâu mới lên tiếng: "Nói đi, chỉ cần ta biết, ta nhất định sẽ nói hết cho đệ, quyết không giấu giếm."
Tôi hít sâu một hơi, đáy lòng dần lắng xuống.

"Ban đầu tại sao sư phụ lại phải lập lời thề không nhận đệ tử nữa, theo lý mà nói người bình thường sẽ không bỗng nhiên lập lời thề như vậy, trong này có phải có ẩn tình gì khó nói không?"
Đại sư huynh ngẩn người, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó, qua một lúc lâu mới mở miệng: "Chuyện này thật ra vẫn là bí mật của Long Sơn chúng ta, người biết rất nhiều nhưng bình thường mọi người đều không nhắc đến."
"Tại sao?" tôi nghi hoặc.
"Trong này liên quan đến một người nữa." đại sư huynh nói, "Một thiên tài tuyệt thế, là sư đệ của ta và Long Linh, cũng là sư huynh của đệ."
Tôi kinh ngạc, vội mở miệng hỏi: "Người đó là ai?"
"Bây giờ là một trong bốn đại đường chủ của Vĩnh Dạ, có tên trên bảng Thiên Cơ, xếp thứ mười tám trên Hổ bảng." Đại sư huynh cười khổ.

"Hắn tên Diệp Kiếm Nhất, trước khi gia nhập Vĩnh Dạ gọi là Trương Long Văn."
Tôi hơi bất ngờ, theo bản năng mở miệng hỏi: "Hổ bảng là gì?"
Đại sư huynh giải thích: "Hiện nay có hai bảng là Long bảng và Hổ bảng.

Long bảng vốn là do vị cao thủ trước đây lập ra, đề tên mười vị cao thủ trong thiên hạ trước kia, thứ hạng của mười đại cao thủ mà Long bảng phân ra có chút mơ hồ, cho nên sau đó Thiên Cơ cốc lại ra một bảng mới, đó chính là Hổ bảng.

Hổ bảng này chính là ngoại trừ mười đại cao thủ được xếp trong Long bảng ra, xếp thứ hạng cho những cao thủ bên ngoài.

Dù sao mười đại cao thủ được xếp trong Long bảng kia bây giờ coi như đã già, hoặc đã chết, coi như là còn sống thì cũng không có bao nhiêu sức chiến đấu.

Cho nên thật ra Hổ bảng mới chính là bảng xếp hạng hiện nay của đạo sĩ giới huyền học."
Tôi ngơ ngác, không ngờ còn có thứ này.
"Muốn lên bảng rất đơn giản, chỉ cần đánh bại một người tùy ý trong bảng, muốn tăng hạng cũng vậy, chỉ cần đánh bại người đứng phía trên thì thứ hạng sẽ tăng lên." Đại sư huynh nói tiếp.
Nghe đại sư huynh nói tôi coi như đã hiểu rõ, nói ngắn gọn tên Diệp Kiếm Nhất đó ngoại trừ mười người trong Long bảng ra thì hắn xếp thứ mười tám trong các cao thủ.

Đừng tưởng rằng xếp thứ mười tám là thấp, phải biết rằng đây là thứ mười tám của toàn bộ giới huyền học.


Giả như toàn bộ có năm trăm người mạnh, mặc dù số lượng có hơn năm trăm nhưng cho dù là một người bất kỳ trong đó cũng cực kỳ mạnh, chứ đừng nói đến Diệp Kiếm Nhất hay là những người xếp thứ hạng cao trên bảng.
Lúc này tôi nghi hoặc hỏi: "Tại sao Diệp Kiếm Nhất lại liên quan đến lời thề không thu đệ tử của sư phụ?"
Đại sư huynh không trả lời tôi ngay mà hướng phía tôi nói: "Ta không ngại nói cho ngươi biết, trước kia để mở được tiểu chu thiên ta cần một năm, mặc dù tốc độ không kinh người như ngươi nhưng so với người bình thường đã là vượt trội hơn hẳn, nhưng ngươi biết Diệp Kiếm Nhất đó tu luyện mất bao lâu không?"
Tôi lắc đầu một cái.
Đại sư huynh cười khổ: "Rất chậm, lúc hắn gia nhập sư môn chúng ta là mười tuổi, hắn mất sáu năm mới mở ra tiểu chu thiên."
Tôi ngẩn người, như vậy cũng quá chậm đi.
Sau đó nụ cười của đại sư huynh càng thêm đau khổ, lại có phần chua xót: "Khi đó chúng ta ai nấy đều vì hắn mà không tiếc mồ hôi công sức, sư tỷ Long Linh của ngươi thậm chí còn vì hắn tự mình đi Thái Lan tìm cỏ Mạn Đức Lạp giúp hắn khai thông tĩnh mạch, vì thế thiếu chút nữa suýt chết ở nước Thái."
Tôi hít sâu một hơi, không ngờ người lạnh lùng như Long Linh sư tỷ lại có thể quan tâm đ ến người khác như vậy.
"Có thể nói lúc đó vì Diệp Kiếm Nhất tất cả mọi người trong Long Sơn chúng ta đều không tiếc mạng sống giúp hắn tìm kiếm thảo dược quý hiếm khắp nơi, nhưng hắn vẫn mất khoảng sáu năm mới mở ra tiểu chu thiên."
Tôi mím môi.

"Không thể nào, sư phụ không phải vì hắn có thiên phú tốt nên mới nhận hắn làm đồ đệ hay sao? Tại sao hắn lại tu luyện chậm như vậy?"
Đại sư huynh cười khổ.

"Ta còn chưa nói hết."
Nói đến đây trong mắt đại sư huynh thoáng qua một tia khó đoán, qua một lúc lâu mới thở dài nói tiếp.

"Sau đó hắn dùng ba ngày, mở ra đại chu thiên, lại trực tiếp bước vào tiên thiên cảnh, tu vi gần bằng các trưởng lão trong phái."
"Ba ngày?" Tôi hít một hơi thật sâu.
"Ta tu luyện hai mươi năm, đến bây giờ mới vừa bước vào ngưỡng cửa tiên thiên cảnh, nhưng hắn chỉ dùng ba ngày, nói là một bước lên trời cũng không có gì quá đáng." Đại sư huynh bỗng nhiên cười lớn.

"Sau đó khi hắn cùng một trưởng lão của Hổ Sơn xuống núi làm nhiệm vụ, hắn đã giết vị trưởng lão kia, phản bội Trương gia, gia nhập vào Vĩnh Dạ."
Tôi đứng lặng, không thể hiểu được tại sao một thiên tài tuyệt thế lại phải làm như vậy.
"Hắn là gian tế Vĩnh Dạ phái đi, vốn là muốn trà trộn vào phật môn chùa Bồ Đề, nhưng lúc vừa xuống núi lại gặp được sư phụ, sư phụ thấy hắn đáng thương nên nhận hắn làm đồ đệ.

Nào ngờ hắn lấy oán báo ơn.


Sau khi Diệp Kiếm Nhất làm ra chuyện như vậy sư phụ liền lập lời thề, sau này sẽ không nhận học trò nữa".

Nói đến đây đại sư huynh tay nắm chặt nắm đấm.

"Cho nên người hại chết sư phụ không phải là đệ, mà chính là kẻ đã phản bội sư phụ, khiến sư phụ lập ra lời thề kia.

Tên Diệp Kiếm Nhất khi sư diệt tổ!"
Tôi có thể cảm nhận được trong giọng nói của sư huynh toát ra sự không cam lòng cùng hận ý, trong lòng cũng ghi nhớ cái tên Diệp Kiếm Nhất, nếu như sau này gặp được hắn, có cơ hội giết hắn, tôi sẽ không ngại giúp sư phụ thanh lý môn hộ.
"Ngọc Dương sư bá trên Hổ bảng xếp thứ bao nhiêu?" tôi chợt nhớ ra một chuyện nên mở miệng hỏi.
Đại sư huynh cười nhẹ: "Chắc là thứ hai."
"Tại sao lại chắc?"
"Bởi vì bốn ngày trước, người là thứ ba." Nụ cười của đại sư huynh có chút buồn bã, "còn sư phụ chúng ta là thứ hai."
Tim tôi đập mạnh, đứng im tại chỗ không biết nên nói gì.
"Được rồi, đệ biết mọi chuyện cũng tốt, như vậy có thể hiểu tại sao Long Linh sư tỷ lại ghét đệ như vậy, cứ luôn nhắm vào đệ.

Bởi vì đệ và tên Diệp Kiếm Nhất đó rất giống nhau, cũng là bởi vì sư phụ cảm thấy các ngươi quá khổ sở mà nhận các ngươi làm đệ tử."
"Đó là còn chưa kể tốc độ tu luyện vừa rồi của đệ với Diệp Kiếm Nhất năm đó cũng giống nhau, đều rất kinh khủng.

Đệ là một ngày mở ra tiểu chu thiên, hắn là ba ngày mở ra đại chu thiên, đột phá tiên thiên."
Tôi thở dài một cái, không biết mình nên nói gì nữa, nhưng có thể khẳng định mối thù giữa tôi và Vĩnh Dạ lại thêm một bậc.
Lúc này đại sư huynh mở miệng nói: "Nếu ngươi đã mở ra tiểu chu thiên rồi thì cũng nên đi Hổ Sơn ghi danh một chút, nhận minh bài."
"Minh bài?" tôi ngơ ngác hỏi.
"Ừ, đây là ký hiệu của người Trương gia chúng ta, chỉ cần là đệ tử Trương gia đều sẽ có một khối minh bài, minh bài cũng coi như một loại linh khí.

Sau khi minh bài nhận chủ, tên của đệ sẽ xuất hiện trên bia của đệ tử Trương gia, nếu đệ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì tên đệ trên bia sẽ bị xóa đi, thay đệ để lại lời trăn trối cuối cùng trước khi chết.

Như vậy người của Trương gia có thể tra ra ai là hung thủ sau đó sẽ đuổi giết hắn, không chết không thôi." Nói đến đây vẻ mặt đại sư huynh có vẻ vô cùng hãnh diện, huynh ấy ngẩng đầu nói: "Mặc dù Trương gia chúng ta không phải là thế lực lớn nhất trong giới huyền học, nhưng chúng ta có lịch sử lâu nhất, cũng có kiêu hãnh lớn nhất.

Phạm vào người của Trương gia ta, nhất định phải giết!"
Tôi ghi nhớ những lời này, hơn nữa còn đem nó khắc ở trong lòng, phạm người Trương gia, nhất định phải giết!
Hảo cảm của tôi với Trương gia lại tăng thêm mấy phần, đúng vậy, chỉ có nơi như vậy mới có thể thu nạp một người như tôi.
Tôi cùng đại sư huynh chuẩn bị một chút, sau đó trực tiếp đi về hướng Hổ Sơn.

Đỉnh Hổ Sơn so với Long Sơn cao hơn không ít, hơn nữa dọc đường đi cũng không thiếu nhà, người cũng đông đúc, không giống như Long Sơn chúng tôi, sau khi sư phụ đi, tính cả học trò của sư huynh Trương Đạo Bảo, cũng chỉ có bốn người.

Mới đi đến sườn núi tôi đã thấy có ít nhất hơn hai trăm đệ tử Hổ Sơn, lúc chúng tôi đi qua bọn họ đều nhìn về phía tôi với vẻ mặt có chút khác thường, dường như có chút xa lánh.
Tôi biết, là bởi vì những lời Thanh Long nói trong tang lễ của sư phụ.
Khi lên đến đỉnh núi, tôi nhìn thấy một gian đạo quán, đạo quán này nhìn có chút cổ, trước mặt đạo quán có một mảnh đất lớn, phía trên để đầy bia đá.

Tôi nhìn qua cũng phải có khoảng mấy trăm tấm bia, chắc đây chính là bia đệ tử mà đại sư huynh nói.
Đại sư huynh quay đầu hướng phía tôi nói: "Ta vào trước gặp Ngọc Dương sư bá, đệ ở bên ngoài chờ một chút."
Tôi gật đầu.
Trước khi đi đại sư huynh còn căn dặn: "Đệ tử Hổ Sơn này tính khí có chút khó gần, có thể nhẫn nhịn thì cố gắng, không nên gây chuyện, Long Sơn chúng ta yếu thế, giờ sư phụ lại ra đi, sau này vẫn phải nhìn sắc mặt Hổ Sơn làm việc."
Tôi lần nữa gật đầu.
Đại sư huynh sau khi thấy tôi không có gì khác thường mới đi vào.
Sau khi đại sư huynh tiến vào không lâu thì có mười mấy đệ tử Hổ Sơn từ dưới núi đi lên, dẫn đầu là một thanh niên nhìn rất thanh tú.

Chỉ là, cặp mắt tam giác kia lại khiến gò má thanh tú của hắn trở nên mờ nhạt.
Tôi có thể cảm giác được mấy người này tới không có ý tốt.

Hít sâu một hơi, không ngờ đại sư huynh thật đúng là liệu việc như thần, đoán trước được sẽ có người gây chuyện.
Rất nhanh mấy người kia đã đi đến trước mặt tôi, gã đệ tử mắt tam giác đó đi tới chỗ tôi trước, nhìn từ đầu đến chân tôi một cái.

"Ai da, ta còn tưởng là ai chứ, hóa ra là Long Tâm sư thúc."
Tôi nhíu mày, quay đầu lại nhìn hắn một cái, không nghĩ tới bối phận của hắn còn thấp hơn tôi một bậc, phải gọi tôi là sư thúc.
"Nhắc tới mới nhớ, ta còn có chút chuyện muốn hỏi.

Gần đây ta tu hành không thuận lợi, trong lúc mở tiểu chu thiên gặp một chút khó khăn, không biết Long Tâm sư thúc có thể chỉ bảo cho ta một chút không?" Tên mắt tam giác mở miệng nói.
"Đạo Kiệt, ngươi không nên làm khó sư thúc như vậy, ngươi không thấy hắn mới gia nhập sư môn sao? Không chừng bây giờ ngay cả khí cũng không có luyện ra đâu, ngươi muốn hắn chỉ giáo giúp, đây không phải là làm khó người khác sao?" Lúc này một người khác nói chen vào.
Người này một câu người kia một câu, những người còn lại đều đứng cười, giống như nghe được chuyện gì thú vị lắm vậy.
Lúc này tôi vô cùng chắc chắn đám người này đến là để làm nhục tôi, tay tôi xiết chặt thành nắm đấm, nhớ tới lời đại sư huynh nói, tôi cắn răng nhịn xuống.
Nhưng tên Đạo Kiệt đó trông có vẻ vẫn chưa muốn kết thúc, ngược lại hắn còn hùng hổ nói lớn: "A, ta quên.

Giờ mới nhớ sư thúc này là đồ phế vật, cái gì cũng không biết, chỉ làm náo loạn, là một con quạ đen."
Lời hắn nói lúc này hoàn toàn coi tôi như người vô hình, sau khi nói xong mới làm như nhớ ra quay lại hỏi: "Ấy, Long Tâm sư thúc, những lời ta nói không có ý gì đâu, ta chỉ là mồm miệng tương đối thẳng, những lời ta nói cũng không phải là nhằm vào ngươi."
Tôi hít sâu một hơi, lửa giận trong lòng bắt đầu nhen nhóm, nhưng miếng ngọc bội trước ngực lại nhanh chóng truyền đến cho tôi cảm giác ấm áp khiến tâm thần tôi trấn tĩnh.
Nhưng ai ngờ tên Đạo Kiệt kia ngay sau đó lại tiếp tục mở miệng: "Ý ta muốn nói, bọn Long Sơn các người đều là phế vật, có một thiên tài duy nhất thì phản bội, bỏ chạy sang Vĩnh Dạ, còn hại chết một trưởng lão của Hổ Sơn chúng ta, thật đáng ghét!".

Bình Luận (0)
Comment