Địa Ngục Trần Gian

Chương 90


Cùng lúc đó trong một quán rượu trên trấn, Tiết trấn trưởng giơ ly rượu lên, trước mặt hắn toàn là những người ăn mặc đẹp đẽ sang trọng, bọn họ thấy hắn nâng ly tất cả cũng đứng dậy đưa ly về phía hắn.

Tiết trấn trưởng cười một tiếng nói: "Cảm ơn các vị đã tới trấn nhỏ nghèo nàn này đầu tư, tôi thay mặt người dân trong trấn kính mọi người một ly."
Dứt lời Tiết trấn trưởng trực tiếp uống một hơi cạn sạch.
Mấy người kia vội vàng nói mấy câu khách sáo sau đó cũng uống cạn.

Sau khi Tiết trấn trưởng uống xong thì cảm thấy bụng mình căng tức, muốn đi tiểu, nhưng cảm giác lúc này không giống như bình thường, hình như còn có chút đau nhói.
"Tiểu yêu tinh đó, ngày hôm qua nhất quyết phải muốn hai lần, hại ta giờ thân thể cũng có vấn đề." Tiết trấn trưởng mím môi đứng lên đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi vào nhà vệ sinh hắn trực tiếp c ởi quần, nhưng kỳ lạ là mặc dù hắn cảm thấy rất buồn tiểu nhưng dùng sức thế nào cũng không đi ra được.
"Kỳ quái, hôm nay gặp quỷ sao?" Tiết trấn trưởng vừa định kéo quần lên thì bỗng nhiên lại tiểu ra được, nhưng một lần đi tiểu này làm cho hắn kinh hãi.
Thứ chảy ra ngoài không phải là nước tiểu, mà toàn là máu hơn nữa còn rất tanh hôi, máu tươi nhanh chóng nhuốm đỏ cả bồn cầu.
Sau khi tiểu xong Tiết trấn trưởng cũng cảm giác tinh lực trong người như theo toàn bộ nước tiểu đi ra ngoài vậy.
"Cái này..." Tiết trấn trưởng bị một màn này dọa cho sợ, cả người xụi lơ trên đất, không ngừng run rẩy, nét mặt có vẻ tuyệt vọng.
Cũng không biết hắn ngồi ngây trong phòng vệ sinh bao lâu, lúc tinh thần hồi phục lại hắn mới kéo quần lên xả cho nước trôi đi rồi lảo đảo quay lại bàn ăn.
Sau khi trở về bàn vẻ mặt hắn rất mê mang, rất nhanh hắn liền nhớ lại chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.

Hình như tên thanh niên tóc trắng đó lúc rời đi có nói với hắn đến lúc thân thể hắn không tốt cũng đừng có quay lại cầu xin.
Việc này chắc hẳn là do tên đó ra tay rồi!
Tiết trấn trưởng liền toát mồ hôi lạnh, trong lòng một mực phủ định ý nghĩ vừa rồi nhưng càng nghĩ hắn càng lo lắng, cuối cùng không nhịn được mới đứng lên nói cảm thấy trong người không thoải mái muốn về nhà trước sau đó đi xuống dưới lầu.
Bất kể có phải hay không, trước hết phải đi hỏi rõ ràng đã!
...
Sau khi tôi ở trong phòng thẩm vấn đông lạnh khoảng một tiếng, cuối cùng cửa phòng cũng mở, tên Vương Tam đó đi vào.

Lúc hắn đi vào nhiệt độ trong phòng đã sắp xuống đến 0 độ, vốn dĩ hắn nghĩ sẽ thấy dáng vẻ run lẩy bẩy của tôi nhưng không ngờ tôi lại vẫn như cũ, ung dung ngồi trên ghế híp mắt nhìn hắn.
Có nội khí bảo vệ tôi làm sao có thể bị chút nhiệt độ này đóng băng được.

"Làm sao có thể? Ngươi không thấy lạnh sao?" Vương Tam sửng sốt mở miệng hỏi.
"Đùa gì thế, người anh em, ta là người đông bắc, ngươi còn chưa biết cảm giác bơi trong sông Hắc Long Giang vào mùa đông đâu, chút nhiệt này còn chưa đủ giắt răng." Tôi cười một tiếng, thản nhiên như đang xem tên Vương Tam này bày trò vui vậy.
"Khấu khí lớn!" Vương Tam mặc áo bông đi vào bên trong, lấy một tờ giấy từ ngăn kéo ra hỏi: "Tên họ?"
"Giang Lưu." Tôi nhếch môi.
"Giới tính."
"Ngươi nhìn mà không biết hay sao?" Tôi tức giận nói.
"Ngươi được lắm, còn dám lớn tiếng!" Vương Tam đứng lên rút cây gậy từ trong ngực ra đập xuống.

Tôi nhìn qua, thấy đó là dùi cui điện, liền cười một tiếng: "Sao, giờ còn muốn dùng hình!?"
"Xem ra không cho ngươi nếm mùi đau khổ thì ngươi không biết lợi hại!" Vừa dứt lời Vương Tam liền mở cây gậy đâm vào bên sườn tôi.
Một dòng điện truyền đến, tôi có chân khí tất nhiên là không sợ hắn, cho nên tôi chẳng qua chỉ là cười nhạt một cái.
Thấy dùi cui điện không có tác dụng, Vương Tam ngơ ngác rút tay lại nhìn chiếc gậy lẩm bẩm: "Hết điện?"
Vừa nói hắn vừa thử cây gậy trên người mình, hành động ngu xuẩn này khiến hắn bị dòng điện trực tiếp làm cho nằm xụi lơ trên đất không ngừng co quắp, mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, phải mất một lúc lâu mới tỉnh.
Vương Tam vừa từ dưới đất bò dậy nhìn thấy vẻ mặt tôi cười mà như không cười, hắn bèn thẹn quá hóa giận: "Ta không tin không trị được ngươi!"
Vừa nói hắn vừa rút cây gậy cảnh sát dùng sức đánh mạnh.

Hôm nay nếu như không phải tôi mà đổi lại là một người bình thường khác, bị hắn hành hung như vậy thì có lẽ không chết cũng thành tàn tật.
Tôi lạnh lùng nhìn hắn.
"Còn dám nhìn!" Bị tôi nhìn một cái Vương Tam liền dùng gậy trực tiếp đập vào đầu tôi, vừa vặn đập trúng chỗ bị thương lúc nãy, máu tươi tuôn ra ngoài.
Hắn còn đanh định đánh tiếp thì cửa bị đẩy ra, người đi vào là Tiết trấn trưởng.

Nhìn thấy cảnh này Tiết trấn trưởng cũng toát mồ hôi.
Không đợi Tiết trấn trưởng mở lời Vương Tam liền giành công nói: "Trấn trưởng, ngài xem tôi chăm sóc tên tiểu tử này thế nào.

Hắn đúng như lời ngài nói, quả thật có hơi khó nhằn!"
Tiết trấn trưởng không nói gì, chỉ nhìn chỗ kia máu tươi đang chảy ra ngoài, còn có nhiệt độ trong phòng lúc này, cảm thấy cả người cũng muốn đóng băng, nếu như thật sự là do tên tiểu tử này ra tay, mình đối xử với hắn như vậy, hậu quả...

Sau khi nghĩ đến hậu quả, cả người Tiết trấn trưởng liền phát run, qua một lúc lâu hắn mới tiến về phía Vương Tam quát to: "Ai bảo ngươi động thủ!"
"Trấn trưởng, không phải ngài..." Vương Tam đang muốn nói gì thì đã bị Tiết trấn trưởng cướp cây gậy sắt trong tay nện xuống: "Im miệng!"
Tôi cười lạnh nhìn hết thảy cảnh tượng đang phát sinh ở trước mặt, không nói một lời.
Qua một lúc lâu dường như Tiết trấn trưởng đánh mệt rồi mới ném cây gậy đi, trực tiếp quỳ xuống nói: "Đại sư, tôi biết lỗi rồi, xin ngài hãy tha cho tôi lần này!"
"Sao thế?!" Tôi cười lên.

"Không phải chỉ là đi tiểu chút máu thôi sao? Ngươi béo như vậy tiểu nhiều cũng tốt cho sức khỏe!"
Nghe tôi nói như vậy Tiết trấn trưởng càng khẳng định chắc chắn là do tôi ra tay, hắn vội mở miệng nói: "Đại sư, có yêu cầu gì xin ngài cứ nói, chỉ mong ngài bỏ qua cho tôi lần này!"
Tên Vương Tam bị Tiết trấn trưởng đánh ngã lúc nãy thấy một màn này cũng không khỏi kinh ngạc, hắn không hiểu nổi tại sao Tiết trấn trưởng lúc trước còn cao giọng giờ bỗng nhiên lại hạ mình như vậy.
Chuyện này quả thật là không thể tưởng tượng nổi.
Tôi cũng không vì tên Tiết trấn trưởng đó cầu xin mà mềm lòng, cảm thấy hắn thật kinh tởm, nếu như không phải là đi tới nơi này thì quả thực không thể biết được trên thế gian còn có một con quỷ hút máu như vậy.
Nếu như tôi không mở ra đại chu thiên thì hôm nay người tên Giang Lưu thực sự đã bị đánh chết trong đồn công an này rồi.
Đám sâu mọt này bóc lột tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân, vậy thì có lý do gì để tôi tha cho bọn chúng?
Từ đầu đến cuối tôi không nói lời nào, Tiết trấn trưởng cũng lo lắng vội vàng đứng lên: "Có phải là tên tiểu tử này dùng hình với ngài, chọc cho ngài tức giận rồi không?"
Vừa nói Tiết trấn trưởng vừa định tiến tới cầm cây gậy sắt kia lên.
Vương Tam luống cuống: "Trấn trưởng, tôi là làm theo ý của ngài mà..."
"Câm miệng cho ta!" Hắn vừa nói vừa tiến tới chỗ Vương Tam nhưng bị tôi cản lại, tôi hé miệng nói: "Biết lỗi rồi?"
"Biết, biết rồi!" Biểu hiện của hắn so với lúc trước đúng là khác nhau một trời một vực, lúc này nhìn hắn giống như một cậu học sinh tiểu học đang nhận sai vậy.
"Sai chỗ nào?" Tôi tiếp tục vặn hỏi.
"Tôi không nên bất kính với đại sư, ngài đại nhân đại lượng xin hãy chừa cho tôi một con đường sống!" Tiết trấn trưởng ở trước mặt bị tôi dọa sợ đến mức sắp tè ra quần rồi.
Tôi hé mắt: "Ừm? Còn gì nữa?"
Tiết trấn trưởng sửng sốt một chút mới hiểu ra liền bắt đầu tự tát vào mặt mình: "Tôi không phải là người, tôi không phải là người, tôi không nên bóc lột họ."
"Được rồi, không cần đánh nữa, đưa ta ra ngoài.


Hy vọng ngày mai ngươi có thể đem số tiền ngươi đã nuốt trả lại gấp đôi." Tôi nhếch môi lạnh lùng nhìn tên Vương Tam mới vừa rồi còn phách lối sau đó lại nhìn dòng chữ treo trên tường của đồn công an.
"Đầy tớ của nhân dân..." Tôi cười, đúng là một chuyện tiếu lâm.
Tôi đi lên đá một cước vào sườn Vương Tam, một cước này đủ để tuyệt đường sinh đẻ của hắn, nhiều nhất chỉ một năm nữa hắn sẽ chết thảm.

Sau đó tôi mới mở miệng cười nói: "Dẫn đường đi!"
"Dạ, mời ngài." Tiết trấn trưởng vội vàng đáp lại.
Khi tôi trở lại cổng trại đêm đã khuya, tôi để Tiết trấn trưởng trở về chuẩn bị đồ để mai đưa tới đây, sau đó trực tiếp đi về phía nhà Kim Hoa trời tối rồi cũng không nên làm phiền đến người khác.
Lúc đến trước cửa nhà tôi nghe bên trong truyền ra tiếng nói chuyện: "Chị, Tâm ca bị bắt đi rồi, chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Kim Hoa cau mày đi đến chỗ khác nói: "Tên A Ngưu kia nói Tâm ca không phải người của chúng ta, chỉ là một tên người Hán nên cứ để chó cắn chó, cho người Hán tự đấu nhau, tiền thuế có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu."
"Hắn chính là muốn trả thù việc hôm nay Tâm ca đánh bại hắn, trước kia mắt ta bị mù mới tưởng hắn là người tốt." Tiểu Liên thở phì phò nói.

"Cũng may thổ ti không nghe theo hắn, nhưng khoản tiền này quả thực không nhỏ, cho dù mười dặm tám xã quanh đây có quyên góp thì cũng phải mấy ngày mới đủ, không biết Tâm ca ở trong đồn công an có chịu được hay không, anh ấy vì chúng ta mới phải vào đó..."
Vừa nói Tiểu Liên vừa lo lắng đứng lên.
"Lấy toàn bộ trang sức cha mẹ để lại ra, có thể đem đi bán lấy ít tiền." Lúc này Kim Hoa cắn răng mở miệng nói.
"Hả, nhưng đó là của hồi môn của chị!" Tiểu Liên vội vàng nói.
"Đồ là vật chết, Tâm ca ở trong đó càng lâu chịu khổ càng nhiều, ta không thể để anh ấy chịu khổ như vậy." Kim Hoa mở miệng nói.
Không biết tại sao khi nghe được lời này tôi cảm thấy nội tâm mình rất ấm áp.
Tôi từng nếm trải cảm giác móc hết tim gan vì người khác nhưng đổi lại là sự phản bội của lũ lòng lang dạ sói, giờ phút này tôi thực sự đã nhận được hồi báo rồi, tôi không kiềm được hít sâu một hơi, đẩy cửa ra cười nhẹ nói: "Không phải bán đồ, ta về rồi."
"Tâm ca!" Tiểu Liên hưng phấn đứng trên giường nhảy cẫng lên, chạy như bay đến chỗ tôi.

Cô bé đang muốn nhào vào ngực tôi thì bị tôi vội vàng ngăn lại nói: "Quần áo ta ướt."
Nhưng Tiểu Liên không để tâm trực tiếp ôm lấy tôi, dù sao cũng là trẻ con, qua một phút nó đã khóc lớn: "Em còn tưởng rằng không gặp được anh nữa."
Tôi xoa đầu cô bé một cái: "Không phải ta trở về rồi đây sao?"
Kim Hoa nhìn tôi một cái, thật ra thì lúc Tiểu Liên nhào vào lòng tôi cô ấy cũng muốn chạy qua nhưng rất nhanh liền dừng lại, thở dài một cái rồi ngồi xuống.
Thấy gò má tôi đầy máu Kim Hoa cảm thấy lòng mình vô cùng đau xót, chờ tiếng khóc của Tiểu Liên nhỏ đi một chút nàng mới lên tiếng: "Bị thương rồi? Em đi làm thảo dược cho anh."
"Không cần đâu." Tôi nhìn Kim Hoa cười một tiếng nói: "Đúng rồi, có quần áo sạch không? Ta muốn đi tắm."
"Để em đi lấy." Tiểu Liên vội chạy ra bên ngoài lấy quần áo cho tôi, tôi cũng cầm một ít đồ tắm trực tiếp ra con sông bên ngoài nhảy xuống, cả một ngày mệt nhọc, mồ hôi trên người nhớp nháp cảm giác rất khó chịu.
Lúc tôi giặt đồ xong chỉ mặc qu@n lót quay lại đúng lúc gặp Kim Hoa nàng đỏ mặt nhìn tôi một cái lập tức xoay người đi.
Tôi cười khổ một tiếng trở về phòng, quần áo sạch đã đặt sẵn trên giường, tôi thay quần áo xong mới lên tiếng: "Xong rồi."
Lúc này Kim Hoa mới cầm thảo dược đi vào, nàng nhìn vết thương lớn trên trán tôi nước mắt trào ra: "Sao bọn họ có thể độc ác như vậy, lại ra tay với anh nặng thế này."

Tôi nhẹ giọng cười một tiếng: "Không sao đâu, dù sao bọn họ cũng sẽ bị báo ứng.

Ngày mai chúng sẽ mang số tiền mồ hôi nước mắt mà chúng đã lấy của mọi người trong trại đến bồi thường gấp đôi."
"Hả? Anh đã làm thế nào vậy?" Kim Hoa hiếu kỳ hỏi.

Truyện Trọng Sinh
"Bí mật, mai em sẽ biết." Tôi cười khẽ.
Lúc này Kim Hoa ngồi lên giường, đặt tay lên đùi mình đỏ mặt nói: "Anh nằm lên đây đi, em bó thuốc cho anh."
Tôi hơi bất ngờ, liền nghĩ nam nữ nên giữ khoảng cách.

"Hay là, thế này đi, để ta tự làm."
"Còn không lên đây!" Kim Hoa có chút tức giận, tôi thở dài, chỉ có thể gối đầu lên chân nàng, cảm giác mềm mại khiến trong lòng tôi run lên, tôi có thể cảm thấy Kim Hoa cũng đang rất hồi hộp, cơ thể nàng cũng run lên.
Qua một lúc lâu Kim Hoa mới hít sâu một hơi, bắt đầu bó thuốc cho tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn nàng ở khoảng cách gần như vậy, đôi bàn tay nhỏ bé, dáng vẻ thận trọng, hay đỏ mặt, nàng khiến người khác có cảm giác rất muốn bảo vệ.
Lúc ngón tay lạnh băng đang cầm thảo dược của nàng chạm vào trán tôi khiến tôi hít sâu một hơi.
"Đau sao?" Kim Hoa sốt ruột hỏi.
"Không, chỉ là hơi lạnh thôi.

Không có gì, tiếp tục đi."
"Ừm, em sẽ làm chậm một chút." Kim Hoa cẩn thận đắp thuốc lên.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh đầy gượng gạo.
Qua một lúc lâu Kim Hoa mới lên tiếng: "Nghe Tiểu Liên nói sau khi anh giải quyết chuyện của trấn trưởng xong sẽ rời đi."
"Ừ." Bởi vì cảm thấy thoải mái cộng thêm hôm nay xảy ra quá nhiều nhiều chuyện cho nên có chút mệt mỏi, tôi mơ màng trả lời.
Lại qua một lúc lâu Kim Hoa mới lấy hết dũng khí thận trọng mở miệng: "Nếu như, em nói là nếu như, nếu như có thể, anh có thể không đi được không?"
Không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại, lúc này Kim Hoa mới phát hiện người đàn ông kia đã ngủ từ lúc nào, nàng cười khổ, cẩn thận đặt đầu anh lên gối rồi cầm thảo dược đi ra ngoài.
Chờ khi Kim Hoa đi khỏi tôi mới mở mắt ra, trong lòng rối loạn thở dài.
Tôi không muốn nhất chính là nợ tình cảm của người khác....

Bình Luận (0)
Comment