Địa Ngục Trần Gian

Chương 92


Yên Đài-Sơn Đông, Bạch Hồ đang ngồi xếp bằng trong phòng, ánh đèn lờ mờ chiếu xuống những bức ảnh được dán chằng chịt trên tường, thời gian như ngừng lại ở giây phút đó, nhưng cũng nói cho ta biết thời gian đã qua đi, sẽ không quay lại được nữa.
Không gian phủ đầy đau thương.
Trong con ngươi màu vàng của Bạch Hồ lóe lên một tia khó đoán, hắn nhìn bức ảnh chụp chung, người đứng chính giữa bức hình đang cười thật rạng rỡ.
Trong bức ảnh, người đó vẫn cười như mọi khi, nụ cười của hắn vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc ấy, thời gian trôi đi, con người thay đổi, thế gian này sớm đã cảnh còn người mất, không có ai biết theo thời gian trôi đi sau này sẽ phát sinh những chuyện gì.
"Ngươi biết không? Hắn đến tìm ta, nói với ta rằng ngươi không thể sống lại được nữa.

Ta biết, hắn là người không biết nói dối, ta cũng biết đây là kết quả ngươi mong muốn, bởi vì kiếp trước ngươi từng nói với ta, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có kiếp sau."
"Nhưng ta không cam lòng.

Ban đầu người không đáng chết nhất chính là ngươi, bọn họ mới là kẻ đáng chết, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn là ngươi, ta không cam lòng.

Nếu như có thể ta muốn dùng mạng của mình để đổi về cho ngươi một mạng!" Bạch Hồ bắt đầu lẩm bẩm một mình, ánh sáng trong phòng cũng dần ảm đạm, hắn chỉ là nhàn nhạt nhìn bức ảnh: "Nhưng ngươi là người như vậy, chưa bao giờ thay đổi, là một kẻ không tim không phổi."
Đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó, Bạch Hồ nhếch miệng cười một tiếng, nhưng nụ cười của hắn nào có giống như đang cười, mà dường như hắn đang khóc không tiếng động.

"Ngươi từng nói với ta, nếu thật sự có kiếp sau, hy vọng ta có thể quan tâm đ ến ngươi của kiếp sau nhiều một chút mà không phải là nghĩ cách làm ngươi sống lại.

Nhưng ta không làm được, cho dù là ngươi của kiếp sau thì đến cuối cùng vẫn không phải là ngươi thật sự, nếu chỉ có hình dáng của ngươi vậy thì có ý nghĩa gì."
Dường như nghe hiểu những lời Bạch Hồ nói, ánh đèn bỗng tối đi một chút rồi rất nhanh khôi phục lại.

Bạch Hồ cũng kinh ngạc nhìn bức ảnh: "Nghĩ lại, cũng không biết là khi nào, chúng ta gặp nhau.

Không có cái gọi là duyên phận, cũng không có trời cao định trước, cũng không có thứ gọi là vận mệnh dẫn đường, cứ gặp gỡ bình thường như vậy."
"Khi đó ta rất lạnh lùng, ăn nói thận trọng, bởi vì ta biết mình không giống với những người khác, không có ai trời sinh tóc đã màu trắng, cũng không có ai sinh ra mắt đã có màu vàng, mặc dù người khác rất tôn kính ta, cũng tìm cách tiếp cận ta, nhưng ta biết bọn họ là vì thế lực của ta, từ đáy lòng thực ra bọn họ luôn coi ta là quái vật, nhưng ngươi không giống bọn chúng." Nói đến đây Bạch Hồ ngừng một chút, dường như nhớ ra gì đó lại nhẹ giọng thở dài.

"Ở cùng ngươi một thời gian ta cảm thấy chúng ta có thể bổ sung cho nhau rất tốt."
Trong phòng rất yên tĩnh, người trong ảnh vẫn như cũ cười rạng rỡ, thời gian của hắn như ngừng lại ở một khắc ấy, hắn sẽ mãi mãi như vậy, nhưng người lưu giữ bức ảnh thì đã khác rồi.

"Ngươi đúng là không tim không phổi." Bạch Hồ khổ sở cười lên.

"Ta không thể thản nhiên cười như ngươi, vì vậy ngươi giúp ta cười thật thoải mái..."
"Lúc ta khó chịu không thể khóc ra ngoài." Âm thanh của Bạch Hồ bắt đầu nghẹn ngào, "Ngươi sẽ đến xoa đầu ta nói còn có ngươi, sau đó lại giống như một tên ngốc vậy, ta còn chưa khóc ngươi đã khóc giúp ta."
"Ta không biết quan tâm đ ến người khác, cũng không biết đồng cảm" Bạch Hồ đứng lên, "Nhưng ngươi lại giống như một mặt trời nhỏ, luôn luôn ấm áp, khiến mọi người đều vây quanh mình.

Ta rất hâm mộ ngươi.

Hai chúng ta giống như những mảnh ghép còn thiếu cùng bổ sung cho nhau vậy."
Lúc này mái tóc màu trắng của Bạch Hồ từ từ dài ra, còn thân thể hơi gầy của hắn dần dần thu nhỏ lại.
"Ngươi nói với ta, con người không thể chỉ sống vì bản thân, còn có rất nhiều thứ thú vị ở xung quanh.

Nếu như chỉ sống vì bản thân mình thì thật đáng buồn, cho nên ngươi nói, sau này, ta hãy vì ngươi mà sống." Giọng nói của Bạch Hồ vốn trung tính nhưng giờ phút này lại rất mảnh nhỏ, mặc dù vẫn có phần lạnh lùng nhưng bây giờ không nghe ra chút mùi vị nam tính nào.
Nếu như lúc này tôi ở đây chắc chắc sẽ bị kinh hoảng, bởi vì giờ phút này người ở trong phòng không phải là chàng thanh niên lạnh lùng tôi biết trước kia nữa, mà Bạch Hồ bây giờ đã hoàn toàn trở thành một cô gái xinh đẹp không thể tả, thế gian này căn bản không thể tìm ra từ nào có thể diễn tả hết vẻ đẹp của cô, tất cả những từ ngữ đó đều như xúc phạm vẻ đẹp của cô vậy.
Bạch Hồ vẫn đứng yên như cũ.

"Chuyện ngươi không làm được, suy nghĩ ngươi không thể nói ra, hãy để ta giúp ngươi hoàn thành tất cả.

Đúng như lời ngươi luôn khuyên ta, ta sẽ không che giấu mình nữa, ta sẽ trở về là chính ta, bởi vì ngươi từng nói, ta hãy vì ngươi mà sống."
Vừa dứt lời khí tức trên người Bạch Hồ đột nhiên tăng nhanh, bắt đầu là đại chu thiên bỗng tăng đến nửa bước tiên thiên, tiên thiên, nửa bước kim đan, kim đan...
Khí tức càng tăng lên Bạch Hồ càng trở nên xinh đẹp, cuối cùng nàng cười nhẹ mở miệng nói: "Lúc ngươi còn sống đáng tiếc nhất là vẫn chưa được nhìn thấy hình dáng thật của ta, vậy thì hãy để kiếp sau của ngươi gặp một chút đi!"
Nói xong nàng vui vẻ nở nụ cười, một khắc đó phong cảnh thật xinh đẹp, giống như một bức tranh.
"Nói cho ngươi một chuyện, ban đầu ngươi đặt cho ta biệt danh Bạch Hồ, nói ta có khuôn mặt hồ ly tuy ta luôn từ chối nhưng thực ra ta rất thích cái tên này..."
Biểu tình của nàng khi đó có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành.
...
Sau khi rời Miêu trại tôi đi tới đường cái, đây vốn là một thôn núi vắng vẻ, trên đường cũng không có bóng người, cho nên tôi liền trực tiếp vận khí đi theo con đường hôm qua.


Nếu lúc này có người nhìn thấy tôi đi với tốc độ như vậy chắc sẽ bị dọa sợ, tốc độ này phải ngang với xe hơi chạy rồi, đâu có ai có thể chạy nhanh như thế.
Chưa đến nửa giờ sau tôi vào trong trấn.

Mặc dù ở Miêu trại khá lâu nhưng tôi căn bản không hiểu rõ vùng này, nếu mục tiêu là hồ Lô Cô thì tất nhiên cũng cần điều tra nơi mình đang ở một chút như vậy mới có thể tìm được đường.

Sau khi nghe ngóng mới biết nơi này coi như thuộc khu Tứ Xuyên, may mắn là cách hồ Lô Cô không xa, trong trấn cũng có xe đi Lô Cô.
Tôi vào ngân hàng rút một ít tiền rồi ra mua vé xe, sau khi lên xe tôi liền nhắm mắt bắt đầu chuyển đổi nội khí trong cơ thể.

Chỉ còn lại một phần nội khí chưa chuyển đổi thành kiếm khí nhưng nếu không nhanh chóng làm xong, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra bất trắc.
Vốn dĩ nếu trong kiếm khí có một chút tạp chất thì bản thân sẽ bị ảnh hưởng, chỉ khi toàn bộ nội khí được chuyển thành kiếm khí thì loại tai họa ngầm này mới có thể hoàn toàn biến mất, mấu chốt nhất để tiến thêm bước nữa chính là ở điểm này.

Muốn mở ra chín đường kiếm mạch của Vô Thượng Kiếm Thể điều kiện đầu tiên chính là phải chuyển đổi tất cả nội khí trong cơ thể thành kiếm khí, nếu không sẽ không thể nào khai thác được kiếm mạch.
Nếu không mở được kiếm mạch thì chuyện tu luyện Vô Thượng Kiếm Thể cũng chỉ như chuyện cười mà thôi.
Huống hồ giờ sắp phải đối mặt với Triệu Thừa Nguyên, một tên không dễ đối phó, nghe Tiểu Phật Gia nói hắn là cường giả đại chu thiên đã mở hai đường kinh mạch, cho dù là trong hàng ngũ đại chu thiên khắp thiên hạ hắn cũng coi như xếp hạng trung.
Tôi chỉ là người mới bước vào đại chu thiên, không có lý do gì có thể coi thường kẻ địch, cho nên nếu có thời gian liền tranh thủ tu luyện, tuyệt đối không được lơ là.

Tôi nhất định phải dùng tất cả thời gian mình có để nâng cao thực lực.
Xe đi từ trong trấn đến hồ Lô Cô hết khoảng một giờ, sau khi đến nơi tôi dựa theo đường cũ đi tới An Na Nga đảo, sau khi lên đảo tôi có chút hồi hộp, dù sao lần trước cũng bị thiệt không ít dưới tay Triệu Thừa Nguyên, thậm chí xém chút chết trong tay lão ta.
Nếu như không phải được Kim Hoa cứu có thể tôi đã chết thật rồi.
Cho nên lần này quay lại dù đã mạnh hơn không ít nhưng vẫn phải cẩn thận một chút.
Tôi tìm một chỗ thuê phòng, lại bắt đầu luyện khí, chỉ còn lại không tới một phần nội khí, chỉ cần chuyển đổi được chỗ này tôi tin mình sẽ có biến hóa long trời nở đất.
Cứ như vậy cho đến sáu giờ tối tôi mới mở mắt ra, nội khí bị luyện hóa hết chính phần nhưng phần còn lại bất kể tôi kiên trì bền bỉ thế nào việc luyện hóa đều rất chậm, nó giống như một ngọn núi đè trong lòng tôi vậy, dùng sức thế nào cũng không thể xê dịch nổi một chút.
Tôi biết rõ một khi việc luyện hóa nội khí hoàn thành, lúc đó trong cơ thể hoàn toàn là kiếm khí thực lực của tôi sẽ tăng vọt, nhưng càng như vậy phần nội khí cuối cùng kia càng không luyện được.
Tôi biết mình đang gặp phải thứ gọi là nút thắt cổ chai mà mọi người hay nói, nếu như không hóa giải được nút thắt này thì rất khó luyện hóa được nội khí.
Nhưng tôi không biết nút thắt này rốt cuộc là thứ gì.

"Chắc là ma chướng." Tiểu Phật Gia mở miệng nói.
"Ma chướng?" Tôi vội hỏi lại.

"Ma chướng là thứ gì?"
"Bây giờ chắc chắn ngươi đang muốn nâng cao thực lực để đánh bại tên Triệu Thừa Nguyên đó đúng không?" Tiểu Phật Gia nói.
"Dĩ nhiên rồi.

Ngươi đang nói nhảm gì vậy? Ta hận không thể giết được tên súc sinh đó, chỉ là bây giờ ta không chắc thực lực của mình có thể thắng được hắn hay không."
"Vậy thì đúng rồi.

Trong lòng ngươi càng nóng vội ma chướng lại càng sâu, thứ này cần bản thân người tu đạo phải bình tâm tĩnh khí.

Nếu như không gỡ được nút thắt này thì rất khó đột phá."
Tôi ngơ ngẩn: "Nhưng phải làm thế nào, ta không thể khống chế tư tưởng của chính mình."
"Rất đơn giản." Tiểu Phật Gia nhẹ giọng cười một tiếng: "Có một biện pháp rất đơn giản."
"Biện pháp gì?" Tôi vội mở miệng hỏi.
"Ma chướng của ngươi không phải Triệu Thừa Nguyên sao?" Tiểu Phật Gia ngừng một chút.

"Trực tiếp giết hắn, ma chướng sẽ biến mất.

Chỉ cần hắn chết ngươi tự nhiên cũng đột phá, hơn nữa vô địch đạo tâm của ngươi cũng sẽ bước đầu được hình thành.

Coi như chỉ cần giết hắn thực lực của ngươi có thể tương đương với đại sư huynh của ngươi rồi."
"Hả?" Hình tượng đại sư huynh trong lòng tôi vẫn luôn là một cao thủ tuyệt thế, cho nên vừa nghe thấy thực lực của mình có thể lập tức đuổi kịp đại sư huynh tôi không khỏi kinh ngạc.
"Hả cái gì mà hả.

đại sư huynh ngươi cũng mới chỉ mở ra bốn đạo rưỡi kinh mạch, nửa bước kia cũng chỉ là cái mặt thôi, nếu như là nửa bước tiên thiên thật sự thì ngươi không phải là đối thủ, nhưng đại sư huynh ngươi đan điền tổn thương, cho nên thực lực cũng bị giảm sút đi nhiều, nếu đấu với chu thiên cường giả bình thường thì có thể dùng nửa bước tiên thiên kia để trấn áp, nhưng nếu gặp phải cao thủ nửa bước tiên thiên thì tuyệt đối sẽ không biết chữ chết viết như thế nào đâu." Tiểu Phật Gia mở miệng.
"Đan điền bị tổn thương?" Tôi hít sâu một hơi không biết nên nói gì.
Tiểu Phật Gia cũng tiếp tục mở miệng nói: "Dĩ nhiên, ngươi cho là Vô Thượng Kiếm Thể cùng với Vô Địch Đạo Tâm là thứ bình thường sao? Trong tay ngươi lại còn có Vô Phong lợi hại như vậy, có thể nói ngươi vô địch ở dưới bước tiên thiên rồi, thậm chí một ít người vừa đột phá đến nửa bước tiên thiên cũng đánh không lại ngươi! Chênh lệch nửa cấp vẫn có thể đánh thắng.

Dĩ nhiên nếu ngươi mở ra được kiếm mạch vậy ta chúc mừng ngươi, coi như đánh với thực lực nửa bước tiên thiên thật sự ngươi vẫn có ưu thế, nếu chờ đến lúc ngươi bước vào nửa bước tiên thiên thì thậm chí có thể đấu ngang hàng với tiên thiên cảnh.


Đây chính là uy lực của phá vạn pháp!"
Lời của Tiểu Phật Gia khiến tôi không nhịn được hít sâu một hơi, trước kia tôi còn không có nhiều ấn tượng, chẳng qua là phản ứng của Tiểu Phật Gia lúc đó làm tôi cảm thấy Vô Thượng Kiếm Thể với Vô Địch Đạo Tâm là một thứ lợi hại, cũng không có khái niệm cụ thể, nhưng bây giờ nghe hắn nói vậy tôi coi như đã lĩnh ngộ được rồi.
Cái này đâu chỉ là lợi hại bình thường mà như sấm đánh ngang tai vậy.

Giết người vượt cấp.

Cái này quả thực quá khoa trương rồi, những thứ khác dường như đều không đáng nhắc tới.
Nghĩ đến đây cả người tôi như nóng lên.

"Xem ra nếu muốn thật sự trở nên mạnh mẽ thì không thể không giết tên Triệu Thừa Nguyên này."
"Vốn dĩ ngươi cũng không muốn bỏ qua cho hắn không phải sao?" Tiểu Phật Gia cười khẽ.
Tôi mím môi.

"Nếu đã vậy thì thử lại một lần nữa đi, không thành công thì cũng thành nhân!"
"Vốn nên như vậy!" Tiểu Phật Gia nhẹ giọng cười một tiếng.
Tôi há mồm để Vô Phong bay ra ngoài, trải qua một thời gian dùng máu tươi chăm sóc cẩn thận, tôi có thể cảm nhận được sự ràng buộc giữa mình và Vô Phong càng sâu, nói cách khác Vô Phong càng ngày càng giống như một phần của tôi.
"Chiến hữu, dựa vào ngươi đó!" Tôi mở miệng.
Vô Phong giống như nghe hiểu được lời tôi vậy, trên thân kiếm đen phát ra rung động nhè nhẹ, một âm thanh trong trẻo vang lên.
"Thời cơ đến rồi!" Tôi cười lớn một tiếng nhảy ra ngoài cửa sổ, nhanh chóng đi về phía núi nhỏ.
Sau khi đến nơi tôi mở cửa trực tiếp nhảy xuống.
Xuống đến phía dưới con ngươi tôi lập tức co rút một cái, bởi vì tôi phát hiện khắp lối đi dán không ít vàng phù chằng chịt, xem ra trong thời gian này Triệu Thừa Nguyên cũng đã chuẩn bị sẵn, hắn biết tôi nhất định sẽ trở lại.
Nhưng bây giờ tôi đã không còn là tôi giống như lúc đó nữa rồi.
Tôi khạc Vô Phong ra ngoài, thân kiếm bộc phát ra vầng sáng màu đen, tôi thuận tay chỉ mấy lá phù kia mở miệng nói: "Phá!"
Dứt lời tôi liền nhấc chân đi vào bên trong, phù vàng liên tục sáng lên, nhưng trong nháy mắt đều bị Vô Phong chấn phá.
Một kiếm phá vạn pháp!
Còn tôi giống như không có gì xảy ra, từng bước tiến vào.

Tôi phát hiện cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình giết người.
Nếu như ngươi muốn giết ta, vậy cũng nên chuẩn bị tinh thần bị ta giết chứ, Triệu Thừa Nguyên!.

Bình Luận (0)
Comment