Địa Phủ Đoàn Sủng Năm Tuổi Rưỡi

Chương 12 -

Cái miệng nhỏ nhắn của ngài Thỏ nói lia lịa: “Em yếu như vậy, còn nhỏ như vậy, lại mới mở con mắt âm dương, ngoại trừ giống như một miếng thịt kho tàu thơm ngào ngạt trong mắt đám yêu quái thì sẽ không có nửa điểm tác dụng nào cả.”

“Suốt ngày cứ ngơ ngơ ngáo ngáo chỉ biết một mình chạy ra ngoài thôn giống như một miếng thịt kho tàu nhảy tới nhảy lui, như vậy có khác gì chính bản thân mình kêu yêu quái tới ăn thịt mình đâu?! Vừa là một cô nhóc ngu ngốc lại còn nhát gan nữa chứ! Đúng là ngu ngốc!”

Đợi nó mắng xong, khóe mắt cô nhóc này đã có chút đỏ lên, đang rưng rưng nhìn nó.

“...” Ngài Thỏ giơ móng vuốt lên, một trái một phải nhéo lỗ tai của mình, dùng sức kéo xuống dưới, sau đó bày ra một bộ mặt u sầu: “Không phải chứ? Em lại muốn khóc sao?”

Mấy đứa trẻ của nhân loại này rất hay khóc là sao ta? Chỉ cần nói một câu là khóc.

Tiểu Lộc chậm rãi cúi đầu không nói gì.

“Em khóc cái gì mà khóc?” Nó nôn nóng buông ra lỗ tai của mình ra, vây quanh cô nhóc nhảy nhót hai vòng: “Ý của chị là bây giờ em vẫn còn yếu, đi ra ngoài để kêu yêu quái đến ăn thịt mình à?”

“Em nhớ bà ngoại.”

Cô nhóc ngẩng đầu, vành mắt hồng hồng giống như đôi mắt của thỏ con nhỏ, cô nhẹ giọng nói với ngài Thỏ.

Sáng nay trên đường đi thăm bà ngoại, cô nhóc đã gặp phải yêu quái xấu xa đáng sợ.

“Nhớ cái gì mà nhớ! Chị cũng nhớ bà đây này!” Ngài Thỏ lớn tiếng kêu lên: “Em thật sự là một tiểu quỷ nhân loại yếu ớt, loại chuyện này thì có gì mà phải khóc!”

Sinh mệnh của nhân loại đối với chúng mà nói thì thật sự là quá ngắn ngủi, chỉ cần một thời gian nó ngủ giật thì cô nhóc ngày nào từng vuốt râu nó cho nó ăn cà rốt đã biến thành một bà lão đầu tóc bạc phơ, trong tay còn nắm tay một cô nhóc nho nhỏ khác.

“Sau này làm phiền ngài, xin ngài bảo vệ tốt cho Tiểu Lộc.” Bà lão chống cây gậy, run rẩy nói với nó.

Lúc ấy đương nhiên ngài Thỏ rất khinh thường ngẩng đầu lên, cao ngạo đáp: “Ai muốn nghe bà lão mất răng này nói chứ! Đi bảo vệ tiểu quỷ thối suốt ngày không thấy mặt mũi này làm gì? Tôi là một đại yêu quái cao quý thanh khiết như vậy mà phải đi bảo vệ tiểu quỷ nhỏ đó sao?!”

Khi đó Tiểu Lộc còn chưa nhìn thấy ngài Thỏ, cô nhóc chỉ nhìn bà ngoại cười tủm tỉm ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhẹ giọng cảm ơn: “Vậy thật sự là cám ơn ngài rồi, ngài Thỏ.”

“Tôi còn chưa đồng ý cơ mà?! Bà cám ơn cái gì?!” Ngài Thỏ thổi râu trừng mắt nói.

Tuy rằng không nghe thấy ngài Thỏ nói, nhưng cô nhóc cũng ngốc nghếch mơ hồ nói cảm ơn như bà ngoại của mình: “Thật sự cảm ơn ngài nha, ngài Thỏ.”

“... Ngài Thỏ, ngài không thích Tiểu Lộc sao?” Tiểu Lộc lau nước mắt còn chưa chảy ra, cố gắng nở một nụ cười, giọng nói rất nhẹ rất nhẹ, cẩn thận hỏi.

“Đương nhiên không thích rồi! Chị ghét chết tiểu quỷ thối nhà em, ước gì em nhanh chóng bị yêu quái ăn tươi nuốt sống mới tốt!” Ngài Thỏ nhảy lên cao hơn ba thước.

Tiểu Lộc vô cùng cảm động, cô nhóc dang hai tay ra ôm chặt ngài Thỏ đang nhảy nhót giữa không trung: “Em cũng thích chị, ngài Thỏ.”

Mỗi đêm ngài Thỏ đều mang đến cho cô nhóc mấy quả dại, rau dại tươi ngon trên núi, còn có cà rốt có thể động đậy, cũng có mấy củ không thể động đậy, chúng nó được buộc chặt lại với nhau, ngay hôm sau vừa mở cửa ra đã nhìn thấy.

Ngài Thỏ thường xuyên đi theo cô nhóc đến nơi mà mình hay tưởng nhớ bà ngoại, nơi đi thăm bà ngoại cách thôn rất xa, nó nhảy nhót lặng lẽ đi theo phía sau cô nhóc, lúc cô nhóc đã đi về nhà rồi thì nó vẫn còn ngồi xổm trước mộ bà ngoại rất lâu rất lâu, còn mắng chửi đỉnh đạc, không biết là đang nói cái gì.

Bình Luận (0)
Comment