Địa Phủ Đoàn Sủng Năm Tuổi Rưỡi

Chương 17 -

Cô nhóc bỗng nhiên nhớ tới, năm kia con trai của trưởng thôn cũng làm một đầu tóc màu mè, vuốt lên đỉnh đầu như mào gà, sau đó nhuộm thành màu đỏ, mặc áo da bó sát người và quần đùi ngắn nghênh ngang đi trong thôn.

Anh ta nói nó được gọi là Smart, là một phong cách nghệ thuật.

Sau đó con trai của trưởng thôn bị ông ấy túm lấy, dùng cán bột đập một trận, ngày hôm sau đã đưa anh ta đi cạo trọc đầu.

Đúng thật đầu tóc kia của con trai trưởng thôn giống như gà trống nhuộm màu, nhìn thấy nào cũng cảm thấy không hài hòa.

Tuy thanh niên trước mắt này cũng có một mái tóc dài diễm lệ… nhưng cũng bởi mái tóc này mà nhìn có vẻ vô cùng xinh đẹp.

Giống như người đẹp trong phim truyền hình vậy.

Tiểu Lộc nhìn đến ngây người, chân trái va chân phải, bụp một cái ngã lăn ra đất.

Thanh niên xinh đẹp đang ngủ gật chợt bừng tỉnh, ánh mắt rơi vào trên người của cô nhóc nho nhỏ đang ngã trên mặt đất.

Tiểu Lộc: “Hu hu hu, đau.”

Thanh niên xinh đẹp: “...”

Cô nhóc gần như đã quên mất hôm nay mình bị ngã lần thứ mấy, khóe mắt ngấn lệ cố gắng đứng dậy, nhưng bởi vì tay phải chạm đất nên càng đau hơn.

Cô nhóc ôm cánh tay phải, đáng thương nhìn thanh niên trước mặt.

Thanh niên xinh đẹp dịch sang bên trái, ánh mắt của Tiểu Lộc cũng liếc về phía bên trái.

Thanh niên xinh đẹp lại dịch sang bên phải, ánh mắt của Tiểu Lộc cũng liếc về phía bên phải.

“Haizz, cô bé là hậu duệ của người kia, có thể nhìn thấy ông lão này cũng là điều bình thường.”

Thanh niên xinh đẹp thở dài một hơi thật sâu, thầm nghĩ mình đã nhìn thấy thì không thể mặc kệ được, nhận mệnh vẫy tay với cô nhóc: “Lại đây, cô bé đến đây với ông nào.”

“Nhưng mà anh trai ơi, nhìn anh rất trẻ tuổi, tại sao phải gọi mình là ông vậy ạ?”

Tiểu Lộc ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh ta, không cần anh ta dạy, nhanh chóng đưa cánh tay dính "thạch hoa quả" ra.

Thanh niên xinh đẹp: “...”

Rất thuần thục! Dường như cô bé đoán được mình sẽ giúp đỡ.

Thanh niên xinh đẹp một bên quan sát cánh tay của cô nhóc, bất thình lình bị gọi một tiếng ‘anh trai’ mà cảm thấy cả người đều không được tự nhiên: “Ông lớn tuổi hơn cô bé nhiều.”

“Em biết mà.” Tiểu Lộc gật đầu: “Bình thường anh trai đều ở đây à?”

Thanh niên xinh đẹp lại thở dài một hơi thật sâu.

Biết biết cái khỉ ấy chứ biết!

Thanh niên xinh đẹp nhíu mày, bắt đầu xoa lên huyệt thái dương của mình: “Cô bé, đừng gọi ông lão đây là anh trai nữa, cô bé không nhìn ra thân phận của ông sao?”

“Anh trai, bình thường anh đều ở trong thần miếu này sao?”

“Ừ.”

“Vậy em hiểu thân phận của anh rồi!”

Thanh niên xinh đẹp có chút vui mừng, coi như cô bé này hơi ngốc nhưng cũng không đến mức không đoán được mình là ai?

“Vì anh trai nghèo, không mua nổi nhà cho nên mới ở trên thần miếu này.”

Tiểu Lộc giơ tay lên, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của anh ta, ánh mắt sáng ngời: “Nhưng mà thần miếu này đã rách nát không thể che mưa chắn gió, mà nhà của Tiểu Lộc rất lớn, còn có nhiều phòng trống, bây giờ chỉ có Tiểu Lộc và Tiểu Hoa, anh trai có muốn đến đó ở với bọn em không?”

Thanh niên giơ một bàn tay vỗ bốp một tiếng lên mặt, ngăn vẻ mặt một lời khó nói hết của mình lại.

“Ông là Thần núi.”

“Hả?”

Tiểu Lộc ngây dại, sau đó ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, cuối cùng không gọi là anh trai nữa mà gọi bằng kính ngữ: “Thần núi tiên sinh, ngài là thần hả?!”

Thanh niên tự xưng là Thần núi không tiếp lời của cô nhóc, không nhanh không chậm dùng ngón tay nắm lấy "thạch hoa quả" dính trên cánh tay của Tiểu Lộc.

Một giây sau, "thạch hoa quả" kịch liệt giãy giụa, sau đó nhanh chóng biến mất trong tay Thần núi.

“Thần núi tiên sinh, cám ơn ngài!”

“Thần núi tiên sinh, thứ vừa rồi cũng là yêu quái sao?”

Bình Luận (0)
Comment