Địa Phủ Đoàn Sủng Năm Tuổi Rưỡi

Chương 23 -

Ồ? Bởi vì gặp lại anh, cho nên cô nhóc mới cảm thấy rất vui vẻ sao?

Thật kỳ quái, trên thế giới này, cơ hồ sẽ không có bất kỳ người, yêu, quỷ, tà quấy, thậm chí đồng nghiệp nào cùng làm việc với anh mà lúc thấy anh thì sẽ vui vẻ cả.

Bọn họ chỉ biết bày ra vẻ mặt hoặc là hoảng sợ, khóc không ra nước mắt, hoặc chán ghét, giận mà không dám nói gì, đủ loại vẻ mặt kỳ quái.

Sẽ vì thấy anh mà không dám bày ra tình cảm chân thật của mình, người nhìn anh mà không có nửa điểm sợ hãi đã biến mất từ mấy trăm năm hay mấy ngàn năm trước rồi.

Nhưng giờ này phút này, cô nhóc trước mặt này đang nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với anh mình đang rất vui vẻ.

“Tại sao nhìn thấy anh lại vui vẻ?” Anh sờ vào cái đầu nhỏ trước mắt, nhẹ giọng nói.

“Ừm… bởi vì anh trai nhỏ sẽ làm cơm ngon cho em?”

“Lần này anh không định nấu cơm.” Tạ Tất An cười híp mắt trêu chọc cô: “Nấu cơm mệt chết đi được.”

“Vậy chắc là vì anh trai nhỏ sẽ chơi với em?”

“Không được đâu, anh đã là người lớn rồi, không muốn chơi trò trẻ con.”

“Bởi vì anh trai nhỏ sẽ cõng em về nhà?”

“Như vậy cũng mệt chết đi được.”

“Vậy chắc là anh trai nhỏ đã giúp em đuổi yêu quái xấu xa rất đáng sợ chạy mất?”

“Hả? Hôm nay xung quanh em không có một con yêu quái đáng sợ nào, không cần anh phải giúp em đuổi đi.”

“Nhưng em vẫn cảm thấy vui vẻ nha.” Hỏi liên tiếp vài câu lại bị anh đá trở về, Tiểu Lộc thở phì phò mặt phồng lên thành bánh bao: “Bởi vì lại gặp được anh trai cho nên em mới rất vui vẻ.”

Nhìn thấy một người cho nên vui vẻ chứ không có lý do gì khác.

Tạ Tất An nghĩ, hình như đã từng có người nói với anh một câu như vậy.

Anh lại mỉm cười, chọc chọc vào gò má phồng lên thành bánh bao của cô nhóc trước mặt, lại cúi người xuống, vô cùng tự nhiên ý bảo cô nằm sấp trên lưng mình, thậm chí không quên giúp cô nhặt nấm và cái giỏ trúc vừa mới rơi xuống đất lên.

“Buổi tối ăn canh nấm hay sao?”

“Được được được!”

“Gà linh sam gà thì sao?”

“Được, em cũng muốn ăn!”

Chờ đến khi hơi thở cực kỳ áp bách kinh người kia dần dần đi xa, ngài Thỏ mới run rẩy chậm rãi nhảy từ trong bụi cỏ ra, trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng lưng vị đại nhân đang cõng cô nhóc kia, cằm của nó thiếu chút nữa rơi xuống đất, thậm chí quên khép miệng lại.

Mẹ ơi!

Đây chính là quỷ thần cường đại trong truyền thuyết, âm sai Bạch Vô Thường đại nhân đáng sợ đây sao?

Nó vừa thấy gì thế này?

Có phải thế giới này sắp bị hủy diệt rồi không?

“Không thích hợp lắm.”

Thiếu niên tóc đen nghiêm mặt, bắt chéo chân, ôm tay nghiêm túc lẩm bẩm: “Gần đây tôi thấy Tiểu Bạch rất không thích hợp.”

“Tiểu Bạch là người anh em mà tôi tự hào nhất, quan trọng nhất, tôi rất lo lắng rốt cuộc cậu ấy đã xảy ra chuyện gì?”

Đợi nửa ngày cũng không đợi được người ta đáp lại.

Hắn lấy ngón tay chọc vào người đàn ông bên cạnh: “Này, sao anh không hỏi tôi rốt cuộc Tiểu Bạch không đúng chỗ nào chứ?”

“...”

Người đàn ông ngồi bên cạnh hắn đang cúi đầu múa bút thành văn thở dài một hơi thật sâu, sau đó đẩy kính trên sống mũi lên, hỏi hắn: “Tiểu... Bạch tiên sinh có chỗ nào không đúng?”

“Cậu ấy không muốn làm việc cùng tôi.” Thiếu niên áo đen nghiêm túc nói, sau đó đổi một chân tiếp tục bắt chéo chân.

“Bình thường cậu ấy vốn không muốn làm việc cùng anh.” Người đàn ông đeo kính nhỏ giọng nói như mèo kêu.

Nhận thấy thiếu niên áo đen một giây đã thay đổi sắc mặt, trong nháy mắt người đàn ông nhanh chóng đổi giọng: “Đúng đúng đúng… đúng đúng… Bạch tiên sinh không muốn làm việc cùng anh, chuyện này rất không thích hợp.”

“Cậu ấy còn ném công việc của mình cho tôi.” Thiếu niên áo đen vỗ một cái lên bàn làm việc: “Đáng giận, cậu ấy cho rằng tôi rất rảnh sao?!”

Bình Luận (0)
Comment