Tình huống sau đó có chút trầm trọng hơn.
Khi Tiểu Lộc đứng trong sân, Phạm Vô Cữu ngồi trên nóc nhà hoặc bờ tường.
Lúc Tiểu Lộc ra cửa, hắn rón rén đi theo phía sau cô nhóc như kẻ trộm, vả lại mỗi lần cô nhóc dùng vẻ mặt nghi ngờ quay đầu lại, hắn phản ứng nhanh nhạy, lại nhanh chóng trốn đi.
Lúc Tiểu Lộc ở nhà, Tiểu Hoa bay qua bay lại giúp cô thu dọn phòng, khi bay qua bệ cửa sổ, nó liếc mắt một cái, thấy trên cửa sổ thủy tinh có một khuôn mặt oán hận nhìn mình, khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên mang theo vẻ oán hận in trên cửa sổ thủy tinh, gần như muốn biến cái mặt của mình thành mặt phẳng, làm như muốn trừng mắt nhìn cô nhóc trong phòng.
Tiểu Hoa: “...”
Nó chỉ là một người giấy nhỏ, nó thật sự không hiểu lắm!
Thoạt nhìn Hắc Vô Thường đại nhân cũng không chỉ thỏa mãn với việc chỉ dùng mắt nhìn em gái nhà mình.
Ngài Thỏ: “Không phải chỉ là một tên cuồng theo dõi sao?!”
Sau đó nó đã phát triển thành mức độ tự mình "giúp đỡ" em gái.
Sáng sớm Tiểu Lộc thức dậy ngáp một cái đi ra cửa, phát hiện vườn rau nho nhỏ ở sau nhà đã bị ngập trong nước.
Củ cải dài run lẩy bẩy từ trong đất bò ra, ôm lấy hàng rào nhỏ mà lúc trước Tiểu Lộc dùng que kem cắm thành, sợ một giây sau sẽ ngã xuống chết đuối.
Tiểu Lộc cảnh giác: “... Có người xấu phá hủy ruộng rau trong nhà!”
Sau khi Tiểu Lộc từ bên ngoài trở về, phát hiện nguyên liệu nấu ăn mà mình đã chuẩn bị vào buổi sáng biến mất không thấy đâu nữa, hóa ra nguyên liệu nấu ăn đều đã bốc lên khói đen ở trong nồi.
So với bữa sáng kinh khủng lúc trước cô nhóc làm, cái này chỉ có hơn chứ không kém.
Tiểu Hoa không thể nói chuyện, nó ở đó ra sức khoa tay múa chân.
Tiểu Lộc hiểu: “Có một kẻ xấu xông vào nhà bếp và nhốt em ở bên ngoài, sau đó biến nguyên liệu của chúng ta thành thế này, đúng không?”
Tiểu Hoa gật đầu.
Tiểu Lộc vô cùng tức giận.
Đáng giận! Đừng để Tiểu Lộc biết người đó là ai?!
Chờ anh Tất An trở về, cô nhóc muốn cáo trạng với anh, bắt người này lại!
Người khởi xướng lại đang vui vẻ bắt chéo chân ngồi trên bờ tường.
Hôm nay giúp được em gái, thật sự là quá tốt, hắn thật đúng là một anh trai tuyệt thế!
Ngài Thỏ: Người này chỉ biết gây thêm phiền toái mà không tự biết!
Đương nhiên, lời này nó cũng chỉ dám lén nói thầm, vì thế nó chuẩn bị đi tìm thiếu niên quỷ sai vẫn còn cười ngây ngô ở bên ngoài nói cho rõ ràng.
Trải qua thời gian ngắn ở chung, ngài Thỏ phát hiện những tin đồn "Hắc Vô Thường sẽ ăn thịt quỷ" hay "Là quỷ sai dọa người nhất trên thế giới" đều là lời nói vô căn cứ.
Hắc Vô Thường trước mặt này quả thật chính là một thiếu niên khờ khạo mang theo chút tính khí trẻ con, nhất là khi nhìn thấy cô nhóc thối kia, cái não cũng không thể hoạt động nổi nữa.
Sau khi bị ngài Thỏ túm ống quần, Phạm Vô Cữu cúi đầu nhìn nó.
“Cậu!” Ngài Thỏ to gan lớn mật, đã đổi xưng hô khi nói chuyện với Hắc Vô Thường từ ‘Đại nhân’ biến thành ‘Cậu’. Ngài Thỏ cau mày hỏi hắn: “Rốt cuộc là cậu muốn làm cái gì?”
Phạm Vô Cữu cúi người xoa xoa đầu thỏ, sau đó dùng vẻ mặt kiêu ngạo trả lời: “Tôi đang cố gắng giúp em gái nha!”
Ngài Thỏ: ... Nó thật sự nhìn không ra.
Ngài Thỏ nghiêng đầu nhìn hắn: “Chuyện kia… chẳng lẽ em gái đã chết của cậu rất giống với cô nhóc này sao?”
Nụ cười của Phạm Vô Cữu nhanh chóng biến mất.
Ngài Thỏ cảm thấy không khí quanh thân bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, kìm lòng không đậu rùng mình một cái.
“Em ấy chính là em gái của tôi.” Thiếu niên quỷ sai đã mất đi nụ cười, lặp lại từng chữ: “Tôi tuyệt đối sẽ không nhận lầm.”
Ý thức được vấn đề vừa rồi của mình giống như chạm đến vảy ngược của đại lão, lỗ tai ngài Thỏ lộp bộp rủ xuống, không dám trả lời.