Địa Phủ Đoàn Sủng Năm Tuổi Rưỡi

Chương 7 -

Người giấy dừng lại cách Tạ Tất An chừng mười mét, biểu cảm trên mặt của nó giống như đang suy nghĩ cái gì đó.

Tạ Tất An ngồi xổm xuống, Tiểu Lộc hiểu nên ngoan ngoãn trượt người xuống đất.

“Anh trai nhỏ, anh có muốn ăn cơm trưa rồi đi không?”

“Không cần.”

Anh nhìn thấy ánh mắt cô đơn của cô nhóc, ôn hòa giải thích: “Anh không thể ăn đồ của con người.”

Khuôn mặt của Tiểu Lộc chợt cứng đờ.

Cô nhanh chóng thuyết phục chính mình.

Không sai, đương nhiên anh trai nhỏ không phải con người, anh là tiên nữ tỷ tỷ!

Tiểu Lộc tự thuyết phục chính mình như thế, sau đó dùng mũi chân đá nhẹ vào đá nhỏ dưới chân mình, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: “... Anh trai nhỏ, anh muốn đi sao?”

“Ừ.” Anh vẫn thản nhiên như trước, lại mang theo nụ cười, dịu dàng nói: “Phải đi làm.”

Công việc của anh chính là dẫn dắt hồn phách lạc đường đi đến nơi nên đi, cùng với… đưa lệ quỷ quanh quẩn làm loạn ở nhân gian về nơi mà nó nên về.

“Vậy…” Cô nhóc mím môi, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Lộc còn có thể nhìn thấy anh không?”

“Có thể.” Anh cúi người, nhẹ nhàng sờ đầu cô.

Tiểu Lộc đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn bóng lưng anh trai nhỏ biến mất ở xa xa.

Cô thở dài một tiếng, vừa quay đầu lại thấy một đôi mắt đen kịt, sắc mặt trắng bệch, cơ hồ như muốn dán lên trên mặt của cô.

Tiểu Lộc: “...”

Dù đã trải qua bao nhiêu lần rồi nhưng cô không thể nào quen với chuyện này, Tiểu Lộc rầm một tiếng ngã ngồi dưới đất, há miệng muốn khóc.

Nhưng cô cố gắng kìm nén lại.

Cô biết người giấy nhỏ này đang quan tâm cô, mặc dù cách quan tâm này có chút dọa người.

Cho nên khóc như vậy không tốt.

“Chị không sao đâu, Tiểu Hoa.”

Từ khi bà ngoại chưa mất thì cô đã nhìn thấy Tiểu Hoa, sau đó cũng bắt đầu gọi nó là Tiểu Hoa.

Bà ngoại nói, bởi vì toàn thân nó ngoại trừ màu đen và màu trắng thì chính là bộ quần áo hoa phối màu quỷ dị kia, vậy nên mới gọi nó là Tiểu Hoa.

Cũng không biết thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, nó có tiếp nhận cách xưng hô này hay không?

Tiểu Lộc giơ tay lật úp cái mặt của Tiểu Hoa lên, bởi vì nó là mặt phẳng nên mặt sau của nó là một mảnh trắng xóa, sẽ không nhìn thấy ngũ quan dọa người kia. Cô nhóc vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm: “Chị nói cho em nghe, sáng sớm hôm nay lúc đi ra ngoài thăm bà ngoại, chị đụng phải một đại yêu quái muốn ăn chị, cái đầu của nó… rất dài! Cái miệng của nó… rất to!”

“Nhưng đã bị anh trai nhỏ vừa rồi chỉ dùng một quyền đã đánh ngã nó rồi. Anh trai nhỏ cực kỳ siêu cấp lợi hại đã đánh yêu quái răng rơi đầy đất, khóc lóc chạy đi!”

Hình ảnh anh trai nhỏ dũng cảm chiến đấu với đại yêu quái là cô nhóc tự mình bổ não nghĩ ra, tình huống chân thật thì cô đã bị che mắt từ đầu đến cuối nên cái gì cũng không thể thấy.

Tiểu Hoa cố gắng lật cái mặt có ngũ quan của mình lại, vẫn bướng bỉnh nhìn cô từ trên xuống dưới, dường như muốn nhìn xem cô có bị thương ở đâu không?

“Nhưng chị được cứu rồi, chị thật sự không sao.”

Cô vuốt ve đầu Tiểu Hoa, an ủi nó... tuy rằng nó có hai chiều, đầu cũng dẹp lép.

Vỗ vỗ quần áo trên người bởi vì bị ngã mà dính bụi, chân ngắn cộc cộc chạy đến phòng bếp, thuần thục lấy cái ghế nhỏ rồi đứng lên trên đó.

Tiểu Hoa quen thuộc ôm củi đặt vào bên trong bếp củi, hình như nó rất quen thuộc khi làm những chuyện này.

Từ trong khe hở của gạch bay ra một ít đốm sáng nhỏ màu đỏ, đốm sáng nhỏ đến bên cạnh bếp củi, tiếp xúc với củi ở bên trong dưới bếp củi đã bốc lên một ngọn lửa nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment