Chỉ bỏ lại Bạch Ngữ Dung đứng ở nơi đó, trong lòng đầy bức xúc và bực bội.
Trình Ngạn Xương khinh thường rời mắt khỏi người Thôi Ngu, nhìn sang Bạch Ngữ Dung và nói: “Ngữ Dung à, em giải thích mấy chuyện này với cô ta làm gì chứ? Dù sao thì cô ta cũng nghe không hiểu đâu. Hơn nữa, lỡ như cô ta bám theo em, đòi em dẫn đi chung thì phải làm sao?”
Dừng lại một chút, Trình Ngạn Xương khẽ nâng cằm lên, cực kỳ kiêu ngạo cất lời: “Đến lúc đó, nói không chừng cô ta còn hại hai chúng ta mất hết mặt mũi nữa đấy.”
Có điều…
Trình Ngạn Xương lại nhìn về hướng Thôi Ngu rời đi, hài lòng gật đầu nói: “Nhưng may là cô ta vẫn còn có chút tự giác, không có làm ầm lên đòi đi cùng chúng ta.”
Bạch Ngữ Dung vốn đang bực dọc trong lòng, nhưng sau khi nghe những lời miệt thị của Trình Ngạn Xương thì nỗi bực tức ấy bỗng được giải toả phần nào.
Cô ta nhẹ nhàng gọi một tiếng “Anh Ngạn!”, rồi khẽ cau mày nói: “Mặc dù Tiểu Ngu có rất nhiều tật xấu, nhưng… dù gì em ấy cũng là một thành viên của gia đình, là em gái của em mà.”
Trình Ngạn Xương nghe Bạch Ngữ Dung nói thế, đau lòng ôm lấy cô ta, lên tiếng thở dài: “Ngữ Dung à, em thật sự quá tốt bụng rồi!”
Bạch Ngữ Dung nép vào trong lòng của anh ta, nhẹ nhàng lắc đầu rồi ngọt ngào đáp: “Không phải là do em tốt bụng đâu, mà là vì từ nhỏ em đã không thiếu thứ gì rồi.”
Cô ta khựng lại vài giây, khẽ cau mày, có chút lo lắng nói tiếp: “Tuy rằng Tiểu Ngu là nhờ may mắn mà có được tư cách vào học tại Đại học Đế Đô, nhưng… với em ấy mà nói thì đó cũng là cơ hội rồi. Chỉ mong rằng em ấy có thể trân trọng cơ hội quý báu này trong những năm sắp tới.”
“Cô ta sao?” Trình Ngạn Xương cười mỉa mai, lắc đầu lên tiếng: “Ngữ Dung này, anh cũng không muốn phản bác lại lời nói của em đâu, nhưng em nói cô ta ư? Không chừng còn chưa trụ ở Đại học Đế Đô được một tháng thì đã bị đuổi cổ ra khỏi trường rồi cũng nên.”
“Vì thế Ngữ Dung à, tốt nhất là khi ở trong trường em nên giữ khoảng cách với cô ta thì hơn, để sau này đỡ phải bị cô ta làm cho liên lụy.” Trình Ngạn Xương gõ nhẹ vào chóp mũi Bạch Ngữ Dung rồi tiếp tục nói: “Em đó… hiện tại chính là học sinh được coi trọng nhất trong cả cái Huyền Học Viện này đấy.”
“ y da, anh Ngạn, anh đừng chọc em nữa mà.” Bạch Ngữ Dung có hơi ngượng ngùng, tỏ ra hờn dỗi rồi nhẹ nhàng đánh vào lồng ngực của Trình Ngạn Xương vài cái.
Nhưng ở một góc độ mà anh ta không nhìn thấy, cô ta lại nở một nụ cười vô cùng đắc ý.
“Được rồi, được rồi, anh không trêu chọc em nữa được chưa?!” Trình Ngạn Xương dỗ dành Bạch Ngữ Dung: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó đợi đến trưa rồi đi đến địa điểm tổ chức tọa đàm, chờ đàn anh của em đưa vé tới.”
“Dạ được.” Bạch Ngữ Dung nhẹ nhàng gật đầu, khoác lấy cánh tay của Trình Ngạn Xương, vừa nói cười vui vẻ vừa đi ra ngoài.
Nhưng trong lòng không nhịn được mà cười giễu cợt.
Thôi Ngu à Thôi Ngu, cho dù cô vào Đại học Đế Đô với tư cách là sinh viên chiêu sinh nội bộ thì đã sao chứ?
Cố gắng chen chân vào ngôi trường này cũng không thể khiến cô trở thành một người giỏi giang như tôi được đâu, trái lại chỉ làm cho sự vô dụng của cô trở nên nổi bật hơn thôi.
Mau chóng nhận ra sự thật bản thân là một đứa vô dụng đi nào.
Cô ta đã nóng lòng muốn chiêm ngưỡng dáng vẻ Thôi Ngu quỳ xuống trước mặt mình, khóc lóc thảm thiết lắm rồi đây.
Đáy mắt của Bạch Ngữ Dung bỗng chốc trở nên âm u và lạnh lẽo.
Ở bên này, Thôi Ngu đang cầm chìa khóa đứng trước cửa phòng ký túc xá sau này của mình.
Sinh viên tại bốn viện của Huyền môn đều có đãi ngộ rất tốt. Người khác đều là bốn người ở một phòng, chỉ có sinh viên của Huyền Học Viện là được hai người một phòng.