[Dịch] Adn Chứng Minh Sau, Tiểu Thư Lao Vào Kiếm Cơm

Chương 15

Tuy nói là như vậy, nhưng trên thực tế những năm qua rất ít người có thể vượt qua kỳ thi mà trở thành sinh viên chính thức, hầu hết nhiều người đến đó chỉ vì danh hiệu “sinh viên dự thính” của đại học Đế Đô.

Tuy rằng không vượt qua được bài kiểm tra, nhưng lấy danh hiệu “sinh viên dự thính” của đại học Đế Đô, lại có thể dễ dàng thuận lợi tiến vào các trường đại học khác.

Bà nội Bạch dự định cho Thôi Ngu đi con đường này.

Thôi Ngu là cháu gái ruột của bà, nhiều năm bôn ba ở bên ngoài nhất định đã chịu khổ không ít, lần này trở lại bà phải đối xử với cháu gái tốt một chút, bà tin rằng con trai và con dâu nhất định có thể thấu hiểu phần nào nỗi khổ tâm của mình.

Bà nội Bạch đau lòng nhìn Thôi Ngu, nhớ lại lần đầu tiên kéo lấy cánh tay của cháu gái, trong lòng bàn tay và trên mu bàn tay của con bé vậy mà lại có những vết chai mỏng, bà ấy cảm thấy vô cùng đau lòng.

Nếu Thôi Ngu biết được những suy nghĩ này của bà, cô nhất định sẽ nhảy dựng lên mà múa cho bà ấy xem vài đường kiếm để thể hiện rằng những vết chai này là do kiếm gây ra chứ không phải vì làm việc nhà nông mà dẫn đến chai tay.

….. Đáng sợ.

Xuyên vào sách cũng thôi đi, giờ lại muốn quay trở lại trường học một lần nữa?!

Lúc này Thôi Ngu không còn muốn phụ giúp gia đình nữa, cô muốn quay trở về núi, kéo nhị sư đệ đang bế quan ra ngoài rồi ném xuống núi, thay cô phụ trách việc kiếm tiền nuôi gia đình.

Cho nhị sư đệ tiếp tục cảm nhận thế gian hiểm ác.

Lúc này đại đệ tử Thôi Ngu của Đạo môn: Đau Đầu.

Một khi người già trở nên cố chấp, sức mạnh của sự cố chấp chỉ xếp sau một đứa trẻ nghịch ngợm.

Thôi Ngu phải vất vả lắm mới dỗ được bà nội Bạch, nói rằng bản thân về sau sẽ suy nghĩ thật kỹ, lúc này mới thoát được.

Nếu để so sánh thì, cô cảm thấy mấy tiểu sư điệt nhà mình vẫn ngoan ngoãn nhất.

Cũng thật không biết mỗi ngày học tập chăm chỉ hướng về phía trước có phải nhiệm vụ của cô hay không.

Thôi Ngu một bên nghĩ, một bên nhìn chiếc điện thoại di động đời mới nhất mà bà nội Bạch đã cưỡng ép đưa cho cô.

Kỳ thật cô thấy chiếc điện thoại cũ của mình vẫn còn dùng khá tốt, thích hợp dùng để nhận cuộc gọi đến, dù ở trên núi cũng nghe thấy âm thanh rất to, quan trọng nhất là, nó còn được cô dùng để đập vỡ vỏ quả hồ đào hoặc vỏ của các loạt hạt khác.

Cũng thuận tiện cho việc thỉnh thoảng chơi trò đuổi bắt với các thú cưng trong hang lệ quỷ.

Tóm lại chiếc điện thoại này dùng vô cùng tốt.

Đối với chiếc điện thoại quả cam này….. vừa thấy đã biết quý giá, lại không chịu nổi sự va đập.

Thôi Ngu vừa đi trở về nhà họ Bạch, vừa nhìn chiếc điện thoại quả cam đang cầm ở trên tay, dùng ngón tay cái cậy cậy xung quanh. Nếu như có ai khác nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ rất đau xót, trái tim run rẩy.

Đó là một chiếc điện thoại mới nhất bây giờ a! Nếu như không cầm chắc mà lỡ đánh rơi trên mặt đất, cho dù không phải là điện thoại của mình, cũng cảm thấy vô cùng đau lòng.

_ _ 

 

“Ngu Ngu, chiếc điện thoại này là chiếc điện thoại mà giới trẻ ngày nay thích nhất, Tiểu Thái nói chơi game vô cùng thú vị, bà đã nhờ Tiểu Thái tải những trò chơi đó cho cháu rồi, nếu như cháu muốn mua thứ gì cũng không thành vấn đề, cứ trực tiếp mua. Bà nội sẽ cho cháu tiền.”

Nhớ lại ánh mắt mong đợi của Bà nội Bạch cùng với đôi bàn tay già nua đã nắm lấy tay mình. Khiến động tác trên tay của Thôi Ngu chậm lại.

Dừng một lúc, sau đó nhìn chiếc điện thoại quả cam ở trên tay, cô mới thành thật mà cất đi.

Cùng lắm thì……Về sau cô sẽ dùng hai cái điện thoại.

Một cái dùng để gọi cho sư tôn và các tiểu sư điệt ở trên núi, một cái dùng để gọi cho bà nội ở dưới núi.

Thôi Ngu nghĩ như vậy xong, lại nhún nhún vai mà tiếp tục đi về phía nhà họ Bạch.

Mới về đến cửa, quản gia đang phân công công việc cho người làm đã nhìn thấy cô, ông ta để cho người giúp việc rời đi rồi mới nhìn về phía Thôi Ngu, biểu tình lạnh nhạt mở miệng nói, “Cô Thôi đã về.”

“Ừm. Về rồi.” Thôi Ngu nói một tiếng, sau đó nhìn về phía quản gia gật đầu một cái rồi dự định đi vào.

Nhưng vừa mới lướt qua, liền bị đối phương gọi lại, “Cô Thôi”

Thôi Ngu theo âm thanh mà quay đầu lại, đôi mắt nghi hoặc.

“Cô Thôi không có gì muốn nói với tôi sao?” Quản gia đứng ở chỗ đó, nhìn thấy trên mặt Thôi Ngu không chút biểu tình, trong lòng có chút không vui, chắp tay ở sau lưng đứng đó nhìn cô.

Nói? Nói cái gì?

Thôi Ngu nhìn ông ta, quay lại hơi nhướng mày mà đối mặt với quản gia, “có việc à.”

Loại thái độ này rõ ràng là cảm thấy mình không làm chuyện gì sai.

Quản gia hơi nhíu mày, sau đó lập tức thả lỏng, thần sắc bình thản nói, “Cô Thôi mới trở về, chắc vẫn chưa hiểu rõ quy củ của nhà họ Bạch cho lắm. Tôi giải thích với cô một chút, bất luận cô lúc nào đi ra ngoài, lúc nào quay về, đều phải nói với tôi một tiếng, trách nhiệm của tôi là đảm bảo an toàn cho ông chủ, bà chủ và cô chủ.”

“Vì vậy, làm phiền Cô Thôi lúc ra ngoài, nhất định phải nói với tôi một tiếng, để tôi có thể dễ dàng chuẩn bị xe cho cô.”

Nói xong ông ta nhìn Thôi Ngu, giọng điệu lạnh nhạt không chút biểu cảm, trong lời nói còn hàm chứa những từ kiểu như, “rắc rối , vì cô”.

Tưởng như lời nói tốt nhưng lại mang một giọng điệu cao cao tại thượng.

Thôi Ngu có đôi lông mày thanh tú và vẻ ngoài rất ưa nhìn. Hơn nữa, trước đây cô vẫn luôn sống ở nông thôn, vì vậy trên cơ thể cô luôn mang một loại cảm giác sạch sẽ và trong trẻo.

Rất thanh mát.

Cho nên cũng vì điểm khí chất này, làm cho cô từ khi trở về nhà họ Bạch cũng không gây ra sự ác cảm nào. Thậm chí còn tạo ra cảm giác ôn hòa, dễ chiu, dường như ai cũng có thể tùy ý thao túng.

Nếu như ở một gia đình bình thường, cô gái như vậy nhất định sẽ được rất nhiều người yêu thích.

Nhưng ở nhà họ Bạch, lại được coi là một loại “phế vật”.

Hầu hết mọi người đều xem trọng quyền lực, mà thái độ của Bạch Văn Liên và Hứa Hồng Hoa chính là chất xúc tác khiến cho nhóm người làm dám ở trong lòng coi thường Thôi Ngu còn ngoài mặt thì giả vờ lịch sự một cách hời hợt.

Thôi Ngu chính là một quả hồng mềm.

Tất cả mọi người đều có loại suy nghĩ này về Thôi Ngu.

Trong đó có cả quản gia.

Chỉ là…..Tại sao ngay lúc cô xoay người, ánh mắt nhìn về phía ông ta…..làm ông ta cảm thấy có chút sợ hãi, không dám nhìn thẳng.

Theo phản xạ mà tránh né ánh mắt của Thôi Ngu khiến quản gia cảm thấy có chút kinh ngạc, ông ta cho rằng cảm giác vừa rồi có chút sai, lại quay ra nhìn Thôi Ngu một lần nữa.

Mặc dù dáng vẻ kiêu ngạo vẫn chưa thay đổi, nhưng vẻ mặt đã trở nên nghiêm chỉnh hơn trước.

“Nói xong rồi?” Thôi Ngu lẳng lặng nhìn quản gia, bình tĩnh dò hỏi.

Đây rõ ràng là giọng điệu bình thường nhưng dưới ánh mắt của cô, quản gia không tự chủ được mà gật đầu liên tục hai cái.

Bình Luận (0)
Comment