Sao tự nhiên lại lạnh thế nhỉ? Hứa Hồng Hoa quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thấy ở bên ngoài trời đang nắng chang chang thì có hơi khó hiểu, nhưng bà ta vẫn quyết định đi lên lầu lấy một cái áo khoác mỏng mặc lên rồi mới đi ra ngoài.
Hứa Hồng Hoa đi lên lầu, sau lưng bà ta lúc này lại hiện ra một con nữ quỷ đang đứng ở sau lưng bà ta đang cúi đầu nghe hết những gì nãy giờ mà hai người họ nói chuyện.
Nữ quỷ vẫn đứng ở đó, chờ tới khi trong phòng khách không còn ai nữa thì mới từ từ xoay cổ nhìn về phía Hứa Hồng Hoa rời đi, tiếng cổ chuyển động kêu ‘rắc rắc’.
Tròng mắt trắng dã nằm ở phía sau mái tóc ướt nhẹp rối bời, con ngươi màu đen nhỏ xíu như lỗ kim di chuyển loạn xạ bên trong hốc mắt.
… Nó nghe hết rồi đấy nhé, phải đi báo cho chủ nhân biết mới được.
Đèn trong phòng khách đột nhiên chớp lóe mấy cái làm cho người ta hoa mắt, sau đó nữ quỷ đã biến mất, không thấy đâu nữa cả.
Mà ở bên kia, Thôi Ngu đang đi dạo loanh quanh trong con hẻm nhỏ của phố đồ cổ.
Vừa mới đi vào, còn chưa kịp vẫy tay chào Ngô đại sư thì Ngô Lục Lục đã “Ế!” một tiếng rồi đứng bật dậy.
Đôi mắt ông ấy sáng lấp lánh nhìn Thôi Ngu, hai bàn tay chà chà vào nhau, nhìn cô cười “hì hì!” nói: “Tiểu hữu, cô tới rồi đấy à?”
???
Tiểu hữu?
Thôi Ngu nghe ông ấy gọi mình như thế thì hơi nghiêng đầu.
Hôm qua còn gọi mình là cô bé, sao nay lại trở thành tiểu hữu nghe thân thiết quá vậy?
Ngô Lục Lục không biết Thôi Ngu đang nghĩ gì, ông ấy niềm nở chào hỏi cô xong thì lập tức lấy ra một cái ly giấy sạch, rót cho cô một ly trà thanh nhiệt.
Ngô Lục Lục đặt ly nước ở trước mặt mình rồi vẫy tay với Thôi Ngu, cười tủm tỉm nói: “Mau tới đây ngồi, trời nóng vậy chắc cô khát lắm ha? Tới uống miếng nước cho mát nè.”
Thôi Ngu nhướng mày một cái rồi từ từ bước tới, cô không ngồi xuống ngay mà nhìn ly trà thanh nhiệt một cái rồi mới ngẩng đầu nhìn Ngô Lục Lục nói: “Ngô đại sư, hôm nay tôi không có tiền đâu nhé.”
“Ôi trời, không cần tiền, không cần tiền.” Ngô Lục Lục cười ha ha nói rồi lại mời Thôi Ngu ngồi xuống: “Tôi mời cô uống nước mà, cô cứ yên tâm uống đi.”
Không bắt trả tiền là được rồi.
Thôi Ngu gật đầu rồi mới ngồi xuống.
Thôi Ngu cầm ly nước lên uống một ngụm, sau khi đặt ly xuống lại, vừa mới ngẩng đầu lên thì đã thấy Ngô Lục Lục đang nhìn chằm chằm vào vòng tay bằng hạt trên cổ tay mình, cô lại làm như không biết mà cười hỏi ông ấy: “Ngô đại sư, ông đang nhìn cái gì thế?”
“Hì hì hì…” Ngô Lục Lục chà chà hai bàn tay với nhau, nịnh nọt cười với Thôi Ngu: “À thì… tiểu hữu à, tôi có thể xem cái vòng tay bằng hạt của cô một tí có được không?”
Ông ấy chỉ chỉ vào vòng tay bằng hạt rồi lập tức dơ bốn ngón tay phải lên trời làm ra động tác thề thốt nói: “Cô yên tâm, tôi chỉ ngồi ở đây xem thôi chứ tuyệt đối sẽ không cầm nó đi đâu hết cả.”
Ông ấy còn chưa nói hết câu thì Thôi Ngu đã tháo cái vòng tay bằng hạt xuống đưa tới trước mặt ông ấy, không thèm để ý nói: “Ông cứ xem đi.”
Dường như đối với Thôi Ngu thì cái vòng tay bằng hạt này cũng chỉ là một thứ bình thường mà thôi.
Ngô Lục Lục thấy Thôi Ngu hành động như thế thì có chút giật mình, nhưng lúc này sự hấp dẫn của vòng tay bằng hạt lớn hơn mọi thứ, nên ông ấy cũng không nghĩ nhiều mà vội vàng chà lau tay lên quần rồi cẩn thận từ từ đưa tay cầm nó.