… Rõ ràng từ đầu ông ta đã có suy nghĩ này rồi.
Hứa Hồng Hoa nghe thấy Bạch Văn Liên nói muốn đi trước, đầu lập tức nghĩ tới nếu vậy thì lát nữa sẽ phải về chung một xe với Thôi Ngu, thế là không vui cau mày.
Nhưng sau vài giây suy nghĩ, bà ta vẫn gật đầu, nói với chồng: “Em biết rồi, anh đi trước đi.”
Lúc này, Bạch Văn Liên mới nhấc chân rời đi, lúc đi ngang qua người Thôi Ngu cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn cô lấy một lần.
Sau khi mọi người rời đi hết, Hứa Hồng Hoa mới “hạ mình” để mắt tới Thôi Ngu. Bà ta ung dung bỏ lại một câu “Đi thôi”, sau đó không đợi cô trả lời đã dẫn đầu bước ra ngoài trước.
Vừa ra khỏi cửa, chưa đi được hai bước, Hứa Hồng Hoa đã thấy Bạch Ngữ Dung đưa lưng về phía mình, có vẻ đang nói gì đó với quản gia.
Bà ta cũng không nghĩ nhiều, thong thả tiến lại gần, ngay lúc tính mở miệng gọi, hai mắt chợt nhìn thấy quản gia đang ngồi trong góc, sau khi nhìn rõ tình trạng của ông ta thì giật mình thon thót, hỏi: “Quản gia, sao ông lại…?!”
Vừa nãy, rõ ràng quản gia còn tràn đầy sức sống, tinh thần phấn chấn, giờ gặp lại đã biến thành cả người uể oải, sắc mặt tái nhợt, hệt như già thêm mười tuổi.
Chẳng trách Hứa Hồng Hoa lại kinh ngạc tới vậy.
“Bà… bà chủ…” Quản gia run rẩy khom lưng với Hứa Hồng Hoa.
Hứa Hồng Hoa nhìn dáng vẻ đứng không vững của quản gia, nhanh chóng xua tay, nhíu mày nói: “Ông đã như thế rồi không cần giữ lễ nghĩa làm gì, ông bị sao thế?”
Bị quỷ ám sao? Hứa Hồng Hoa muốn nói câu này nhưng lại nuốt trở về.
Hôm nay bọn họ tới đây tế tổ, có một vài lời không thể nói bậy được.
Bạch Ngữ Dung đứng bên cạnh cũng nhíu mày lại, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Mẹ, con vừa đi ra ngoài đã thấy quản gia như thế này rồi. Cũng không biết… Có phải là có nguyên nhân nào đó… đã chọc tức, khiến các vị Tổ tiên ở trên kia không vui không?”
Khi cô ta nói tới chỗ “nguyên nhân nào đó” còn làm như vô tình nhìn thoáng qua hướng của Thôi Ngu.
Ngầm có ý ám chỉ.
Tất nhiên Hứa Hồng Hoa hiểu được ý của Bạch Ngữ Dung, vẻ mặt bà ta vốn dĩ đang không tốt lắm, bây giờ khi nhìn Thôi Ngu, sắc mặt càng tối hơn.
“Con đừng nói bậy.” Bà ta lạnh lùng nói, trong giọng nói không hề có ý nào là trách cứ Bạch Ngữ Dung cả.
Bà ta im lặng một chút, sau đó quay qua nhìn quản gia rồi nói: “Có thể là bị gió núi thổi làm cảm lạnh, đưa quản gia tới bệnh viện trước đi.”
Bạch Ngữ Dung ngoan ngoãn gật đầu, đỡ quản gia đi theo sau Hứa Hồng Hoa, mọi người cùng ra về.
Còn Thôi Ngu, người bị ngầm chỉ là “nguyên nhân nào đó” thì ngược lại, cô đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, mãi tới khi Bạch Ngữ Dung đang đi quay đầu lại nhìn thấy thế, mới dừng lại gọi cô: “ Tiểu Ngu, đi thôi.”
Hứa Hồng Hoa nghe thế thì dừng bước, bà ta quay đầu nhìn Thôi Ngu đứng yên không nhúc nhích, hơi nhíu mày một chút.
Thôi Ngu chẳng thèm nhìn đám người Bạch Ngữ Dung lấy một cái, chỉ tùy tiện vẫy vẫy tay nói: “Mọi người về trước đi, tôi sẽ tự về sau.”
“Nhưng mà…” Bạch Ngữ Dung còn muốn nói gì đó, nhưng chưa nói hết câu đã bị Hứa Hồng Hoa ngắt ngang.
“Được rồi, không cần quan tâm tới nó.” Hứa Hồng Hoa không nhìn nữa, lạnh lùng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Bạch Ngữ Dung tiếp tục đỡ quản gia đi theo Hứa Hồng Hoa, trên đường đi, cô ta thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn lại hướng của Thôi Ngu, một chút đắc ý nhanh chóng hiện lên rõ nét trên mặt cô ta.
Thôi Ngu chẳng thèm nhìn đám người Hứa Hồng Hoa đã rời đi, cô xoay người, đi vào rừng cây nhỏ.