[Dịch] Adn Chứng Minh Sau, Tiểu Thư Lao Vào Kiếm Cơm

Chương 60

Hứa Hồng Hoa vừa ngẩng đầu đã thấy trên người cô dính chút bùng đất cùng với cọng cỏ thì nhíu mày buông chén hồng trà xuống, lạnh lùng cất lời: “Sao lại thế này hả?”

Như thế này? Thôi Ngu khó hiểu, xuôi theo tầm mắt của bà ta mà nhìn lại chính mình rồi nói: “À, tôi dính chút bụi bặm thôi mà.”

Hứa Hồng Hoa nhìn bộ dáng chẳng có làm sao này của Tô Lại Lại thì lại càng ghét hơn nữa nhưng nghĩ tới có thông gia tương lai đang ở đây thì cố đè cảm giác khó chịu trong lòng xuống, trầm giọng cất lời: “Có khách tới chơi mà không biết chào hay sao?”

Dừng lại một chút, bà ta liếc mắt nhìn sang bà Trình nhỏ rồi mới nói tiếp: “Mau qua đây chào hỏi bà Trình nào.”

Về phần bà Trình nhỏ, từ lúc Thôi Ngu bước vào thì chẳng thèm liếc nhìn cô lấy một cái, chỉ hơi rũ mắt chậm rãi phẩm trà.

Lúc này nghe thấy Hứa Hồng Hoa nói xong mới đặt tách trà xuống bàn trà, chẳng quay lại nhìn Thôi Ngu mà quay qua khẽ cười với Hứa Hồng Hoa: “Tần Nhã này, chắc Ngạn Xương với Ngữ Dung cũng đã thử xong lễ phục rồi đấy, hay chúng ta đi qua thử xem hai đứa bé sao rồi?”

Bà ta hoàn toàn coi Thôi Ngu như không khí.

Hứa Hồng Hoa nghe thấy bà Trình nhỏ nói thế thì cũng chẳng thèm để tâm tới Thôi Ngu nữa, quay qua mỉm cười gật đầu với bà Trình nhỏ mà nói: “Đúng rồi, giờ chúng ta xuất phát đi thôi.”

“Không cần phải vội như thế đâu.” Bà Trình nhỏ khẽ cười, ưu nhã đứng dậy, cười nói với Hứa Hồng Hoa: “Hẳn là bà có chút chuyện cần nói, tôi lên xe chờ bà trước nhé.”

Nói rồi bà ta khẽ gật đầu với Hứa Hồng Hoa rồi quay người đi ra ngoài.

Còn Thôi Ngu… bà ta còn chẳng thèm liếc mắt lấy một cái.

Hứa Hồng Hoa đứng dậy nhìn theo bà Trình nhỏ, chờ bà ta bước ra ngoài cửa rồi mới quay đầu nhìn về phía Thôi Ngu, nụ cười trên mặt cũng đã biết mất từ lúc nào, nhưng chờ tới khi nhìn thấy Thôi Ngu đang đi lên trên tầng thì tức muốn hộc máu, lông mày dựng ngược mà quát lớn: “Cô đứng lại đó cho tôi!”

Thôi Ngu dừng chân, đặt tay lên thanh vịn cầu thang chậm rãi quay người nhìn về phía Hứa Hồng Hoa, nhìn bà ta từ trên cao nhìn xuống, hơi nhướn mày, lúc này cô mới mở miệng: “Bà đang nói chuyện với ai đấy?”

Ngữ điệu nhẹ nhàng bâng quơ, ánh mắt bễ nghễ làm cho Hứa Hồng Hoa ngẩn ngơ cả ra.

Một giây sau bà ta mới hoàn hồn, bên trong sợ hãi bên ngoài tỏ vẻ hung dữ, trừng mắt nhìn Thôi Ngu, cất lời: “Cô dám nói chuyện với tôi như thế à?”

“Ô…” Thôi Ngu ngâm dài, ánh mắt lại nhìn về phía Hứa Hồng Hoa rồi mới nói: “Có qua có lại” là ưu điểm lớn nhất của tôi đấy.”

Người khác đối xử với cô như thế nào thì cô đối xử với họ như thế.

Cách xử sự đơn giản như thế cũng không biết à?

Hứa Hồng Hoa không ngờ trong tình huống này mà Thôi Ngu lại có thể nói chuyện cùng mình với ngữ điệu cợt nhả như thế.

Bà ta tức giận đến mức hít sâu một hơi mới có thể giữ được trạng thái ưu nhã của quý bà hào môn, căng mặt tiếp tục nói với Thôi Ngu.

“Không thêm cô vào danh sách sinh viên trao đổi của trường đại học Đế Đô của Ngữ Dung quả nhiên là đúng.” Hứa Hồng Hoa nhìn Thôi Ngu, hơi nần cằm, kiêu căng mở miệng.

“Thôi thì để hôm nay tôi nói cho cô rõ. Chỗ trống trong danh sách sinh viên trao đổi đi cùng Ngữ Dung tôi đã để lại cho người có thể giúp đỡ cho con bé rồi. Còn về phía bên bà nội, nếu cô là người biết điều hiểu chuyện thì cô tự biết nên làm như thế nào.”

Thôi Ngu nghe xong gật gật đầu: “Còn gì nữa không?”

Hứa Hồng Hoa thấy thế thì giọng điệu cũng hòa hoãn hơn hẳn: “Tất nhiên là cô cũng không cần phải lo lắng, tôi sẽ tìm cho cô một trường đại học không tồi. Chỉ cần cô biểu hiện cho tốt, khuyên bà nội cô cho cẩn thận, đến lúc đó tôi lại cho cô thêm mấy chục nghìn tệ, coi như là khen thưởng vì cô hiểu chuyện.”

Mấy chục nghìn tệ đối với con nhà nông thôn mà nói thì đừng bảo là mấy năm, có khi mười mấy năm mới có thể kiếm được.

Cho nên Hứa Hồng Hoa không nghĩ người chưa hiểu việc đời như Thôi Ngu sẽ từ chối điều kiện của mình.

“Còn nữa, hai ngày nữa nhà này sẽ có yến tiệc. Lễ phục của cô đã được chuẩn bị cả rồi, tự cô dành chút thời gian đến tiệm thử lại đồ. Hôm đó ở nhà đông khách lắm, tốt nhất là cô nên nghe lời và thành thật một chút, đừng có gây phiền nhiễu biết chưa hả?”

Hứa Hồng Hoa nói xong cũng chẳng thèm đợi Thôi Ngu đáp lời đã phất tay nói: “Tạm thời có như thế thôi. Tôi có chuyện cần phải ra ngoài. Cô tự thu xếp lại cho bản thân mình đi.”

Nói rồi bà ta quay người gọi người làm tới dọn dẹp.

Để cái cơ thể đầy bụi bẩn đó của Thôi Ngu đừng làm bẩn nhà mình.

Nhưng bà ta vừa mới quay người đi chưa kịp lên tiếng thì phía sau đã vang lên tiếng của Thôi Ngu —

— “Về chuyện trường học, bà không cần phải liên hệ đâu.”

“Cô nói gì?” Nghe vậy, Hứa Hồng Hoa lập tức quay người lại nhìn Thôi Ngu: “Tôi không cần liên hệ giúp cô? Nếu tôi không liên hệ giúp cô thì lẽ nào cô tự có cách giải quyết chuyện này sao?”

Nếu không phải mẹ chồng đã căn dặn thì bà ta cũng chẳng thèm quan tâm đến chuyện này.

Sau khi Hứa Hồng Hoa vừa nói xong thì bà ta thấy Thôi Ngu gật đầu: “Đúng vậy, tôi có cách của riêng mình.”

Dừng lại một chút, cô mỉm cười với Hứa Hồng Hoa, nói: “Cho nên bà đừng liên hệ. Đỡ phải gây rắc rối cho tôi.”

“Cô…?!” Hứa Hồng Hoa lại bị chọc tức bởi lời nói của Thôi Ngu.

Sau khi cười khẩy một tiếng, bà ta chỉ ra ngoài cửa và nói với Thôi Ngu: “Bà Trình là người mà tôi đã đặc biệt tìm đến để lo liệu việc học của cô, tôi hỏi lại lần nữa, cô có phải không cần tôi lo cho không? Nếu vậy thì lát nữa tôi sẽ đi ra từ chối cho cô.”

“Nhưng về phía bà nội thì cô tự đi mà giải thích nhé.”

“Được thôi.” Thôi Ngu gật đầu: “Bà đi từ chối được rồi đấy.”

Dừng lại một hồi, cô quay đầu nhìn Hứa Hồng Hoa và hỏi: “Còn chuyện gì nữa sao?”

Nếu không có gì thì lui xuống đi.

Hứa Hồng Hoa lại cứng họng bởi giọng điệu trịch thượng của Thôi Ngu, cuối cùng bà ta không nhịn được “Hừ!” một tiếng rồi quay người đi ra ngoài.

Thôi Ngu chả quan tâm đến điều đó, cô nhún vai rồi quay người chuẩn bị đi lên lầu.

Nhưng không ngờ, Hứa Hồng Hoa vừa đi ra ngoài vài bước thì bà ta đi chậm lại, kìm nén một hồi nhưng vẫn không nhịn được, bà ta lại quay đầu nhìn Thôi Ngu và hỏi: “Trường mà cô nói, … rốt cuộc có đáng tin không vậy?”

Sau khi nghe vậy, Thôi Ngu thở dài, kiên nhẫn quay lại nhìn Hứa Hồng Hoa rồi lên tiếng: “Tôi nghĩ là đáng tin cậy.”

Câu trả lời này của cô khiến Hứa Hồng Hoa cau chặt mày hơn, bà ta không khỏi hỏi tiếp: “Đó là trường nào vậy? Ở thành phố C sao?”

“Không phải.”

“Không phải?” Hứa Hồng Hoa thắc mắc: “Vậy trường đó ở đâu?”

“Hình như là…” Thôi Ngu suy nghĩ một hồi rồi chậm rãi nói: “Đại học Đế Đô thì phải?”

“Đại học Đế Đô ư?” Hứa Hồng Hoa phì cười sau khi nghe xong, bà ta nhìn Thôi Ngu rồi châm chọc: “Cô sao?”

Dứt lời, bà ta lắc đầu và cảm thấy mình đúng là đã lãng phí mấy phút cuộc đời với Thôi Ngu.

Bình Luận (0)
Comment