Có điều…
Chu Phổ khựng lại một chút, thầm than nhẹ trong lòng.
Kết quả cũng không như ý muốn.
“Mẹ, mẹ thấy con sắp xếp như thế có được không?” Bạch Văn Liên quay qua nhìn bà nội Bạch, cung kính hỏi.
Bà nội Bạch chẳng nói gì, một lúc lâu sau mới hơi nhướng mày nhìn Thôi Ngu, nhẹ nhàng nói: “Con hỏi mẹ làm gì? Tái Tái, cháu cứ nói đi!”
Thôi Ngu nhanh nhẹn gật đầu: “Thế nào cũng được ạ.”
Cô dừng lại một chút rồi nói với bà nội Bạch: “Bà nội, mấy đồ này bà nhận giúp cháu đi.”
“…Được.” Bà nội Bạch nhìn Thôi Ngu, thấy cháu gái ruột không có chút bất mãn hay tủi thân nào, bà ấy gật đầu, giọng nói cũng dịu dàng hơn.
Trong ánh mắt bà nội Bạch ngược lại chứa nhiều sự áy náy với Thôi Ngu.
Bạch Văn Liên và mấy người ở bên cạnh cũng gật đầu, nói với Bạch Ngữ Dung: “Ngữ Dung, con lấy căn còn lại vậy.”
“Vâng, ba làm chủ là được rồi.” Bạch Ngữ Dung đồng ý, ngoan ngoãn gật đầu.
Rõ ràng cô ta lấy được món hời, nhưng lại làm ra vẻ với người ngoài, giống như thể mình mới là người bị tủi thân.
Trong lòng bà nội Bạch phiền muộn, lạnh giọng nói: “Được rồi, mọi người cứ chơi đi. Ở đây nhiều người quá, rất buồn bực. Mẹ về bệnh viện trước đây.”
“Mẹ?” Bạch Văn Liên sửng sốt, nhanh chóng giữ bà ấy lại: “Thế này… Ngữ Dung và Tiểu Xương còn chưa cắt bánh kem, hay là mẹ ở lại chờ một chút, được không?”
“Không đợi nữa.” Bà nội Bạch lắc đầu: “Đầu mẹ choáng váng rồi.”
“Vậy… Được rồi ạ.” Bạch Văn Liên thấy bà nội Bạch kiên trì nên chỉ đành phải gật đầu. Ông ta quay qua nhìn Chu Phổ, gật đầu với ông ấy một cái rồi nói: “Bác sĩ Chu, làm phiền bác sĩ rồi.”
Từ đầu tới giờ Chu Phổ vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, còn chẳng thèm nói với đám Bạch Văn Liên một câu, ông ấy chỉ gật gật đầu rồi tính đẩy bà nội Bạch rời đi.
Nhưng ông ấy còn chưa làm gì thì Thôi Ngu đã nói: “Bà nội, cháu đi với bà.”
“Tái Tái!” Bà nội Bạch chưa kịp lên tiếng, Bạch Văn Liên đã hơi cao giọng gọi cô, vẻ mặt không đồng ý: “Buổi tiệc hôm nay cũng có phần của con, sao con lại làm loạn thế hả?”
Ông ta nói xong, nhìn cô mặc đồ bình thường, thì hàng lông mày nhíu chặt lại một chút rồi nhỏ giọng nói: “Con nhanh đi thay lễ phục đi, sau đó xuống dưới, ba sẽ giới thiệu con cho các chú các bác, để con làm quen một chút.”
“Đúng vậy đó, Tái Tái.” Hứa Hồng Hoa mỉm cười đệm theo: “Để mẹ đi lên lầu với con, tiện thể giúp con trang điểm.”
Bà ta vừa nói xong đã muốn kéo tay Thôi Ngu.
Vốn dĩ Hứa Hồng Hoa cho rằng cô con gái này chẳng được tích sự gì, không ngờ lại có thể thi đậu Đại học Đế Đô, hơn nữa lại còn là tuyển sinh nội bộ.
Mặc dù bà ta không biết trong đó có chuyện gì xảy ra, nhưng ít ra, lúc này, trong mắt Bạch Văn Liên và Hứa Hồng Hoa, Thôi Ngu đã không vô dụng giống như trước đó nữa.
Ngữ Dung vẫn là cô con gái bọn họ thương nhất, nhưng Thôi Ngu… Sau này nói không chừng cũng có thể dựa vào đó mà tìm một nhà thông gia môn đăng hậu đối, trợ giúp tiền đồ cả hai nhà thì sao?
Ngô Hạo lúc nãy trông cũng không tệ. Cho dù không được… Vậy sau này cũng có thể từ từ coi thử những người con cháu khác của nhà họ Ngô.
Kiểu gì cũng có thể tìm trong đó người có thể “giúp đỡ.”
Hứa Hồng Hoa vừa nghĩ tới việc này thì nụ cười trên mặt lại càng rạng rỡ hơn.
Nhưng khi tay Hứa Hồng Hoa sắp đụng tới tay Thôi Ngu thì cô lại tránh đi, nụ cười trên mặt bà ta đông cứng lại.
“Tôi đi với bà nội.” Thôi Ngu lạnh mặt nhìn Hứa Hồng Hoa, lặp lại lời nói của mình một lần nữa, tầm mắt đảo qua người Bạch Ngữ Dung rồi nói thêm: “Hơn nữa, nhân vật chính của buổi tiệc ngày hôm nay… Cũng không cần nhiều đến thế đâu.”