“Ok! Cắt! Rất tốt, cảnh này qua rồi!” Đặng Huy hài lòng nhìn vào màn hình máy quay cảnh của Cảnh Trác.
Cảnh Trác kiểm soát cảm xúc của nhân vật thật sự quá hoàn hảo, Đặng Huy cảm thấy vị trí đạo diễn của mình dường như không còn đất dụng võ.
“Cảnh Trác nghỉ ngơi một chút, bây giờ quay lại cảnh của Dương Linh, cảnh vừa rồi vẫn chưa đạt yêu cầu…”
Vì diễn xuất của Cảnh Trác quá tốt, nên Đặng Huy chỉ có thể dồn sức vào những diễn viên khác.
Chẳng hạn như, ngoài nam chính Cảnh Trác thì nữ chính cũng rất quan trọng.
Diễn xuất của Dương Linh cần được rèn luyện thêm, nếu không trên màn ảnh sẽ khác biệt quá nhiều so với Cảnh Trác.
Mặc dù Đặng Huy không quan tâm Dương Linh diễn thế nào, có đoạt giải hay không cũng không phải việc của anh, nhưng không thể vì nữ chính mà ảnh hưởng đến cả bộ phim.
Vì vậy trong quá trình quay phim, cơ bản là Cảnh Trác một lần là qua, còn Dương Linh thì phải quay đi quay lại cả chục lần mới tạm chấp nhận được.
“Anh Cảnh, uống nước đi!” Trợ lý Cầu Vũ đưa nước cho Cảnh Trác.
Cảnh Trác nhận lấy uống hai ngụm rồi để xuống bên cạnh.
Cầu Vũ quay người định rời đi, ngẩng đầu thấy Yên Phương đang đi tới.
“Anh Yên đến rồi!” Cầu Vũ cười chào.
Yên Phương gật đầu, vỗ vai Cầu Vũ: “Cậu vất vả rồi, đi nghỉ ngơi đi.”
“Anh đến đây làm gì?” Cảnh Trác cau mày.
Yên Phương bước đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Cảnh Trác, cười nói: “Sao trông cậu có vẻ không hoan nghênh tôi thế. Tôi là quản lý của cậu, đương nhiên phải đến xem cậu rồi!”
Mặc dù Cảnh Trác thực sự không cần anh ta đi theo hàng ngày, nhưng thỉnh thoảng anh ta vẫn phải đến xem tình hình.
Đặc biệt là—
“Thế nào, hôm qua… ổn chứ?” Yên Phương nhìn xung quanh, thấy Đặng Huy đang quay phim, không ai chú ý đến chỗ này.
Cảnh Trác lạnh lùng liếc anh ta một cái.
Cố tình đến đây, không phải chỉ để hỏi câu này chứ.
Hiểu được ý trong ánh mắt của Cảnh Trác, Yên Phương không khỏi đẩy gọng kính của mình, cười gượng để che giấu.
Cảnh Trác suy nghĩ một lúc rồi đưa cho Yên Phương một chiếc túi tài liệu: “Nếu rảnh rỗi vậy, hôm nay đi làm chuyện này đi.”
Yên Phương cúi đầu nhìn, thấy bên trong có gì thì biết ngay là phải làm gì rồi.
“Gấp thế sao?” Yên Phương nhướn mày, “Tôi còn chưa chuẩn bị hợp đồng xong đâu.”
Hôm qua mới quyết định chuyện này, hôm nay đã muốn làm giấy đăng ký kết hôn, thật sự quá nhanh rồi.
Cảnh Trác thản nhiên nói: “Làm sớm xong sớm, không cần kéo dài.”
Làm xong cũng an tâm hơn.
Yên Phương nhún vai: “Hiểu rồi, chuyện này không khó, lát nữa tôi sẽ gặp tổng giám đốc Tần.”
Làm giấy đăng ký kết hôn dĩ nhiên là rất dễ, nhất là bây giờ nghe nói chi phí mấy đồng cũng không cần nữa, nhưng vấn đề là chuyện này phải làm trong bí mật, ngay cả nhân viên phụ trách cũng không được để lộ ra.
Nếu không không biết sẽ bị bao nhiêu người tiết lộ ra ngoài.
Vì vậy chuyện này vẫn phải nhờ đến Tần Khiêm, với thế lực của nhà họ Tần, muốn làm bí mật một tờ giấy đăng ký kết hôn là chuyện dễ dàng.
Tuy nhiên, Yên Phương không ngờ Cảnh Trác lại gấp gáp như vậy.
Nhưng nhìn thế này, ít nhất anh ta đối với Kiều Niệm thật sự khá hài lòng.
Dù sao, sau này Kiều Niệm cũng sẽ là vợ trên danh nghĩa của Cảnh Trác.
Hơn nữa, còn là vợ đầu tiên của Cảnh Trác, cái gọi là nguyên phối phu nhân.
Chỉ là, không biết liệu có thể trở thành người duy nhất hay không…