Hiện tại sao, Ngũ lão gia còn chưa muốn thấy nàng.
Trình Khanh hoàn toàn có thể lý giải.
Làm tộc trưởng rất bận, ai muốn thấy liền thấy, vậy Trình Ngũ lão gia không phải sẽ mệt chết sao!
Nghe nói Trình Khanh đã chuẩn bị tốt cho tháng sáu tham gia khảo thí nhập học thư viện, Chu lão phu nhân lại bắt đầu tu bổ cành hoa:
“Chu ma ma, Khanh ca nhi tuổi còn nhỏ, khổ đọc hai tháng thân thể nhất định rất mệt, ngươi đưa cho hắn chút canh bổ dưỡng đi.”
Chu ma ma cúi đầu ứng lời.
Theo ý của Chu ma ma, lão phu nhân vốn không nên gấp như vậy, rốt cuộc Trình Khanh ngay cả thư viện cũng chưa thi đậu, trình độ kém Trình Khuê thiếu gia quá xa.
Nhưng Trình Khanh lần trước tổn hại thanh danh của Trình Khuê thiếu gia, chân chính chọc giận lão phu nhân, lão phu nhân một chút đều không muốn nhìn thấy Trình Khanh xuất đầu.
Chu ma ma dưới đáy lòng cảm thán một phen, lão phu nhân là chủ, nàng là nô, lão phu nhân phân phó, nàng làm sao dám không tuân lời?
—— Muốn oán cũng oán Trình Khanh mệnh không tốt, không có thể đầu thai làm cháu trai ruột của lão phu nhân!
Ngày Trình Khanh tham gia khảo thí nhập học thư viện Nam Nghi, Liễu thị và ba tỷ tỷ đứng ngồi không yên, so với bản thân Trình Khanh còn khẩn trương hơn.
“Đây lại không phải khoa khảo, cần gì như thế?”
Trình Khanh nói giỡn cùng các nàng, “Hiện tại đã khẩn trương như vậy, chờ đến khi con tham gia khoa khảo, mấy người ban đêm có khi còn không ngủ yên.”
Tam Nương lẩm bẩm, “Đêm qua tỷ đã không ngủ được rồi!”
“Tam tỷ, tỷ phải tin tưởng đầu óc đệ đệ thông tuệ, là hạt mầm đọc sách trời sinh.”
Trình Khanh nói vài câu, giảm bớt khẩn trương, tâm tình Liễu thị thập phần phức tạp.
Liễu thị không biết có nên hy vọng Trình Khanh thi đậu hay không.
Nếu thi đậu thư viện, Trình Khanh sẽ thật sự đi lên con đường khoa cử, Liễu thị nhất định sẽ lo lắng cho Trình Khanh, sợ bí mật giới tính của Trình Khanh bị bại lộ.
Nếu không thi đậu……Hai tháng khổ đọc của Trình Khanh Liễu thị cũng xem ở trong mắt, Trình Khanh thật sự rất để ý việc này, cũng vì thế mà vất vả trả giá. Nếu Trình Khanh không thi đậu, chẳng phải là thuyết minh nàng kém hơn so với người khác sao, con trai giả chung quy không biến thành thật được!
Khi Liễu thị vẫn còn đang mâu thuẫn rối rắm, Trình Khanh đã sửa sang lại quần áo ra cửa.
Huyện Nam Nghi kênh rạch chằng chịt dày đặc, cửa sau nhà Trình Khanh có một con sông nhỏ nối thẳng thư viện, đường thủy nhanh hơn đường bộ, Trình Khanh nhìn thuyền nhỏ trong sông lui tới không dứt, từ bỏ ý tưởng gọi lái đò.
Không an toàn.
Không thể đảm bảo có thể có người chơi xấu hay không.
Nếu có người giống như Du thiếu gia lại đến trêu đùa một lần, tỷ như cố ý đẩy nàng rơi xuống nước, làm nàng hôm nay không tham gia khảo thí được, liền lại phải chờ ba tháng sau.
Bỏ lỡ lần này, cũng chỉ có thể chờ đến tháng chín lại đi thi.
Nàng đương nhiên muốn thi được vào thư viện sớm, nếu chờ ba tháng nữa, ai biết sẽ có biến cố gì hay không.
Trình Khanh từ bỏ ngồi thuyền, ngồi kiệu ngồi xe đều có nguy hiểm, vẫn nên dựa vào hai cái đùi đi đến, coi như rèn luyện thân thể.
Nàng vừa ra khỏi cửa liền có láng giềng chủ động chào hỏi cùng nàng, mỹ danh Trình Khanh hiếu thuận và có chí khí đã truyền khắp hẻm Dương Liễu, mỗi ngày giờ Mẹo, trên gác mái nhà Trình Khanh liền sẽ truyền đến âm thanh đọc sách, bất luận trời mưa hay nắng, hơn hai tháng qua chưa bao giờ gián đoạn.
Tiểu lang nỗ lực như vậy, nhóm láng giềng phần lớn đều có thiện ý, hy vọng Trình Khanh có thể thi đậu.
Trình Khanh nhận lấy thiện ý của nhóm láng giềng: “Trình Khanh nhất định không phụ kỳ vọng của tất cả mọi người!”
Vừa dứt lời, phía sau nàng lại có tiếng vó ngựa truyền đến, Du thiếu gia khiến người ghét ngồi trên lưng ngựa từ trên cao nhìn xuống Trình Khanh: “Ngươi ngay cả xe cũng không có, phải đi bộ đến thư viện? Cũng phải mười mấy dặm đường, chờ ngươi đi tới thư viện, người khác đều đã khảo xong rồi.”