“Ngao Vũ, nếu không muốn làm cháu có thể về trước, khi nào Ngao Cương về sẽ làm thay cháu.” Ông Năm nói.
Ngao Vũ xin nghỉ phép một tuần để trở về giúp đỡ, anh ấy nói: “Việc còn nhiều lắm, nào làm xong rồi cháu sẽ đi.”
Ông Nam có vẻ tức giận, hỏi ngược lại: “Cháu không sợ người ở Thủ Đô của cháu sẽ gây chuyện à?”
Ngao Vũ nói: “Ông nội, Bạch Thanh là em cháu, việc của em ấy chính là việc của cháu, cháu phải giúp em ấy làm xong.”
Tư Đồ Khiết là em gái của anh ấy, em gái có việc thì sao anh ấy có thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, Vệ Quân vốn tưởng rằng mình là người ưu tú nhất, nghe nói Ngao Cương cũng sắp về lập tức ủ rũ, bởi vì Ngao Cương sắp định cư được ở nước D, lần này mà về, như vậy có thêm một người anh em giỏi hơn mình, lợi thế cạnh tranh của cậu cũng không còn.
Chuyện này làm cho cậu chẳng còn tâm trạng ăn uống, trái lại Cố Ngao Văn rất ung dung, ăn đến mức mồm đầy mỡ.
Chiêu Đệ may mắn nhanh tay lẹ mắt cướp được mấy miếng thịt, nếu không thì cũng bị cậu ta ăn hết sạch.
Trong sân đầy rác, đột nhiên im lặng dưới ánh trăng.
Chiêu Đệ nhìn chằm chằm Cố Ngạn, bỗng nhiên nói: “Chị, em đã nhìn thấy ảnh của anh Ngao Cương, hình như rất giống chú út.”
Mấy anh em cùng ngẩng đầu lên, Vệ Quân nói: “Đúng rồi, khuôn mặt của Thái quân giả* trông rất giống với chú út.”
(*) Đây là từ mượn tiếng Nhật của Trung Quốc, ở đây có ý châm biếm người này là Hán gian: phản bội Trung Quốc.
Cố Ngao Văn nói: “Da của Thái quân giả rất trắng, không đẹp.”
Ngao Vũ nói: “Cậu ấy chưa từng hẹn hò với phụ nữ nước N, mọi người cũng đừng trêu cậu ấy là Thái quân giả nữa.”
Nhắc tới Cố Ngao Cương, không thể không nhắc đến biệt danh của anh ta: Thái quân giả.
Anh ta tốt nghiệp Thanh Bắc, dưới làn sóng xuất ngoại, anh ta cũng chuẩn bị xuất ngoại để phát triển, vô cùng may mắn khi với tỉ lệ 1/10000 nhưng cũng có thể lấy visa.
Mà trong khoảng thời gian đó, anh ta thân mật với một người con gái nước N tên là Yuko, còn đưa Yuko tới thành phố Đông Hải du lịch, thậm chí còn lặng lẽ đưa Tư Đồ Khiết ra ngoài để khám bệnh cho cô Yuko này.
Năm 1929, đúng lúc Chính phủ Quốc dân cấm hành nghề trung y, một người bán thuốc trung y đã bí mật đưa ông Cố đi, hỏi ông để “mua” lại những bài thuốc gia truyền, Cố Kỳ không chịu, sau đó qua đời đột ngột một cách khó hiểu ở nước N.
Trớ trêu thay, lúc chờ anh em Cố Minh đưa thi thể ông trở về, quân đội quốc gia cầm súng đợi ở dược đường, nhóm thanh niên tiên tiến đang phóng hỏa đốt dược đường, một ngọn lửa lớn, dược đường cổ mấy trăm nay bị đốt dưới một bó đuốc.
Đây được coi như một mối thù truyền kiếp, Cố Minh đưa ra một nguyên tắc, Cố Thị làm nghề y nhất định sẽ không khám bệnh hay bán thuốc cho người nước N.
Đương nhiên Ngao Cương biết nguyên tắc này, cho nên đã lừa Tư Đồ Khiết, hơn nữa Yuko nói tiếng phổ thông rất giỏi không khác gì người bản địa, Tư Đồ Khiết đầu óc lộn xộn vẫn khám, sau này cô cũng mới biết thân phận thực sự của Yuko.
Đương nhiên Ngao Cương lừa gạt các bậc bề trên, nhưng trên thế giới không có bức tường không lọt gió.
Sau khi nghe chuyện, ông Năm vô cùng tức giận, gọi Ngao Cương đến trước mặt mắng anh ta là kẻ phản bội, Thái quân giả.
Ngao Cương nghiêm túc nói, Yuko chính là người bạn du học sinh của anh ta, chối bỏ mối quan hệ yêu đương, hơn nữa anh ta đi nước D cũng là sự thật.
Anh ta xuất ngoại suốt ba năm, vẫn độc thân cho nên chứng minh rằng Yuko cũng chỉ là bạn học của anh ta mà thôi.
Nhưng biệt danh Thái quân giả này đã gắn liền với anh ta.
Anh ta đang ở nước D, thường xuyên chuyển tiền về, các bức ảnh được gửi đều là đang đứng cùng với người nước ngoài, có vẻ như cá gặp nước, anh ta vẫn luôn là niềm tự hào của ông Năm, cũng là người duy nhất của Cố Thị có thể so sánh với Cố Ngạn.
Mà chỉ riêng chuyện của anh ta với Yuko, bảo rằng anh ta nợ Vô Ưu Đường một khoản tiền, chính xác là bốn mươi nghìn đồng.
Bốn mươi nghìn đồng, đầu năm nay chính là con số thiên văn.
…
Lại có người cạnh tranh đến, tâm lý của anh em nhà họ Cố hoàn toàn suy sụp.
Cố Vệ Quân nói: “Ngao Cương kết hôn với Bạch Thanh, sao có thể đưa cô ấy ra nước ngoài chứ?”
Tư Đồ Khiết muốn trông giữ Vô Ưu Đường, chẳng nhẽ mỗi người ở một nơi?
Ngao Văn nói: “Xa cách hai quốc gia, Bạch Thanh sẽ không đồng ý, anh là tốt nhất, cả đời không xuất ngoại.”
Ông Năm cười nói: “Hai hôm trước ông bỏ ra một trăm đồng để gọi quốc tế đường dài cho nó, đã nói chuyện rồi, công ty quốc gia nước D mà nó làm việc muốn phát triển kinh doanh tại Trung Quốc, nó sẽ về nước, không xuất ngoại nữa.”
Vệ Quân ngạc nhiên làm rơi đũa xuống đất: “Khó khăn lắm mới được ra nước ngoài, lại còn trở về à?”
Miệng Cố Ngao Văn đầy mở: “Thằng mười một, em xuất ngoại rồi sẽ không về nước nữa hay sao?”
Đúng là Cố Vệ Quân nghĩ thế, mặc dù trung y rất tốt nhưng không có cơ hội phát triển ở trong nước.
Cậu muốn xuất ngoại trước, để Tư Đồ Khiết kinh doanh Vô Ưu Đường vài năm, khi nào cậu có chỗ đứng vững ở nước ngoài sẽ về đưa cô theo, sau này yên tâm làm một bà chủ, y thuật của cô để chữa bệnh cho người nhà là được rồi.
Bác sĩ trung y nhỏ đáng yêu này mà đi theo cậu có thể hưởng phúc cả đời mà cô chưa từng nghĩ đến.
Nhưng Cố Ngao Cương vừa mới đi đã về rồi?
Điều đó không phù hợp với tâm trí của bác sĩ trung y nhỏ?
Cố Vệ Quân vừa tức vừa buồn bã, cảm thấy mất mát vô cùng.
Chiêu Đệ thích nhan sắc của chú Cố và việc anh rất thích sạch sẽ, nhưng không thích cái nết ăn uống và cả tính cách lạnh như băng của anh, nghĩ lại Cố Ngao Cương trông rất giống anh, hơn nữa sinh sống ở trong nước từ nhỏ, sẽ có thói quen sinh hoạt của người dân trong nước nên cô ấy rất chi là thích.
Nhìn chị gái đang nướng thịt, ghé qua nói: “Chị, em thấy mấy người này đều không ổn, chúng ta đợi Ngao Cương đi.”
“Đừng nghe ông Năm, sau này Ngao Cương sẽ định cư ở nước D, nếu kết hôn với anh ấy thì sẽ mỗi người một nơi.” Tư Đồ Khiết nói.
Chiêu Đệ nói: “Vậy chị bán Vô Ưu Đường đi, chuyển đến nước Đ, đến lúc đó mở phòng khám ở nước D, nói không chừng càng nhiều bệnh nhân hơn, làm ăn sẽ tốt hơn.” Cố ý thuyết phục chị gái. “Anh ấy rất giống chú Cố, chọn anh ấy.”
Tư Đồ Khiết mím môi cười, liếc mắt nhìn: “Vậy chị chọn chú Cố là được rồi, như vậy cũng không phải mỗi người một nơi.”
Chiêu Đệ vô tình liếc mắt một cái, phát hiện Cố Ngạn ở đằng sau bọn họ, vội vàng kéo chị gái một cái.
Tư Đồ Khiết quay đầu nhìn cũng không quá ngạc nhiên, chỉ nói: “Chú đói không, ăn một ít thịt bò đi này?”
Chiêu Đệ thấy vô cùng kinh ngạc, vì giữa trưa Cố Ngạn bảo là không ăn đồ nướng nhưng anh lại đưa đĩa, nhận lấy thịt bò bỏ vào miệng ăn, nhai hai miếng rồi ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Khiết, vô cùng ngạc nhiên nói: “Cháu làm ngon lắm.”
Chiêu Đệ nói thăn vai bò, thịt ba chỉ có vị ngọt và mềm, không ai không thích.
Đúng lúc này Tư Đồ Khiết bỏ kẹp xuống đi ra ngoài viện, cô thấy thịt bò đã hết nên gắp một cái chân dê nướng tới: “Chú ăn cái này đi, cái này ngon hơn đấy.”
“Chú chưa ăn nội tạng với chân động vật bao giờ.” Cố Ngạn nói.
Chiêu Đệ nói: “Lúc đầu chú còn bảo không ăn thịt bò, không phải đã ăn rồi à. Ăn thử đi rồi chú sẽ thấy nó ngon như thế nào.”
Chân dê nhiều mỡ, Chiêu Đệ lại quá nhiệt tình, không cẩn thận làm mỡ chảy lên chân Cố Ngạn.
Đột nhiên anh lùi lại phía sau, cũng không tức giận nhưng bị trêu ghẹo như này thì anh cũng không giấu được vẻ mặt khó chịu!
Xoay người mở cốp xe ra, anh đi lau giày, sợ đèn không đủ sáng, anh còn mở đèn pin lên.
Chiêu Đệ nghĩ không phải chỉ là một giọt mỡ rơi vào giày thôi sao, có nhất thiết cần phải mở đèn lau giày như thế không?
Cô ấy hiểu, người này không phải đến để xem mắt mà thực sự có năng lực!
Các bức tường bên ngoài đã bị phá vỡ, bên ngoài viện chính là ngã tư đường.
Bây giờ đã là mười giờ tối, ngay cả quán cắt tóc của Triệu Tĩnh cũng đã đóng cửa, trong sân của Vô Ưu Đường bật đèn. Bởi vì bàn sản xuất thuốc không thể dính mỡ, bàn ghế đều được mang từ nhà cũ tới, náo nhiệt, lộn xộn.
Bảy tám người vây quanh nói chuyện cười đùa, không chú ý đến bên ngoài.
Tình cờ Tư Đồ Khiết quay đầu lại, nhìn thấy có bóng của một người phụ nữ đứng trước cửa tiệm cắt tóc.
Váy được làm từ sợi tổng hợp, tóc uốn đi giày cao gót, một người phụ nữ rất đầy đặn.
Lúc này cũng đã là đêm muộn, cô ấy lại đứng trong bóng tối, không nhìn rõ lắm nhưng theo vóc dáng có thể nhìn được là người đã có tuổi.
Một lần nhìn thấy cô ấy đứng ở đấy, lúc sau quay lại nhìn vẫn thấy cô ấy đứng ở đó.
Tư Đồ Khiết nhìn kỹ mới nhận ra, đấy chính là chị họ cũng chính là người tình của Cố Vệ Quốc – Kiều Dẫn Đệ.
Đến là để thảo luận về Rolex, hay là hai người họ hiện đang có quan hệ tốt và muốn có một buổi hẹn hò bí mật?
Vừa mới ăn thịt nướng xong, cần vận động tiêu hóa, hay là đi góp vui trước?
Tuy rằng ông Năm và ông Ba đã khuyên nhủ anh ta nhưng anh ta không kiên định như Vệ Quân hay Ngao Vũ mà vô dùng xảo quyệt, nhìn anh ta cười đùa với anh em nhà họ Cố, Tư Đồ Khiết ngứa mắt muốn đuổi anh ta đi, khổ nỗi không có cơ hội.
Muốn cho mấy anh em thấy được gian tình của anh ta với chị họ.
Hình như Ngao Cương đang nói về phụ nữ nước N nên ông Năm vô cùng tức giận.