[Dịch] Gả Vào Hào Môn: Nam Thần Sủng Tới Tận Trời

Chương 205

Trước đó Diệp Trăn Trăn đã bị kích thích đến mức tinh thần không ổn định rồi, Tần Lan đã tìm bác sĩ tâm lý tư vấn tâm lý cho cô ta một tuần thì cô ta mới bình thường lại một chút. Bây giờ cô ta còn đang tự thôi miên mình rằng mình là công chúa nhà họ Diệp, còn Diệp Tú My là con hoang.

Hơn hai giờ sau, xe buýt cuối cùng cũng đến doanh trại quân đội ở ngoại ô thành phố.

Thành phố J có mấy doanh trại, nơi đây chỉ là khu đồn trú thành phố J, chứ không phải là doanh trại của mấy người Lục Khiêm Bắc.

Đã chạng vạng tối rồi mà điện thoại vẫn không reo, lẽ nào, anh vẫn chưa về sao?

Khốn kiếp!

Nhìn thấy anh, cô nhất định phải đấm đá anh một trận mới được. Sau đó, ôm chặt anh…

Vừa nghĩ đến anh là mắt cô lại đỏ lên, nhớ quá, nỗi nhớ đã ăn sâu vào tận xương tủy, ước gì có thể nhìn thấy anh ngay lập tức, ôm chặt lấy anh, ngửi mùi trên cơ thể anh, hôn anh mãnh liệt.

Cho dù anh về thì chắc cũng bận rộn nhiều việc.

“Chị Lan, đêm nay thì không bao giờ đủ, phó thị trưởng Diệp không nộp thuế lương thực sao?” Thanh niên cường tráng đứng ở mép giường, nhìn Tần Lan đang nằm trên giường hút thuốc với cơ thể xinh đẹp, anh ta cầm trong tay một viên thuốc màu xanh nhạt và một ly nước.

“Đừng nhắc tới anh ta nữa. Mau uống thuốc đi!” Giọng Tần Lan mặc dù khàn, nhưng rất mạnh mẽ.

Nhìn thuốc viagra trên tay, chàng trai rõ ràng là rất không tình nguyện.

Đúng lúc, điện thoại cầm tay của Tần Lan reo lên, chàng trai vội vã lấy qua, đưa cho bà ta.

“Đội phòng cháy chữa cháy dám kiểm tra nhà hàng của tôi?! Bọn họ muốn tạo phản sao?” Tần Lan tức giận ngồi dậy.

“Giám đốc Tần, nói là kiểm tra đột xuất, họ nói chúng ta không bố trí các lối thoát hiểm, rất nhiều thiết bị phòng cháy chữa cháy bị quá hạn, chốt cứu hỏa không có nước, vấn đề rất nghiêm trọng, phải ngừng kinh doanh để chỉnh đốn. Nói tóm lại là cô mau tới đây đi, tôi không gắng gượng được rồi!” Vừa nghe quản lý Trang của khách sạn nói như vậy, Tần Lan tức giận đến mức mặt tối sầm lại.

“Tôi muốn nhìn xem, là đội phòng cháy chữa cháy của ai. Anh ngăn bọn họ lại, cũng không cho đi. Chờ tôi đến!” Tần Lan lớn lối nói.

Ai ngờ, lúc Tần Lan chạy đến nhà hàng “Lan”, nghênh đón bà ta là đội trưởng đội cứu hỏa thành phố J.

“Bà Tần! Nhà hàng của bà vi phạm nghiêm trọng rất nhiều quy định về phòng cháy chữa cháy. Bắt đầu từ đêm nay, nếu bà không chấn chỉnh theo yêu cầu của chúng tôi, thì không thể tiếp tục mở cửa được nữa!” Đội trưởng nghiêm túc nói, công chính nghiêm minh.

Tần Lan vội vàng cười xòa: “Đội trưởng, anh xem, xin nhân nhượng một chút, được chứ?”

“Không có gì đáng để nói cả! Niêm phong!” Đội trưởng ra lệnh một tiếng, cửa chính của nhà hàng Lan đã bị dán giấy niêm phong, nhân viên và khách hàng ăn uống đã bị đuổi ra ngoài từ sớm, tiếng oán than của khách hàng vang đầy trời.

“Các vị, chúng tôi cũng chỉ suy nghĩ cho sự an toàn về tính mạng và tài sản của mọi người thôi, nhà hàng này vi phạm quy định phòng cháy chữa cháy nghiêm trọng, lỡ mà cháy thì cũng không phải chỉ là chuyện của một bữa ăn, mà còn nguy hiểm đến tính mạng của mọi người, đúng không?” Đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy cất giọng nói.

Khách hàng xôn xao gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Chiếc xe việt dã khổng lồ đậu ở ven đường, cửa sổ phía tài xế bị hạ xuống một nửa, người đàn ông cầm điếu thuốc bên tay phải, khói thuốc lượn lờ, kính chiếu hậu phản chiếu đối mắt thâm trầm của anh.

“Cậu Lục, chuyện cậu giao phó tôi đã làm xong!” Một người đàn ông đi tới bên cửa sổ xe, cúi đầu cung kính nói.

“Nếu bà ta hỏi thì nói, đắc tội nhà họ Lục.” Lục Khiêm Bắc lạnh lùng nói, sau đó dập tắt điếu thuốc.

Ngày 1 tháng 9, ngày nắng, cũng là ngày đầu tiên huấn luyện quân sự.

Mặc dù đã qua lập thu, nhưng ánh mắt cuối mùa thu vẫn rất độc, thời tiết cũng còn nóng bức.

Khắp nơi trong doanh trại có thể thấy những chiếc lều quân đội màu xanh lá chuẩn bị cho những học sinh bị cảm nắng, giữa hai chiếc lều có treo băng rôn màu đỏ, viết khẩu hiệu.

Buổi sáng chủ yếu là thủ trưởng phát biểu, lãnh đạo nhà trường phát biểu, nói về tầm quan trọng và mục đích của huấn luyện quân sự, cũng như phân công huấn luyện viên dạy từng lớp.

Xa xa chỉ thấy từng huấn luyện viên mặc quân phục rằn ri, đứng thành hàng.

Các nữ sinh mê trai rướn cổ lên nhìn, còn Diệp Tú My thì lười liếc mắt.

Bình Luận (0)
Comment