[Dịch] Hệ Thống: Dụng Độc Y Tiên

Chương 162

Động năng của quạt là tinh hạch, cũng là nhân viên nghiên cứu rảnh rỗi cải tiến, một viên tinh hạch có thể đủ dùng 1 năm.

Đồ dùng bằng điện trước đây rất nhiều thứ được cải tiến thành dùng năng lượng điều khiển, cho nên rất nhiều thứ sản xuất trước mạt thế trong không gian của Khưu Tiểu Ngư chỉ có thể xem là rác rưởi.

Đương nhiên thứ như vậy vẫn ít, chỉ có một số người có tiền nhàn rỗi mua làm đồ cất chứa, càng nhiều vẫn là sử dụng điện. Bởi vì một dị năng giả hệ lôi là có thể cung cấp điện lực cho toàn bộ căn cứ sử dụng, có biện pháp tiết kiệm sức lực và thời gian như vậy, vì sao phải lãng phí nhiều tinh hạch như thế?

Hơn nữa chỗ tốt của quạt này chính là có thể mở gió lạnh cũng có thể mở gió nóng, thích hợp một năm bốn mùa sử dụng.

“Nếu cầm thứ này đi bán mà nói, có đáng giá không?” Khưu Tiểu Ngư đột nhiên hỏi.

Thực ra trong không gian của nàng có không ít thứ này, hơn nữa đặt trong không gian không dùng, còn không bằng lấy ra đổi ít tiền mua đồ ăn ngon.

“Chỉ cần là đồ muội lấy ra, thì không có không đáng giá tiền.” Tiêu Mộc Trạch vô cùng chắc chắn nói. Vừa vặn là chuyện này mới là chuyện Tiêu Mộc Trạch cảm thấy kỳ lạ nhất, Tiêu Mộc Trạch cho rằng Khưu Tiểu Ngư làm gì, kết quả đều mất đi hiệu lực trên người hắn.

Đột nhiên có chút không biết chuyện này là tốt hay không tốt.

Hơn nữa tinh hạch mà Khưu Tiểu Ngư nói, Tiêu Mộc Trạch luôn cảm thấy từng thấy ở đâu đó, đáng tiếc không nghĩ ra. Rõ ràng lúc trước mình từng nói với nàng đừng dễ dàng lấy đồ ra bên ngoài, Khưu Tiểu Ngư cũng không phải loại người không nghe ý kiến của người khác.

Chẳng lẽ đây là nguyên nhân lúc trước Khưu Tiểu Ngư lấy đồ trước mặt người khác, nhưng không khiến người ta chú ý ư?

Cho nên Khưu Tiểu Ngư cho rằng mình cũng giống vậy, không cảm thấy kỳ lạ chút nào? Nhưng mà gió nóng tiêu hao năng lượng nhiều hơn gió lạnh một chút, một viên tinh hạch không dùng được 1 năm.

Tóm lại là sau mạt thế đồ kỳ lạ hiếm lạ gì đó đều có, có một số thứ cũng không thực dụng, nhưng mà vì thỏa mãn sở thích của người làm nghiên cứu.

“Ồ, thật tốt!” Đôi mắt Tiêu Mộc Trạch lóe sáng, thực ra hắn đã sớm phát hiện ra sô pha và quạt này, chỉ không biết vì sao Khưu Tiểu Ngư đột nhiên lấy mấy thứ này ra.

“Thôi, chuyện này nói sau đi, chúng ta đi xem đám binh lính trước.”

Tiêu Mộc Trạch: …

Hắn há miệng muốn nói, kết quả cho hắn câu này? Có khả năng Khưu Tiểu Ngư nhìn quen mấy thứ này cảm thấy bình thường, căn bản không biết mấy thứ này giá cả đắt đỏ ở thời đại này cỡ nào.

“Động năng chủ yếu của thứ này là cái này, một viên có thể dùng một năm, huống chi không có khả năng một năm bốn mùa dùng, cho nên tương đương một viên có thể dùng nhiều năm.” Khưu Tiểu Ngư chỉ vào tinh hạch dưới quạt nói.

Đây là tính toán bảo Tiêu Mộc Trạch hiểu rõ rồi cầm đi bán ư?

Quả thực khó tiếp nhận!

Tiêu Mộc Trạch thấy cảnh này suýt nữa không nhịn được kêu lên sợ hãi, nhưng mà Khưu Tiểu Ngư chỉ quan sát biểu cảm trên mặt những người khác, không chú ý tới biểu cảm trên mặt Tiêu Mộc Trạch đứng sau nàng vặn vẹo cỡ nào, nhịn.

“Đây là thuốc hạ sốt, cầm đi cho bọn họ uống. Bên này là thuốc giải độc, cho mỗi người trúng độc một mũi.”

Thuốc giải độc này là dị năng chữa trị của Khưu Tiểu Ngư cộng thêm nhiều loại dược vật tinh luyện, sử dụng rất tiện, giải độc nhanh.

Một rương này có mấy trăm lọ, mỗi một liều chỉ to cỡ đầu ngón út, đủ cho mọi người sử dụng.

A Thất con đang hao phí tinh thần điều phối thuốc giải: …

Bình Luận (0)
Comment